Bài viết của Thanh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-08-2022] Trong những ngày đầu diễn ra cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi đã gặp ba người thường có hành xử thiện đãi với Đại Pháp trong việc trợ giúp tôi cũng như các học viên khác. Lòng tốt của những người này đã được đền đáp bằng phúc báo tương ứng.

Giám đốc đơn vị nơi tôi làm việc

Tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cũng như giảng chân tướng về Đại Pháp ngay sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999. Tôi bị bắt và đưa trở lại thành phố nơi tôi sống. Trong khi tôi bị tạm giữ tại một đồn cảnh sát địa phương, giám đốc Bộ phận An ninh của đơn vị nơi tôi làm việc đã đến đón tôi về sau khi thuyết phục cảnh sát rằng ông ấy sẽ xử lý thỏa đáng việc này. Ông ấy đưa tôi đến đơn vị và thả tôi ngay ngày hôm sau.

Một đồng tu đi cùng tôi tới Bắc Kinh cũng bị bắt và đưa trở lại thành phố. Anh bị giam tại một trại tạm giam địa phương trong 40 ngày trước khi bị kết án lao động cưỡng bức. Khi đang trên đường đưa đến trại lao động địa phương, cảnh sát đã ghé đến nơi tôi làm việc và yêu cầu vị giám đốc an ninh của chúng tôi trông chừng người học viên này một khoảng thời gian. Khi nghe tin, tôi vội vã chạy đến nơi làm việc và khẩn cầu vị giám đốc giúp đỡ. Ông ấy đã can thiệp vào vụ án và giúp đảm bảo trả tự do cho người học viên này.

Không lâu sau, tôi đến đồn cảnh sát địa phương và ra sức thuyết phục họ ngừng tham gia vào cuộc bức hại. Do tâm tính kém và nhận thức hạn chế về Đại Pháp thời điểm đó, tôi đã nói chuyện với một viên cảnh sát với giọng điệu thù địch. Nổi cơn lôi đình, anh ta đã báo cáo tôi. Vài ngày sau, khoảng 20 cảnh sát đến bắt tôi tại nơi làm việc. Tuy nhiên, không thấy họ đến văn phòng của tôi. Tôi cảm thấy thắc mắc thì sau đó vị giám đốc kể lại với tôi rằng ông ấy đã giải quyết vấn đề bằng cách chiêu đãi những viên cảnh sát đó bằng một bữa tối thịnh soạn.

Tuy nhiên chỉ mấy hôm sau, vài người trong số những cảnh sát này đã quay lại nơi làm việc của tôi và yêu cầu tôi nộp 3.000 Nhân dân tệ. Họ tuyên bố rằng số tiền đó sẽ được xem như một khoản đặt cọc để ngăn ngừa việc tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp một lần nữa. Thoạt đầu, tôi từ chối trả tiền cho họ, nhưng vì sợ hãi, chồng tôi đã đưa cho tôi 3.000 Nhân dân tệ tiền mặt và yêu cầu tôi giao số tiền này cho cảnh sát. Khi tôi đến Bộ phận An ninh đơn vị của mình, vị giám đốc và các nhân viên cảnh sát đều đang ở trong phòng. Một cảnh sát nói: “Chỉ cần nộp khoản tiền này là xong. Nó sẽ được trả lại cho cô nếu cô không đến Bắc Kinh nữa. Những người khác đều đưa cả rồi, mỗi cô là người duy nhất còn lại thôi.”

Tưởng rằng có thể lấy lại được số tiền đó, tôi bèn đưa tiền cho anh ta. Giám đốc lên tiếng cảnh báo tôi: “Đừng đưa tiền cho họ! Những người này ở đây chỉ vì tiền của cô!” Trước khi viên cảnh sát kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã kịp giật lại số tiền từ anh ta, đặt nó vào tay giám đốc và nhờ ông ấy giữ giùm tôi.

Vị giám đốc an ninh chính trực và tốt bụng đã chân thành giúp đỡ các học viên Đại Pháp khi chúng tôi gặp phiền phức hết lần này tới lần khác. Sau này, ông không chỉ được thăng chức mà còn nhận những phần thưởng lớn.

Người quản lý của chồng tôi được phước báo

Tôi bị bắt vào năm 2000 vì dán tài liệu vạch trần cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã nhờ người quản lý của anh ấy tại nơi làm việc giúp tôi tại ngoại. Người quản lý sau đó đã đến nói chuyện với giám đốc Sở Công an địa phương. Giám đốc ngay lập tức đồng ý thả tôi.

Sau khi giúp đỡ các học viên Đại Pháp, người quản lý của chồng tôi đã được đề bạt làm giám đốc của một cơ quan thành phố khác, một vị trí tương đương với cấp phó thị trưởng.

Sau đó, anh được cử đến một quốc gia châu Phi để khảo sát tiến độ một dự án do chính phủ tài trợ. Một ngày nọ, anh được mời tham dự một cuộc họp với đối tác địa phương. Khi anh cùng trợ lý và thư ký đến bãi đậu xe, anh đột nhiên cảm thấy tức ngực vô cùng nên ở lại trong xe nghỉ ngơi, hai người kia phụ trách thay mặt anh đi họp. Thật không may, tất cả mọi người trong cuộc họp đó đã bị sát hại bởi một số tội phạm địa phương, vậy mà chỉ có anh ấy không mảy may thương tổn gì.

Một đồng nghiệp nhận được phúc lành từ Đại Pháp

Một đồng nghiệp của tôi đã bị giam bốn năm vì bị buộc tội chứa chấp con trai phạm tội giết người. Thời điểm đó, tình cờ tôi cũng bị giam giữ vì tín ngưỡng của mình tại trại tạm giam địa phương. Người đồng nghiệp được giao công việc nấu nướng cho các quản giáo. Thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, anh ấy nấu mì và bí mật mang đến cho tôi mỗi ngày.

Có được một tô mì nóng để ăn hàng ngày trong môi trường khắc nghiệt của trại tạm giam thật là không còn gì quý giá bằng, nhất là vào mùa đông lạnh lẽo! Sau khi làm mì cho tôi ăn cả tháng, anh ấy bất ngờ được thả ra. Trước khi về nhà, anh ấy đến chào tạm biệt tôi, vì vậy tôi nói với anh ấy rằng anh ấy được trả tự do sớm vì đã đối xử tốt với các học viên Đại Pháp.

Mười năm sau, tôi tình cờ gặp anh trên phố. Anh ấy nói với tôi rằng kể từ khi được thả, tình hình tài chính của anh ấy có chuyển biến đáng kể, anh ấy kiếm được khoảng 100.000 Nhân dân tệ mỗi năm, đó là một số tiền lớn vào năm 2012. Tôi nói với anh ấy: “Đó là bởi vì anh đã đối xử tử tế với các học viên Đại Pháp và anh xứng đáng nhận được phước báo.” Anh ấy tỏ ra biết ơn và khuyên tôi nên bảo trọng.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/25/447876.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/25/204456.html

Đăng ngày 20-02-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share