Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2022] Tôi là một nữ học viên Pháp Luân Công 59 tuổi, sống ở vùng nông thôn huyện Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995.

Tôi đã ba lần bị tai nạn ô tô, nhưng đều bình an vô sự nhờ có Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, bảo hộ.

Vụ tai nạn đầu tiên xảy ra cách đây khoảng 20 năm khi tôi đang đạp xe trên đường, chở con gái gần sáu tuổi về nhà mẹ đẻ. Khi rẽ vào đường chính, tôi cảm thấy người bị nghiêng về bên phải. Tôi chưa kịp hình dung tại sao thì một chiếc ô tô từ phía sau đã tông vào tay lái bên trái của tôi, hất xe đạp của tôi văng về phía trước vài mét rồi chiếc ô tô mới dừng lại. Tôi và con gái không sao, còn tay phanh trái bị hỏng.

Có hai người bước ra khỏi xe, một người trong số họ nói, “Tại sao cô không nhìn phía sau?” Tôi tự nhủ, “Làm sao mình có thể nhìn phía sau khi đang đạp xe về phía trước?” Nhưng tôi nhớ ra, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần phải nhẫn. Tôi không tranh cãi với anh ta. Người kia hỏi tôi, “Cô có sao không?” Tôi trả lời rằng tôi không sao, chỉ hỏng phanh xe thôi và nói: “Sẽ chỉ tốn vài đồng để sửa.” Hai người họ liền lên xe rời đi. Sau đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã bảo vệ mẹ con tôi, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi trước đó, người tôi bị nghiêng về bên phải.

Tai nạn thứ hai xảy ra vào đêm 14 tháng 1 âm lịch năm sau đó. Chồng tôi chở tôi trên chiếc xe đạp của anh ấy. Khi đang rẽ vào phố chính thì chúng tôi bị xe máy đâm từ phía sau. Lưng và đầu tôi bị bánh trước đâm, sưng vù như quả ổi nhưng tôi không hề cảm thấy đau.

Cả ba chúng tôi đứng dậy. Chồng tôi ngửi thấy mùi rượu và hỏi người đàn ông: “Anh uống rượu phải không?” Người đàn ông thừa nhận và xin lỗi chúng tôi. Chồng tôi cảm thấy chỉ xin lỗi là chưa đủ, nhưng tôi đã thông cảm và kéo chồng lại để người đó rời đi.

Tôi cùng chồng về nhà. Tôi luyện công và học Pháp đều đặn mỗi ngày, và chỉ sau vài ngày chỗ sưng đã biến mất.

Vụ tai nạn thứ ba xảy ra vào một đêm cách đây ba năm. Tôi đang đạp xe trên một con đường tối om không ánh đèn và tôi không nhìn thấy gì hết. Tôi nghe thấy tiếng xe ô tô chạy và sau đó một vật gì đó rất nặng đâm vào tôi từ phía sau, hất tung tôi và xe đạp lên trời. Tôi nghe thấy tiếng kính vỡ. Và rồi tôi thấy mình đáp xuống một tấm đệm mềm cách đó vài mét. Một tay tôi chống xuống đất, còn tay kia chống vào đầu gối khuỵu xuống.

Chiếc bán tải chạy thêm hơn 10 mét thì dừng lại. Người lái xe xuống xe và rút điện thoại ra. Tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình. Anh ta nhìn thấy tôi và bước đến hỏi, “Bà có bị thương không?” Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và tôi không sao vì tôi có Sư phụ bảo hộ.

Anh ta lo lắng cho tôi và nài nỉ đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra. Anh ta là giáo viên phổ thông và đang lái xe đến dự đám cưới một người bạn.

Tôi nói, “Tôi đồng ý đến bệnh viện với một điều kiện. Nếu kết quả chụp X-quang của tôi hoàn toàn bình thường, thì cậu phải hứa với tôi là sẽ ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Anh ta nói, “Được rồi! Nếu kết quả chụp phim của bà không sao, cháu sẽ dốc lòng quảng bá Pháp Luân Công.”

Anh ta vẫy một chiếc xe cấp cứu đang chạy ngang qua để nhờ chở tôi đến bệnh viện. Chiếc xe đó đang chở một người đàn ông bị thương do tai nạn xe hơi cùng một số người thân của người đó đến viện. Tôi nói với họ, “Mẹ tôi tập một số bài công pháp và đã khỏi bệnh đau dạ dày dày vò bà hơn 20 năm. Thấy vậy, tôi cũng học các bài công pháp. Bệnh đau vai do làm việc nặng của tôi cũng đã khỏi.” Vợ của người đàn ông bị thương hỏi, “Bà học công pháp gì vậy?” Tôi trả lời đó là Pháp Luân Công. Cô ấy nói, “Pháp Luân Công thực sự tốt.”

Sau khi chụp X-quang, một số bác sĩ xác nhận tôi không bị gãy xương. Người giáo viên đã rất vui, và một trong số các bác sĩ nói, “Pháp Luân Công thực sự rất tốt. Kính chắn gió bị vỡ, vậy mà bà lại hoàn toàn không sao. Tôi sẽ không thể tin nếu không tận mắt chứng kiến.”

Sau đó một lúc, gia đình của người giáo viên, gia đình tôi và các lãnh đạo thôn, khoảng 30 người, đã đến bệnh viện. Tôi tận dụng cơ hội để nói với họ Pháp Luân Công tốt như thế nào.

Ngày hôm sau, người giáo viên đã cùng vợ mang sữa và trái cây đến thăm tôi khi tôi đang phơi ngũ cốc trên sân thượng. Anh ấy nói với tôi rằng dì của anh ấy và một giảng viên đại học của anh ấy đều tu luyện Pháp Luân Công. Anh ấy nói: “Pháp Luân Công thực sự tốt.”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/5/447227.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/18/204365.html

Đăng ngày 02-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share