Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 02-09-2011] Con xin kính chào Sư phụ và các bạn đồng tu!

Hôm nay tôi muốn chia sẻ với tất cả mọi người một số hiểu biết mà tôi đã đạt được thông qua quá trình làm việc tại đài truyền hình Tân Đường Nhân.

Duy trì trạng thái tu luyện kiên định và có trách nhiệm với khán giả xem truyền hình

Là một người cung cấp tin tức, tôi thấu hiểu được tầm quan trọng của việc có một trạng thái tu luyện tốt. Trạng thái tu luyện của chúng ta càng tốt, thì càng có nhiều khán giả được hưởng lợi từ việc xem các chương trình của chúng ta. Ngược lại, trạng thái tu luyện không tốt sẽ có tác động tiêu cực đến khán giả của chúng ta.

Khi đài truyền hình của chúng tôi mới đi vào hoạt động có một học viên đã nói với tôi rằng một ngày khi cô ấy xem chương trình của tôi, cô ấy có thể cảm nhận được nỗi buồn của tôi. Lời nhận xét này đã để lại một ấn tượng sâu sắc đối với tôi. Kể từ đó, bất cứ khi nào tôi gặp khổ nạn, tôi đều cố gắng bỏ đi các chấp trước của mình và cố gắng không để những vấn đề này ảnh hưởng đến khán giả.

Một lần tôi đã đọc một báo cáo rất dài từ Trung Quốc về việc thu hoạch nội tạng từ những học viên Pháp Luân Công còn sống cho một chương trình phát sóng trực tiếp. Tôi chưa bao giờ được đọc một bản báo cáo phát trực tiếp nào như vậy trước kia. Ngồi trước máy quay tôi đã nghĩ: Bất kể có bao nhiêu khán giả ở đây, tôi sẽ loại trừ tất cả các nhân tố tà ác đằng sau những người mà nghe bản báo cáo tin tức này. Ngay lập tức tôi cảm thấy toàn bộ phòng phát sóng bao trùm trong Phật quang. Thật ngạc nhiên là tôi đã tường thuật bản báo cáo dài một cách trôi chảy. Sự việc này đã giúp tôi cảm thấy rằng tôi phải duy trì chính niệm để thực thi tốt công việc của mình và đem lại cho người xem lợi ích lớn nhất.

Thật khó để duy trì một trạng thái tu luyện tốt. Tôi phải nhắc nhở bản thân mình chú ý trong tất cả mọi mặt. Tôi rất cầu toàn trong việc thực thi công việc một cách có hiệu quả, nhưng có lần ngẫu nhiên mà người biên tập chịu trách nhiệm về việc ghi chương trình đã gặp phải vấn đề với thiết bị. Tôi đã phải đợi, và không có việc gì để làm. Phải chờ đợi trong một thời gian dài đã khiến tôi trở nên chán nản và sau đó tôi nhận ra rằng như vậy là không đúng. Tôi không nên phàn nàn về việc này. Khi tôi gặp phải một tình huống tương tự như vậy một lần nữa tôi đã bắt đầu nhẩm thuộc Pháp. Tuy nhiên, nó dường như là thời gian chờ đợi cứ kéo dài ra mãi. Nhẩm thuộc Pháp không thể trừ dứt được sự thiếu kiên nhẫn của tôi. Sau đó tôi đã mang Chuyển Pháp Luân đến các buổi ghi hình. Bất cứ khi nào các thiết bị trục trặc, tôi đã tập trung sự chú ý của mình vào việc học Pháp. Thật vậy, tâm tôi đã tĩnh lại sau khi đọc Pháp. Thời gian dài nhất mà tôi đã phải đợi là 40 phút, sau đó, những sự cố này đã chấm dứt.

Có lần một biên tập viên về hình ảnh đã nói với tôi, “Phần hóa trang của chị hôm nay không được phù hợp cho lắm.” Tôi nhớ lại quy trình trang điểm của mình ngày hôm đó và các sản phẩm mà tôi đã sử dụng, nhưng nó vẫn giống như trước. Vì vậy, tôi đã sử dụng giờ nghỉ giữa hai bản tin để học Pháp và tập công. Sau đó biên tập viên hình ảnh nhìn tôi và nói, “Chị trông đã khá hơn rất nhiều sau khi sửa sang lại đấy.” Thật vậy, tôi đã sửa sang lại nhưng sự thay đổi là nhờ vào việc học Pháp và các bài tập công. Đôi khi biên tập viên hình ảnh lại nhận xét, “Phần hóa trang của chị hôm nay rất tuyệt đấy.” Tôi hiểu điều này là do trạng thái tu luyện của tôi trong những ngày đó đã trở nên tốt hơn.

Nếu tôi làm ca đêm tôi chỉ có thể đi nghỉ sau lúc nửa đêm và thức dậy vào lúc 4h30 sáng. Bất kể tôi đi ngủ muộn đến mấy hay tôi phải dậy sớm như thế nào đi chăng nữa, tôi luôn luôn kiên trì hoàn thành bài thiền định trước khi đi ngủ. Tôi cảm thấy rằng nếu tôi càng có ít thời gian nghỉ ngơi, thì tôi càng nên đảm bảo duy trì một giờ ngồi thiền định, bởi vì đó là cách tốt nhất để có một trạng thái tu luyện tốt khi mà tôi phải đứng trước máy quay vào ngày hôm sau.

Hướng nội

Trong cuộc thi ẩm thực Trung Hoa lần thứ hai của Đài truyền hình Tân Đường Nhân, tôi đã phải dự thi trong ba ngày. Trong ngày cuối cùng của cuộc thi, thật vô tình khi tôi phải làm vào ca đêm. Tôi đã nhờ một đồng nghiệp khác làm thay ca giúp tôi, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy đã có những việc khác phải làm và sẽ sắp xếp lại lịch của cô ấy để giúp tôi. Cho đến tận ngày cuối cùng của cuộc thi tôi đã không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ vị đồng nghiệp này. Không khí tại nơi diễn ra cuộc thi rất là sôi nổi, đội chế biến thậm chí còn không có thời gian nghỉ để dùng bữa. Tôi đã để lại một tin nhắn cho đồng nghiệp của tôi, nhắc nhở cô ấy về việc nhận làm ca giúp tôi. Tôi cũng để lại một tin nhắn cho điều phối viên, nhờ cô ấy tìm người đảm nhận việc thay ca giúp tôi.

Cuộc thi đã kết thúc sau mười giờ đêm. Trong khi đang lái xe về nhà tôi đã nhận được điện thoại, hỏi xem tôi đang ở đâu và nói rằng mọi người đều đang đợi tôi để ghi âm bản tin lúc nửa đêm. Mặc dù tôi có bị sửng sốt một chút, những tôi đã cố gắng để giữ bình tĩnh. Về đến đài truyền hình tôi đã biết được rằng người dẫn chương trình tin tức vào ca sáng đã tẩy trang xong, nhưng cô ấy đã phải trang điểm lại để làm bản tin lúc nửa đêm. Biên tập viên hình ảnh của ca sáng cũng đã ở lại hậu trường để giúp tôi ghi phần dẫn chương trình tin tức của mình vào lúc bảy giờ sáng ngày hôm sau. Tôi cảm thấy có chút áy náy khi đội sản xuất chương trình đã phải làm việc thêm giờ vì tôi.

Sau đó tôi đã gặp một học viên, người hỏi tôi đang làm gì ở đài truyền hình. Tôi trả lời rằng tôi đang làm ca đêm. Cô ấy đã rất sửng sốt vì cô ấy đã tham gia trong cuộc thi ẩm thực lần đầu tiên và biết rằng vai trò đó đòi hỏi phải mất nhiều sức lực đến như thế nào.

Sau đó điều phối viên muốn thảo luận về những gì đã xảy ra. Tôi đã không bao biện cho bản thân mình vì trên hết tôi có nhiệm vụ phải làm vào ca đó. Tuy nhiên các chấp trước của tôi đã được bộc lộ qua những sự việc kế tiếp sau đó. Một đạo diễn nói rằng tôi đã vô trách nhiệm. Tôi đã bị day dứt bởi lời nhận xét đó. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, thực thi tất cả mọi việc nhưng tôi lại bị buộc tội là vô trách nhiệm.

Vài tháng trước vị đạo diễn đó đã gửi một bức thư, yêu cầu tôi rời khỏi vai trò của người dẫn chương trình tin tức bởi vì tôi quá mập. Điều này đã xảy ra thật đột ngột. Một số điều phối viên đã tổ chức một buổi thảo luận và quyết định theo dõi phần thể hiện của tôi trong một vài tuần trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Tôi có một chút bị tổn thương, nhưng sau đó tôi đã nghĩ: những vũ công trong Thần Vận tập luyện rất chăm chỉ và còn thận trọng trong chế độ ăn uống để giữ gìn vóc dáng của họ. Vậy tại sao tôi lại không thể hy sinh giống như họ? Tôi đã giữ nguyên vị trí của mình và cuối cùng tôi đã giảm được vài kilogram.

Suy nghĩ lại những điều mà người học viên này (đạo diễn) đã làm đối với tôi, tôi thấy bối rối và chán nản: tôi không có bất kỳ phản ứng nào với người học viên này trong công việc, và không có mâu thuẫn nào giữa chúng tôi, vì thế, tại sao anh ấy cứ luôn gây chuyện với tôi? Trong thâm tâm tôi biết rằng chắc hẳn phải có một quan niệm nào đó mà tôi cần từ bỏ nhưng tôi không biết được đó là gì. Sau đó, đột nhiên một ngày, tôi đã nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“Một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.”

Tôi đã tự nhủ: Có lẽ trong quá khứ mình đã mắc nợ anh ấy. Bất kể là ai đúng hay sai trên bề mặt, tôi nên nhẫn nại và hoàn trả món nợ này. Khi tôi nhìn sự việc từ khía cạnh này đột nhiên tôi đã cảm thấy khá hơn.

Loại bỏ các chấp trước và làm việc chăm chỉ khi phối hợp với nhau

Vào cuối năm ngoái, trưởng bộ phận tin tức đã hỏi xem liệu tôi có thể rút ngắn chương trình cộng đồng mà tôi dẫn xuống còn 15 phút hay không. Tôi đã trả lời: “Phần cuối cùng là trên 60 phút, và anh muốn rút ngắn nó xuống còn 15 phút, làm sao có thể như thế được?” Anh ấy đã do dự và nói, “Vậy thì chương trình này không nên chiếm mất tài nguyên của đài.

Ba tuần sau đó anh ấy đã đề cập lại vấn đề này với tôi và nói, “Đội ngũ sản xuất chương trình này bao gồm cả tôi sẽ bị chuyển sang một chương trình tin tức khác.” Bề ngoài thì tôi có vẻ bình tĩnh, nhưng trong tâm tôi thấy buồn.

Trong suốt thời gian đó, những lúc mà tôi bị xáo động ngay lập tức tôi đã nhớ đến những lời giảng của Sư phụ và ức chế những quan niệm đó lại, nhưng sau một lúc chúng lại nổi lên lần nữa. Điều này đã diễn ra khoảng hai tháng, tuy nhiên bản thân tôi vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ được chấp trước đó. Khi đối mặt với khổ nạn, tôi thường sẽ vượt qua nó trong một hoặc hai ngày, chưa bao giờ quá một tuần. Nhưng lần này hai tháng đã trôi đi và tôi vẫn còn suy nghĩ về điều đó. Tôi đã không chắc được rằng chấp trước nào mà tôi phải buông bỏ và đã rất lo lắng. Tôi không thể tiếp tục ở trong tình trạng giống như vậy trên con đường tu luyện được! Cách duy nhất để thoát ra là học Pháp nhiều hơn.

Tôi đã đọc “Giảng Pháp tại Manhattan” hết lần này đến lần khác, hy vọng rằng điều này sẽ thúc đẩy tôi và khiến tôi tinh tấn hơn. “Sư phụ biết trong quá trình tu luyện của chư vị, rồi thì đến cuối cùng cũng sẽ làm tốt thôi” Tôi đột nhiên bật khóc. Tôi cảm thấy vào lúc đó những lời này không phải là do tôi đọc, mà chính là Sư phụ đã nói điều đó cho tôi với sự từ bi vĩ đại. Đồng thời, nó cứ như thể là tôi đã thấy Sư phụ đang nhìn tôi cùng với sự tin tưởng và mong chờ vô hạn. Tôi đã gắng sức để vượt qua khổ nạn này, khi tôi mất đi niềm tin ở chính bản thân mình, Sư phụ đã hy vọng và tin rằng tôi có thể làm được tốt.

Tôi đã nghĩ rằng: Bất kể là ai nghi ngờ tôi. Điều quan trọng nhất là Sư phụ không nghi ngờ tôi. Bởi vậy, tâm thái của tôi thật bình thản và tôi đã hiểu một cách rõ ràng rằng tôi đã vượt qua khảo nghiệm này.

Khi ở trong đội sản xuất mới có lần tôi đã đến một ngôi trường để quay một tin tức đặc biệt và đã tiếp xúc với một phụ nữ lớn tuổi khó gần. Thái độ của bà đã không làm ảnh hưởng đến tôi, và tôi đã truyền đạt với bà về những yêu cầu của chúng tôi. Tôi đã nói chuyện với bà ấy trong suốt buổi ghi hình và giảng rõ chân tướng. Thông thường tôi không nói nhiều khi tôi gặp người lạ, nhưng ngày hôm đó tôi đã nói rất nhiều điều. Trên đường bà ấy đến một buổi phỏng vấn bà đã quá hạnh phúc đến mức mà bà đã đi bộ và ngân nga một bài hát.

Tôi không có nhiều thời gian để phối hợp với chương trình tin tức cộng đồng trước đây bởi khối lượng công việc mới. Nhưng nội dung của chương trình mới đang được cải biến, và các phóng viên từ khắp nơi trên thế giới đang cập nhật tin tức của họ cho chương trình này, khiến cho nó thậm chí còn trở nên thú vị hơn nữa. Thậm chí nó còn tốt hơn so với những gì mà tôi đã làm trước đây, mặc dù cần đến rất nhiều nỗ lực của các điều phối viên.

Gần đây tôi thường nghe thấy những nhận xét từ các học viên rằng tôi trông đẹp hơn. Điều này là bởi vì tôi đã tuân theo những yêu cầu của Đại Pháp, và tâm tính của tôi đã được nâng lên.

Để chúng sinh được đắc cứu là mong muốn duy nhất của tôi trong đời này. Đây cũng là cách duy nhất để đền đáp Sư phụ bởi ơn huệ vô cùng to lớn của Ngài.

Con xin cám ơn Sư phụ và tất cả mọi người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/2/在参与新唐人工作中的修炼体会-246157.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/2/128456.html
Đăng ngày 18-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share