Bài viết của Tiểu Nhụy, đệ tử Đại Pháp Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 23-06-2022] Nhà tôi kinh doanh trang thiết bị và vật liệu xây dựng. Hiện nay, do ảnh hưởng của dịch bệnh virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán), kinh tế suy thoái, giá nguyên vật liệu tăng vọt. Từ nhà máy sản xuất hàng đầu cho đến đại lý phân phối ở khắp nơi đều đối mặt với khó khăn sinh tồn. Ngoài ra, mua bán trên mạng cũng bóp chết các cửa hàng bên ngoài, do đó cạnh tranh càng khốc liệt hơn, hàng giả và hàng kém chất lượng tràn lan.

Tôi nghĩ, mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, phải ngược dòng mà lên, nhất định phải dụng tâm làm tốt công tác nhập hàng của mình, chịu trách nhiệm giúp đỡ khách hàng mua được trang thiết bị vật liệu xây dựng đáng tin cậy. Tôi tìm hiểu kỹ đặc điểm khác nhau của từng loại sản phẩm; từ việc tìm hiểu ưu khuyết điểm về chất liệu, kết cấu, tính năng, chất lượng và giá cả của sản phẩm để so sánh và tiến hành nhập hàng. Tôi cũng dùng những kiến thức liên quan đến sản phẩm làm trọng điểm để giải thích cho khách hàng hiểu. Khách hàng luôn có nhận xét tốt về cửa hàng của tôi.

1. Chiểu theo tiêu chuẩn Đại Pháp, kinh doanh có lương tâm

Có một dạo, cửa hàng chúng tôi đến nhà máy nhập hàng, tài xế gọi điện cho tôi nói: “Mẫu này không có hàng, làm sao đây?” Tôi nói: “Không thể nào, mấy hôm trước tôi mới hỏi bà chủ, bà nói mẫu này có hàng.” Tôi bèn hỏi bà chủ, bà ấy nói: “Tôi mới kiểm tra, thật sự ngại quá, chúng tôi hết hàng rồi, khiến cô mất công đi một phen. Cô xem thử cái này nhé, tôi tìm cho cô một mẫu khác có kiểu tương tự, chất lượng không tốt bằng, nhưng chiều cao giống nhau, sẽ không có ai nhận ra đâu. Bây giờ người ta đều nhập mẫu này của tôi, bán rất được, lợi nhuận khá cao. Thời buổi này, còn ai đi bán hàng thật nữa? Vả lại cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.” Tôi nói: “Không được, mẫu kia khách hàng đã chọn rồi, tôi không thể tự ý thay đổi. Chất lượng kém hơn, dùng khoảng hai ba năm sẽ nhận ra, chính bà cũng biết mà.”

Tôi nghĩ, như vậy là kinh doanh không chính đáng, không phù hợp tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Bà chủ lại nói: “Hiện có một sản phẩm mẫu mã và hoa văn mới bán rất chạy, tốt hơn mẫu cô đã chọn, giá cả như nhau, cô lấy mẫu đó nhé.” Ý của bà là tôi đã kêu xe chở đến rồi, đừng để mất công đi một chuyến. Tôi nói: “Không được.”

Mỗi từng việc mà người tu luyện gặp phải hàng ngày đều không ngẫu nhiên, đều có nhân tố để đề cao tâm tính ở trong đó. Khách hàng đến cửa tiệm, dù mua nhiều hay ít, có mua hay không, tôi đều chiểu theo tiêu chuẩn Đại Pháp để đo lường, đều có thể lấy tâm thái bình tĩnh đối đãi khách hàng, lúc nào cũng vui vẻ tươi cười.

Một hôm, tôi gặp một khách hàng tên là “Thuận Lục”. Hai lần trước, anh và mẹ cùng nhau đến xem hàng. Có lẽ do hai mẹ con bất đồng ý kiến, nên sau đó chỉ có mỗi anh đến xem hàng. Tôi ở trong tiệm đã tiếp anh đến năm sáu lần. Anh có rất nhiều vấn đề thắc mắc, cho nên mỗi lần tôi mất thời gian hơi lâu để giải thích cho anh hiểu. Đôi lúc anh còn gửi tin nhắn hỏi tôi một số vấn đề về trang thiết bị.

Tôi cảm thấy người này quá phiền phức; nhưng ngay sau đó, tôi liền thay đổi suy nghĩ, tu luyện chính là cần làm được vô tư vô ngã, tu thành một sinh mệnh biết nghĩ cho người khác, do đó tôi kiên nhẫn giải thích cho anh từng vấn đề một. Có lẽ khẩu khí và thiện tâm của tôi đã khiến anh tin tưởng tôi. Anh đã quyết định mua vật liệu xây dựng ở cửa hàng của tôi. Có một ngày tôi đóng cửa hàng sớm, anh đến cửa hàng nói với tôi: “Tôi đã quyết định rồi, ngày mai cô giao hàng cho tôi nhé!”

Sáng hôm sau, lúc mở cửa kinh doanh, tôi nhìn thấy anh gửi cho tôi một chiếc phong bì đỏ trên điện thoại. Tôi không biết nó nghĩa là gì. Tôi không nhận phong bì và tiếp tục bận rộn buôn bán. Anh thấy tôi nửa ngày vẫn chưa hồi đáp, nên đã gọi điện nói chuyện với tôi: “Nhà tôi ở lầu trên cùng, hôm qua phát hiện mái nhà bị dột, tôi phải tìm công ty bất động sản để bảo trì, tạm thời không sửa nhà nữa, cô khoan hãy gửi hàng. Thời gian vừa qua, tôi luôn đến cửa hàng làm phiền cô, giờ lại không mua hàng, tôi thực sự ngại quá, vậy tôi xin thu lại phong bì.”

Anh ấy giống như một người bạn cũ kể khổ với tôi, anh bày tỏ lời cảm ơn tôi. Tôi an ủi anh đừng lo lắng, tôi nói với anh: “Tôi nhận tâm ý của anh, tôi không nhận phong bì, đây đều là những việc tôi nên làm. Sau này anh mua vật liệu, cứ đến tìm tôi.”

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tâm lợi ích của tôi rất nặng, nếu gặp việc thế này, nó sẽ khiến tôi chán nản và trách móc người ta đã làm tôi mất công đi giải thích. Nhưng hiện nay, tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp làm một người không oán không hận trong tâm, có thể thản đãng nghĩ cho người khác, thật sự là một việc vui vẻ hạnh phúc.

Thường có người hay nói, buôn bán kinh doanh hao tâm tổn sức. Có khách hàng sửa nhà xong, còn đến tiệm tôi trả lại vật liệu thừa. Thông thường họ đều tin tưởng tôi, họ để vật liệu thừa ở dưới đất rồi bỏ đi. Tôi chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện, mỗi loại hàng hóa đều viết rõ trên hóa đơn, sau đó chụp hình lại gửi cho khách hàng. Có khách hàng vừa ý khen ngợi rằng tôi có thể làm việc lớn.

Có một lần, một vị khách hàng hỏi tôi: “Sao cô trả ít tiền thế? Vậy không đúng!” Ông lại nói: “Tôi thấy tôi trả lại hàng, theo lý cũng nên chủ động để lại cho cô ít tiền.” Tôi nói với ông: “Ông đã mua bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho ông bấy nhiêu, không thiếu một xu nào.” Sau đó, tôi từ từ giúp ông nhớ lại hôm đó đã mua những gì, cuối cùng ông thấy số tiền đã khớp.

Tôi nói với ông, Sư phụ chúng tôi dạy “giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính” (Chuyển Pháp Luân), đây là nguyên tắc kinh doanh của tôi, ông tỏ ra ngại ngùng và bật cười, ấn tượng của ông về tôi cũng trở nên tốt hơn.

Còn có khách hàng vừa mua hàng xong, về nhà gọi điện hỏi tôi: “Tôi vừa mua đồ ở cửa hàng cô, cô bán đắt thế, vậy mà còn nói bán giá thấp nhất à?!” Lúc đó, tôi thấy hơi oan, tôi còn cao giọng trách bà ấy không nể tình. Nhưng tôi liền thay đổi suy nghĩ: Người luyện công lúc bị đối đãi bất công, phải có thể vứt bỏ tự ngã, trước tiên nghĩ tới người khác, nghĩ cho người khác, như vậy mới là đi trên con đường Sư phụ an bài. Người dân kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, nếu mua hớ thì khẳng định bà ấy sẽ rất sốt ruột.

Tôi kiên nhẫn nói chuyện với bà: “Hàng của tôi bảo đảm là hàng thật 100%, tôi đều bán với giá thấp nhất cho chị đó.” Tôi nói cho bà biết giá nhập hàng thực tế, sau đó tôi nói: “Nếu chị không muốn lấy, chị đừng vội bỏ, ngày mai chị mang đến chỗ tôi, tôi trả lại tiền cho chị, không sao hết.”

Ngày hôm sau, con trai bà đến tiệm mua đồ, cháu nói với tôi: “Hôm qua mẹ cháu xem nhầm giá bán ở cửa tiệm khác trước đây, quả thật là cô bán rẻ hơn so với cửa tiệm khác, mẹ cháu không trả lại hàng nữa.” Hiện nay, ai ai cũng cho rằng mua bán hai lòng, đến đâu mua hàng cũng không cảm thấy an toàn. Về sau, người phụ nữ này lại đến tiệm tôi mua hàng, bà mỉm cười nói chuyện với tôi: “Cô nói gì tôi cũng tin hết, tôi đã quá tin tưởng cô rồi!”

Một hôm, có hai nhân viên tiếp thị của một nhà máy đến tiệm tôi quảng cáo sản phẩm, tôi vừa xem hàng vừa nghĩ: “Nếu mình không đặt hàng thì liệu có ảnh hưởng đến việc giảng chân tướng cho họ không nhỉ? Vậy mình giảng chân tướng trước rồi tính.” Tôi bèn hỏi: “Hai cô nhất định đã từng nghe nói về ‘tam thoái bảo bình an’ rồi phải không? Hai cô đã từng vào Đoàn và Đội chưa?” Hai người trả lời chưa từng vào tổ chức nào cả, sự nhiệt tình chào hàng mới nãy đã biến mất, hai người nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, vẻ mặt tối sầm và không nói chuyện với tôi nữa. Hai cô gái đã bước ra khỏi tiệm và leo lên xe sắp rời đi.

Tôi lập tức nhận ra tâm lo lắng, nôn nóng, sĩ diện và truy cầu kết quả của mình. Tôi liền quy chính bản thân ngay. Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ à, đệ tử thật sự muốn cứu họ!” Nhìn thấy hai cô gái đã lên xe và sắp rời đi, tôi nghĩ mình không thể chần chừ nữa.

Tôi liền đuổi theo họ ra đến cửa xe, tôi nói: “Chúng ta hôm nay gặp nhau ở đây thật sự là có duyên, tôi sợ nếu không nói chân tướng cho hai cô biết, tôi thật sự sẽ hối hận và ân hận. Bây giờ tai họa quá nhiều, tôi thành tâm hy vọng hai cô có thể bình an vượt qua. Không ra khỏi Đoàn và Đội sẽ bị liên lụy, bởi vì thời đó hai cô đã giơ nắm tay trước trán thề độc trước lá cờ máu: phải cống hiến cả đời cho ĐCSTQ. Rút khỏi nó thì Thần mới có thể giúp hai cô xóa bỏ dấu ấn của con thú, như vậy mới có tương lai tốt đẹp. Thành tâm niệm chín chữ chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ sẽ được ông Trời ban cho bình an hạnh phúc.” Tôi lại giảng về vẻ đẹp của Đại Pháp. Hai cô gái nhìn thấy tôi thành tâm muốn tốt cho họ, nên đã mỉm cười đồng ý.

2. Sức mạnh của Thiện

Chồng tôi là một người tốt bụng, nhưng bị văn hóa Đảng và tư tưởng vô Thần luận che mắt, dẫn đến không minh bạch chân tướng. Đời này anh là người nhà của đệ tử Đại Pháp, là sinh mệnh mong được cứu độ vào đời sau, tôi cảm nhận sâu sắc trách nhiệm trọng đại của mình. Nhưng hễ tôi vừa nhắc đến chủ đề giảng chân tướng thì anh lại không nghe, một câu cũng không cho tôi nói, hơn nữa anh còn la lối: “Không liên can gì đến tôi!”

Tôi nghĩ mình phải cứu anh ấy, và Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ. Tôi đã viết thư khuyến Thiện cho chồng, trong thư tôi nói thế này:

Em mở tiệm là chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mà đối đãi công tác, Sư phụ em bảo chúng em làm người tốt và người tốt hơn nữa. Cho nên, bất kể nhập hàng hay bán hàng, em đều chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình. Em làm việc chăm chỉ, tận tâm và thiết thực; luôn suy nghĩ cho người khác, hàng hóa không lấy hàng kém chất lượng; không nói thách lừa người, hàng thật giá thật, không lừa con nít người già. Như vậy, đường đi mới càng ngày càng thoáng, buôn bán mới càng ngày càng tốt. Em rất nghi ngờ và cũng không hiểu mấy lời anh nói như “tin gì cũng không hữu dụng”, “người không vì mình, trời tru đất diệt”. Em không hiểu ý anh nói “hữu dụng” là chỉ điều gì? Ý anh là nói dối lừa người, lừa được cái nào hay cái nấy à? Hay là ích kỷ vì bản thân để có được chút lợi, cài bẫy người khác mới là hữu dụng? Nếu anh tuyển một người tham lam, lười biếng vô trách nhiệm và vô tích sự đến tiệm làm việc, thì kết quả sẽ thế nào? Anh có biết không? “Đức” là thứ trân quý nhất trên thân người. Vua quan, phú quý, phúc phận đều từ “đức” mà có, nếu con người để mất hết “đức” thì đó là điều đáng thương nhất, cũng là đáng sợ nhất. Anh chớ bị giả-ác-đấu và vô Thần luận của ĐCSTQ làm mê mờ suy nghĩ của mình. Kỳ thực cũng có khi, các việc anh làm rất thiện lương.

Ngày hôm sau, tôi đưa lá thư đã viết xong cho chồng xem, nhưng anh không đọc, hơn nữa còn quăng “phịch” xuống đất. Tôi không tức giận, nhặt thư để ngay ngắn lên kệ TV, tôi nghĩ anh nhất định sẽ đọc. Vài ngày sau, tôi hỏi anh: “Anh đã đọc thư chưa?” Chồng tôi không lên tiếng, cũng không để mắt đến tôi. Tôi nghĩ lá thư viết hay thế, vậy để tôi đọc cho chồng nghe. Chồng tôi bỏ đi, tôi liền đuổi theo và đọc hết lá thư cho anh nghe.

Vài ngày sau, có khách hàng đến tiệm tôi hỏi: “Tôi giúp tiệm anh bán hàng có được tiền hoa hồng không?” Chồng tôi quả quyết nói: “Tiệm chúng tôi không có tiền hoa hồng, ai đến mua cũng bán với giá thấp nhất.” Trước đây, chồng không tán thành cách làm của tôi, anh còn nói tôi không cho tiền hoa hồng thì không bán được hàng. Hiện nay, chồng tôi đã chuyển biến quan niệm khá nhiều, điều này khiến tôi rất kinh ngạc! Tôi nghĩ chắc chắn là chồng đã đọc lá thư đó, Pháp lực từ bi của Đại Pháp đã trừ bỏ ma tính của anh ấy. Bây giờ, anh không còn nói chuyện theo bộ “đường lối phương châm” trước kia nữa.

3. “Sư phụ giúp con rất nhiều lần rồi!”

Con gái tôi rất xuất sắc, cháu không làm chúng tôi phải bận lòng, cháu rất lễ phép và hiểu chuyện. Cháu không nói dối, nói bậy, không trả treo với bố mẹ. Cháu không cố giữ ý kiến của mình, nếu có chuyện gì, trước tiên cháu sẽ nói ra, lắng nghe ý kiến của bố mẹ, sau đó cháu mới nói cách nghĩ của mình và tham vấn với chúng tôi.

Con gái tôi từ tiểu đệ tử Đại Pháp đã trưởng thành đến tuổi thiếu niên. Tôi thường hay hỏi con: “Hôm nay trong tâm con có nghĩ tới chín chữ chân ngôn chưa?” Cháu trả lời: “Con nhớ rồi, trong tâm con ngày nào cũng nghĩ tới.”

Con gái tôi không gian dối thi cử. Có một lần, con gái thi xong về nhà, nói chuyện với tôi: “Mẹ à, hôm nay lúc đi thi, tâm con rất bình tĩnh, cảm giác đầu não trống rỗng, xung quanh giống như tĩnh chỉ hẳn lại. Con toàn tâm toàn ý làm bài thi, một cô giáo đứng bên cạnh nhìn con làm bài rất lâu, mà con cũng không hay biết.” Sau khi có kết quả, con gái mừng rỡ nói với tôi: “Đều là Sư phụ ban cho con vận tốt, Sư phụ đang giúp con, con cảm tạ Sư phụ!”

Ngày hôm đó, đúng lúc mẹ tôi đến chơi, mẹ tôi cũng tu luyện Đại Pháp, tôi bèn nói với bà: “Lần này con bé thi được điểm cao đều là Sư phụ giúp cháu.” Con gái ở bên cạnh liền nói: “Mẹ nói không đúng rồi. Không chỉ lần này thôi đâu, Sư phụ giúp con rất nhiều lần rồi!” Tôi nói, phải rồi, con không chấp trước vào kết quả thành tích, làm gì cũng toàn tâm toàn ý làm cho tốt, đó là “vô cầu nhi tự đắc” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]). Sư phụ đang khích lệ con, Ngài đã giúp con. Đôi lúc, mẹ con tôi cùng nhau học Pháp, học thuộc “Hồng Ngâm” trước khi đi ngủ. Tôi nói với con gái, cần chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp yêu cầu bản thân, mọi việc đều nghĩ cho người khác. Con gái tôi rất hiểu chuyện, ở trường mọi người đều quý mến cháu. Cháu kiên nhẫn giải thích vấn đề cho các bạn cùng lớp, không màng bỏ lỡ thời gian làm bài tập của mình. Bạn học ngồi kế bên bị ốm, cảm thấy ớn lạnh, cháu liền cởi áo bông của mìnnh đưa cho bạn mặc. Còn có rất nhiều câu chuyện mà con gái tôi đề cao tâm tính theo tiêu chuẩn của Đại Pháp.

Hai năm trước, tôi nói với con về tác hại của điện thoại di động. Sau khi nhận thức ra điểm này, cháu đã chủ động xóa các phần mềm như trò chơi điện tử và QQ, chủ động đưa điện thoại cho tôi, để tôi bảo quản. Như vậy đã giải quyết xong nhiều vấn đề lớn như mê chơi điện thoại kéo dài thời gian làm bài tập, không tập trung, thành tích học kém, lấn chiếm thời gian học Pháp.

Có thể trở thành một đệ tử Chính Pháp thời kỳ Chính Pháp là niềm hạnh phúc và vinh diệu lớn nhất của tôi. Đệ tử cảm tạ Sư phụ vĩ đại luôn luôn chăm sóc và dạy dỗ con trên suốt chặng đường tu luyện này. Trên con đường trợ Sư chính Pháp từ đây về sau, đệ tử cần phải học Pháp thật nhiều, nỗ lực tinh tấn, theo Sư phụ trở về nhà.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/6/23/按大法標準-做良心生意-445206.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/11/25/204906.html

Đăng ngày 09-01-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share