Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-01-2023] Tôi sống ở một vùng nông thôn và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm trước. Tôi đã được tận hưởng niềm vui tu luyện tinh tấn và cũng trải qua sự thất vọng của việc buông lơi trong tu luyện. Tôi đã vấp ngã trên con đường đó và đã đi tới ngày hôm nay, nhờ vào sự bảo hộ của Sư phụ.

Cứu người trong đại dịch

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã kiểm soát dịch bệnh rất nghiêm ngặt trong vùng chúng tôi, và rất khó để đi ra đi vào khu dân cư. Tôi đã học Pháp cùng với học viên Mai (hóa danh) và chúng tôi thảo luận xem mình nên làm gì.

Tình hình có nhiều thách thức bởi vì chúng tôi thường giảng chân tướng và phát tài liệu trực diện. Sau nhiều đắn đo, chúng tôi quyết định tập trung vào khu vực dân cư của chúng tôi.

Khu dân cư chúng tôi có hơn 40 tòa nhà. Chúng tôi đã chuẩn bị hàng nghìn tập tài liệu chân tướng và treo lên những cánh cửa. Học viên Mai bắt đầu treo tài liệu ở một phía, còn tôi thì ở phía ngược lại. Chúng tôi hầu như đã hoàn thành việc treo tài liệu ở tất cả các tòa nhà khi mà việc phong tỏa được gỡ bỏ. Việc leo lên và đi xuống cầu thang khá khó khăn, nhưng chúng tôi hạnh phúc vì đã giúp mọi người hiểu được chân tướng, và thoát khỏi đại dịch.

Đôi khi tôi sắp treo tài liệu lên một cánh cửa, thì cửa mở ra và người chủ căn hộ đi ra ngoài. Tôi sẽ đưa cho anh ấy/cô ấy trực tiếp và nói: “Đây là một phúc lành cho anh/chị. Tôi hy vọng anh/chị sẽ hiểu chân tướng và thoát khỏi thảm họa.” Họ vui vẻ chấp nhận và cảm ơn tôi.

Có lúc thì tôi đang đi lên cầu thang, lại gặp ai đó tình cờ đi xuống, người đó hỏi: “Bạn sống ở tầng mấy vậy? Tôi chưa từng gặp bạn bao giờ.”

Ban đầu tôi cảm thấy sợ hãi, và tự nhủ rằng mình phải làm việc này bởi vì mình đã phát thệ sẽ cứu người. Tôi liên tục bài trừ, phủ nhận và giải thể nỗi sợ hãi, và suy nghĩ của tôi trở nên vững vàng. Trước kia, những người hàng xóm thường có xu hướng từ chối tài liệu chân tướng, nhưng bây giờ đa số họ đều sẵn lòng tiếp nhận chúng.

Tôi cũng làm những tấm bùa hộ mệnh bằng nhựa, những tờ rơi hay miếng dán tự dính. Tôi phối hợp các học viên sống trong thành phố-và dễ dàng tiếp cận để phân phát chúng. Chúng tôi đặt những tờ rơi trên các thanh ghi-đông xe đạp và dưới thanh lau bụi kính ô tô, của những phương tiện đỗ bên đường hoặc ở các bãi đỗ xe bên ngoài khu dân cư.

Phía ngoài tờ rơi ghi: “Chúc bạn bình an” bên trong thì ghi: “Bí quyết sống sót trong đại dịch: Chân thành niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Chúng tôi cũng để lại những bí quyết sống sót này trên các cột điện.

Bất chấp sự phong tỏa nghiêm ngặt trong đại dịch, nỗ lực cứu người của chúng tôi không dừng lại, và các đồng tu đều cố gắng tìm cách cứu nhiều người hơn nữa.

Niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp giúp tôi an toàn

Chồng tôi và tôi đã cùng lợp những viên gạch trên mái nhà. Chúng tôi dùng một cái trục tự làm, nó cần 8 viên gạch ở đầu cuối để giữ thăng bằng.

Tôi đóng gói các viên gạch ở dưới mặt đất, còn chồng tôi thì dỡ chúng ra trên mái. Bọn trẻ nhà tôi và nhà hàng xóm cùng làm với chồng tôi trên mái nhà. Bọn trẻ rất hào hứng ấn nút, và vô tình đã làm cho những viên gạch dùng để giữ thăng bằng bung ra. Thanh trục bị tách ra và gạch rơi xuống. Hai viên gạch rơi mạnh vào đầu tôi. Tôi chạy ra xa và dùng tay ôm đầu.

Hàng xóm của chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào và chạy ra. Họ thấy tay tôi đẫm máu và áo ướt đỏ. Họ đưa cho tôi rất nhiều giấy vệ sinh để phủ lấy vết thương, nhưng giấy đã nhanh chóng ướt đẫm. Họ liên tục đưa giấy mới cho tôi và chúng liên tục bị ướt.

Họ bảo chồng tôi đưa tôi tới bệnh viện. Chồng tôi cũng là một học viên, và anh không động tâm. Tôi cũng không sợ hãi. Chồng tôi và tôi phát chính niệm trong khi hàng xóm chúng tôi lo lắng quan sát.

Đến đêm, những giấy ăn dùng để che vết thương đã đẫm máu và chúng chất đầy thùng rác. Chồng tôi đã dùng một chiếc khăn để băng đầu cho tôi, vì vậy tôi không cần dùng tay giữ đầu nữa.

Ngày hôm sau máu vẫn rỉ ra. Anh trai chồng tôi đang đi gặp cô của anh ấy, và họ bảo chồng tôi ở nhà chăm sóc tôi. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên Đại Pháp và nên nghĩ cho người khác.” Vì vậy tôi nói: “Không sao, các anh nên đi cùng nhau, em có thể tự chăm sóc bản thân.”

Ngày hôm đó, con đường của chúng tôi đang được lát, nhưng vì một số lý do nào đó việc lát đường chỉ dừng lại đến phía sau nhà chúng tôi. Tôi hướng nội và tìm thấy chấp trước vào lợi ích cá nhân.

Lúc chạng vạng tối, người hàng xóm đã băng qua đường sang thăm tôi. Sau khi cô ấy đi khỏi, đầu tôi bắt đầu đau.

Tôi hướng nội và tìm thấy tâm nóng giận. Lúc đó trời đã khuya và tôi trách móc chồng tôi vì không về nhà trong khi các anh em của anh ấy đã trở về từ buổi trưa. Tôi cảm thấy anh ấy đã không quan tâm và lo lắng cho tôi. Sau khi phát hiện ra suy nghĩ bất hảo, tôi phát chính niệm để giải thể nó, và đầu tôi lập tức không đau nữa.

Sư phụ thực sự đã giúp đỡ chúng ta, những đệ tử của Ngài miễn là những đệ tử này ở trong Pháp. Quả thực là Phật ân hạo đãng!

Hai ngày sau, mẹ chồng của con tôi đến thăm tôi. Tôi đã bình phục và sẵn sàng ra ngoài và đi xuống phố. Qua sự việc này, tất cả hàng xóm đã được chứng kiến uy lực của Pháp Luân Đại Pháp.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Đại Pháp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/1/454293.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/1/5/206039.html

Đăng ngày 13-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share