Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-05-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006. Trải qua bao thăng trầm, nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi mới có thể tu luyện cho đến ngày hôm nay. Lòng biết ơn của tôi với Sư phụ không thể diễn tả bằng lời. Tôi hiểu rõ rằng chỉ bằng cách làm tốt ba việc tôi mới xứng đáng với lòng từ bi của Sư phụ. Dưới đây là một số trải nghiệm của tôi trong việc chia sẻ với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Nắm bắt cơ hội

Một ngày hè năm ngoái tôi trông thấy một cụ ông mang theo những chiếc chai nhựa đi xuống phố. Tôi nói: “Cụ có khỏe không ạ? Cụ đang trả lại những chai này ạ?” Ông cụ dừng lại và bắt đầu nói chuyện với tôi. Thấy ông cởi mở và chân thật, tôi đi thẳng vào vấn đề. Tôi nói về sự hủ bại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và việc ĐCSTQ đã giết hơn 80 triệu người Trung Quốc trong các phong trào chính trị trước đây, rằng Trời đang diệt ĐCSTQ thông qua dịch bệnh.

Sau khi biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, cụ nói: “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Ông thường đọc các tài liệu mà các cháu đưa cho, những gì viết trong đó đều đúng. Các cháu đều là người tốt. Ông thực sự hiểu rằng ĐCSTQ rất xấu và nó đang đến ngày tàn. Trước đây, các học viên đã giải thích cho ông về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, và ông đã thoái Đảng lâu rồi. Cháu biết đấy, ông đã không nhận được tài liệu Đại Pháp nào suốt một thời gian dài. Nếu cháu có tài liệu nào mới, hãy gửi đến nhà cho ông.” Ông đưa tôi địa chỉ nhà và nói: “Ông đứng về phía các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông sẽ luôn ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.”

Trước khi rời đi, tôi nói với ông: “Xin cụ hãy thường xuyên niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Như thế dịch bệnh sẽ không tới với cụ.” Ông mỉm cười và gật đầu. Tôi rất vui là ông đã rất minh chân tướng.

Sau khi cụ ông đi rồi, tôi phát hiện có một người làm vệ sinh đứng cạnh tôi và tôi hỏi anh ấy có nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi không. Anh ấy trả lời có, nên tôi nói: “Vậy thì xin hãy cân nhắc thoái các tổ chức Đảng mà anh từng gia nhập để anh sẽ không bị chết cùng với Đảng.” Anh ấy đã đồng ý không chút do dự. Sau đó tôi nói ngắn gọn với anh ấy về vụ dàn dựng tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn và về “Tàng tự Thạch” ở tỉnh Quý Châu. Tôi đưa cho anh ấy tấm bùa nhỏ rất đẹp với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” được khắc trên đó, anh ấy có vẻ vui đón nhận.

“Bạn là một học viên Pháp Luân Đại Pháp! Thảo nào mà bạn tốt như vậy”

Một lần khi tôi đang ngủ gật trên một chuyến xe buýt, một giọng nói vang lên “Tôi sẽ chỉ cho cô chuyến xe buýt nào để đi” đã đánh thức tôi. Tôi mở mắt và thấy một người đàn ông đứng sau tôi đang nói với một phụ nữ trẻ về tuyến đường xe buýt. Tôi biết tuyến xe ấy và nghĩ “Đây hẳn là một người có tiền duyên mà Sư phụ an bài cho mình. Mình nên nói cho cô ấy biết.” Cô ấy xuống xe, tôi cũng liền xuống xe đi theo cô ấy, mỉm cười, nắm tay cô và nói: “Đừng lo, tôi biết điểm dừng của chiếc xe mà cô muốn đi. Tôi cũng đi lối ấy. Tôi sẽ đưa cô đến đó.” Cô ấy rất vui và nắm chặt tay tôi, như thể tôi có thể bay đi mất.

Trên đường đi chúng tôi nói chuyện với nhau, và tôi biết rằng cô ấy đến từ nông thôn, đang đưa bố lên thành phố để chữa bệnh. Chỉ lúc đó tôi mới nhận thấy một cụ ông ngoài 70 tuổi đang theo sau chúng tôi. Cụ trông phờ phạc và đi chậm chạp. Tôi chào ông và hỏi điều gì khiến ông mỏi mệt như vậy. Ông buồn rầu nói: “Tôi mới ra khỏi một bệnh viện lớn. Họ đã không thể tìm ra bệnh của tôi mà vẫn thu của tôi rất nhiều tiền.”

“Ngày nay,” tôi nói, “ngay cả việc đi khám bác sỹ cũng là khó khăn đối với một người dân bình thường. Họ thu khoảng 1.000 Tệ cho mỗi lần khám. Tất nhiên là, tất cả các quan chức chính phủ đều dùng tiền của công để chi trả cho phi phí y tế của họ. Tiền công là gì? ĐCSTQ có làm ra nó không? Không, đó là tiền thuế của dân, là số tiền mà chúng ta đã nộp. Có công bằng không khi mà Đảng sống nhờ vào tiền của chúng ta rồi lại áp bức chúng ta?” Người phụ nữ trẻ nói: “Những người sống ở nông thôn không có bảo hiểm y tế. Nếu chúng tôi bị ốm nặng và không có tiền đi khám bác sỹ, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là chờ chết. Chúng tôi không có lựa chọn khác.”

Tôi nói: “Đừng lo lắng. Tôi sẽ nói với cô một phương cách tốt mà không tốn một xu hay phải nỗ lực gì.” Cô ấy nhanh chóng hỏi đó là gì, và tôi nói: “Cô đã từng nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp chưa?” Cô ấy nói rằng có, rằng nơi cô ấy sống cũng có những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói tiếp: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và dạy mọi người làm người tốt và từ bi. Tuy nhiên, ĐCSTQ tà ác lại bức hại Pháp Luân Công. Họ đã dàn dựng vụ tự thiên trên Quảng trường Thiên An Môn để bôi nhọ Pháp Luân Công, bắt giữ và cầm tù những học viên Pháp Luân Công tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, thậm chí còn mổ cướp nội tạng của những học viên còn sống.

“Thiện ác hữu báo là thiên lý. Vi-rút Vũ Hán (Covid) là nhắm đến ĐCSTQ và dòng chữ ‘Trung Quốc Cộng sản Đảng vong’ khắc trên ‘Tàng tự Thạch’ ở tỉnh Quý Châu là để cảnh báo thế nhân hãy thoái Đảng và các tổ chức của nó để có một tương lai an toàn.”

Cô ấy ngạc nhiên nói: “Chị là một học viên Pháp Luân Đại Pháp! Thảo nào chị rất tốt. Nhưng mà tôi tin vào Thiên Chúa.”

Tôi nói: “Thảo nào cô cũng rất tốt. Có đức tin là tốt, tôi không cố gắng để thay đổi tín ngưỡng của cô. Chúa Giê-su là một vị Thần vĩ đại.” Tôi đã nói về việc chúa Giê-su bị đóng đinh và về bốn đại dịch của thành Roma. Sau đó, tôi nói về các thảm họa hiện nay. Tôi nói: “Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đến để cứu người tại thời khắc nguy hiểm nhất. Ngài đã an bài cho tôi nói với cô để cô được cứu.”

“Thật sao?” cô ấy hỏi. “Đúng là Sư phụ của chị muốn chị cứu tôi à?” Tôi nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao chúng ta có thể giống như bạn bè ngay từ đầu.” Cô ấy rất vui, như một đứa trẻ, và nói với tôi về gia cảnh của mình. Tôi nhìn thấy niềm vui trong tâm của một sinh mệnh được đắc cứu. Tôi rất cảm động và trong tâm tôi tràn ngập lòng biết ơn Sư phụ. Sau khi hiểu chân tướng, cả người cha và con gái đều thoái Đội. Họ đã có lựa chọn đúng đắn.

Khi chúng tôi đến bến xe buýt, tôi bảo người cha hãy thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và bảo rằng như thế ông ấy sẽ khá hơn. Ông liên tục cảm ơn tôi. Nhìn theo họ rời đi trên xe buýt, tôi cảm tạ Sư phụ từ bi đã thức tỉnh mọi người.

Cứu người bằng những tờ tiền giảng chân tướng

Tôi thấy một người đang bán dưa bên đường. Khi tôi hỏi anh ấy dưa có ngọt không, anh ấy nói: “Nếu dưa không ngọt, thì người đàn ông kia có mua nhiều đến vậy không?” Tôi nói: “Ông cụ mà vừa đi khỏi đây ạ?” Anh ấy đáp: “Anh ấy không phải là cụ, anh ấy có vẻ trẻ hơn chị” Tôi đùa: “Trông tôi có già không?” Anh ấy nói: “Chị trông trẻ hơn tôi!” Khi tôi hỏi anh ấy bao nhiêu tuổi, anh ấy nói mình đã ngoài 40. Tôi nói: “Tôi hơn cậu nhiều tuổi.”

Một người đàn ông có tuổi cạnh cậu ấy nói: “Trông bác trẻ quá” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tính mệnh song tu. Những người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn trông trẻ hơn tuổi của họ. Pháp môn này cũng có lợi ích chữa bệnh kỳ diệu; một số người ung thư giai đoạn cuối đã lấy lại được sức khỏe khi họ bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi mua một quả dưa và trả cho người bán một tờ tiền mệnh giá 10 Tệ và một tờ 20 Tệ. Cậu ấy nhìn vào tờ tiền và hỏi tôi tại sao lại có những chữ viết trên đó. Tôi nói: “Cậu đã nhận được bất kỳ tờ tiền nào có chữ viết trên đó trước đây chưa? Những chữ này nói cho cậu biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Bất kỳ ai sử dụng những tờ tiền này đều sẽ được ban phúc.” Cậu ấy đã cất những tờ tiền này vào túi mà không hỏi thêm điều gì nữa. Sau đó tôi nói với họ về tầm quan trọng của việc thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Cả hai đều đồng ý thoái.

Tôi chọn cho họ những hóa danh để thoái Đảng. Người đàn ông bán dưa nói với tôi rằng cậu ấy thích cái tên mà tôi chọn cho mình và nói: “Từ nay tôi sẽ bảo mọi người gọi tôi bằng cái tên đó.” Tôi đưa cho mỗi người họ một tấm thẻ có mã QR và bảo họ quét tấm thẻ này để tìm hiểu được chân tướng nhiều hơn. Trước khi tôi rời đi, người đàn ông lớn tuổi hơn nói: “Tôi nên có tín ngưỡng nào đó. Tôi sẽ học Pháp Luân Đại Pháp trong tương lai.”

Năm ngoái tại một siêu thị, sau khi trả tiền mua hàng, tôi nghe một cô gái phía sau tôi hỏi người thu ngân: “Chị có thể đưa tôi tờ tiền khác không?” Tôi thấy người thu ngân vừa đưa cho cô gái tờ tiền mệnh giá 10 Tệ có dòng chữ Pháp Luân Đại Pháp mà tôi vừa dùng để trả cho người thu ngân; cô gái không sẵn lòng nhận nó. Tôi quyết định giúp cô ấy hiểu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Thấy rằng cô ấy có nhiều đồ, tôi cười với cô ấy và nói: “Cô mua nhiều thứ thế. Tôi có thể xách đỡ cho cô mọi thứ không?“ Cô ấy rất vui với sự giúp đỡ của tôi.”

Trong lúc giúp cô ấy tôi hỏi cô tại sao không muốn nhận tờ tiền có chữ viết. Cô nói: “Đó là về Pháp Luân Đại Pháp.” Vì vậy tôi hỏi cô ấy có biết chút gì về Pháp Luân Đại Pháp không, và cô nói không. Sau đó tôi giải thích cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, tại sao Giang Trạch Dân lại đàn áp môn tu luyện và rằng đó là bởi vì cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Đại Pháp đã khiến cho vi-rút ĐCSTQ (Covid) lan ra khắp thế giới.

Tôi nói với cô ấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã in những thông điệp lên tờ tiền để nói với mọi người chân tướng Đại Pháp và cứu người. Tôi còn nói với cô rằng những người mà sử dụng những tờ tiền đó sẽ được ban phúc, và bảo cô ấy lần sau đừng từ chối chúng nữa. Cô ấy chấp nhận những gì tôi nói. Vì thời gian có hạn, tôi đã không có cơ hội khuyên cô ấy thoái Đảng. Tuy nhiên, tôi tin rằng cô ấy sẽ có lựa chọn đúng đắn.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/5/440812.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/10/206112.html

Đăng ngày 20-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share