Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được tổ chức ở New York năm 2011
Bài viết của một đệ tử Bỉ
[MINH HUỆ 10-09-2011]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Kính chào các bạn đồng tu!
Thật vinh dự cho tôi khi được chia sẻ với các bạn một vài kinh nghiệm về việc tường thuật tin tức trong xã hội chủ lưu.
Khi giảng chân tướng về Pháp Luân Công với chính phủ, các hãng truyền thông và quảng đại quần chúng, nhờ tính chất đặc biệt của nó, nên truyền thông có khả năng đến được với nhiều người ở nhiều giai tầng khác nhau. Đặc biệt, trong khi tường thuật tin tức, một người có thể trực tiếp liên hệ với chính phủ và các chính khách có tầm ảnh hưởng quan trọng. Do đó, truyền thông đóng vai trò rất quan trọng trong việc nói cho mọi người biết sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Tôi sống ở Brussels, trung tâm của khối liên minh Châu Âu, và là một trong những trung tâm chính trị quan trọng nhất trên toàn cầu. Hàng năm, nhiều hội nghị, nhiều buổi hội họp và các sự kiện quốc tế liên quan tới nhiều lĩnh vực được tổ chức ở Brussels. Thêm vào đó, có hơn một nghìn phóng viên từ các quốc gia khác nhau đang đi dạo trên các đường phố của Brussels và nó giống như một sân khấu. Giới thượng lưu cũng như những nhân vật quan trọng trong nhiều lĩnh vực và các ngành công nghiệp khác nhau đều hội tụ ở đây. Mọi thứ phụ thuộc vào việc chúng ta có thể nắm bắt tốt các cơ hội để cứu được nhiều người hơn hay không.
Đột phá can nhiễu và giảng chân tướng cho giới truyền thông
Khi tường thuật những sự kiện quan trọng, chúng ta sẽ phải đối mặt với can nhiễu từ những tay sai của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mấu chốt là làm thế nào để đi con đường thật ngay chính và sử dụng chính niệm để đối đãi, để đảm bảo có thêm nhiều chúng sinh biết được sự thật về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, cũng như để có thể vạch trần những người chịu trách nhiệm cho cuộc bức hại này.
Trong suốt hội nghị thượng đỉnh giữa Liên minh Châu Âu và Trung Quốc ở Brussels vào ngày 6 tháng 10 năm 2010, một vài phóng viên đã lên kế hoạch tường thuật về các hoạt động của học viên Pháp Luân Công, trong đó có các buổi biểu tình phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Công cũng như hội nghị thượng đỉnh của ĐCSTQ. Biểu tình của các học viên bắt đầu từ trưa cho tới giữa buổi chiều. Những cuộc họp báo thượng đỉnh dự kiến được bắt đầu vào cuối buổi chiều.
Ban đầu, tôi định ghé qua tòa nhà Hội đồng Châu Âu đầu tiên, nơi mà hội nghị thượng đỉnh diễn ra, như thế tôi có thể sẵn sàng cho việc đưa tin. Tuy nhiên, vì các lý do an ninh, nhân viên an ninh ở đó đã chặn tôi lại ở cửa. Tôi thường tham dự nhiều hội nghị khác nhau và chưa từng gặp bất kể vấn đề gì, nhưng lần này họ lại từ chối cho tôi vào chỉ vì tay sai của ĐCSTQ đang tham dự hội nghị. Hiển nhiên, điều này có liên quan tới can nhiễu của ĐCSTQ. Nhân viên của hội đồng Châu Âu không dám thừa nhận nguyên nhân thật sự trong việc ngăn cửa ra vào, bởi như thế đồng nghĩa với việc thừa nhận sự xâm phạm quyền tự do báo chí.
Ngay lập tức, tôi đã liên lạc với Hiệp hội Truyền thông Quốc tế ở Brussels và được nói chuyện với chủ tịch của Hiệp hội, một người mà tôi khá quen biết, để giải thích về sự việc này. Ông ấy hứa sẽ liên lạc với giám đốc truyền thông của Hội đồng Châu Âu ngay lập ức. Một vài phóng viên khác của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân, báo Đại Kỷ Nguyên và Đài Phát thanh Hy vọng, cũng bị từ chối vào đưa tin vì những lý do không hợp pháp. Chúng tôi nhanh chóng chia sẻ với nhau và quyết định rằng chúng tôi không thể để can nhiễu của ĐCSTQ thành công. Chúng tôi phải đối mặt trực tiếp với vấn đề này.
Sư phụ giảng:
“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ. Khi gặp khó nạn thì không được lảng tránh.”
(“Giảng Pháp tại Pháp hội Washington, DC 2002”)
Để giữ được kế hoạch ban đầu, chúng tôi quyết định trước hết sẽ tường thuật về hoạt động của các học viên, sau đó sẽ xử lý can nhiễu của ĐCSTQ. Chúng tôi đi cùng với những phóng viên người thường tới các địa điểm diễn ra hoạt động của các đệ tử Đại Pháp, tường thuật lại các hoạt động kháng nghị của học viên, và phỏng vấn các chính khách cũng như đại diện của các tổ chức nhân quyền đã xuất hiện để ủng hộ sự kiện đó.
Sau đó, một vài người từ ba nhóm truyền thông đã bị từ chối vào cửa đã trở lại tòa nhà Hội đồng Châu Âu. Lần này, sau khi nghe về vấn đề của chúng tôi, những người quay phim của các hãng truyền thông khác đã tới tòa nhà và mang theo máy quay phim để bày tỏ sự ủng hộ của họ.
Chúng tôi đã bị từ chối vào cửa vì những người bảo vệ viện tới lý do đảm bảo an ninh. Lần này, chúng tôi đứng lại trước cửa và bắt đầu giảng sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc cho các nhân viên ở Hội đồng Châu Âu. Chúng tôi nói với họ rằng các nhân viên ở đây xâm phạm tự do báo chí của Châu Âu vì áp lực của ĐCSTQ. Hành vi của họ là không thể chấp nhận được.
Lúc đó, bầu không khí trở nên rất căng thẳng. Chúng tôi không đầu hàng, mà tiếp tục nói rõ sự tình và bảo với họ rằng họ nên cho phép chúng tôi vào cửa. Những học viên Châu Âu quay phim lại khung cảnh lúc đó, bao gồm cả các quan chức ĐCSTQ dùng một danh sách giống như danh sách đen để làm việc với các nhân viên ở Hội đồng Châu Âu. Những phóng viên người thường cũng không được vào, vì thế họ đứng cạnh chúng tôi, chất vấn những nhân viên ở đó và nói rằng nhân viên ở đó đang vi phạm các điều lệ của Liên minh Châu Âu.
Cũng trong lúc đó, chủ tịch Hiệp hội Truyền thông quốc tế cũng gọi điện cho giám đốc truyền thông của Hội đồng Châu Âu. Ông ấy đã kiến nghị và yêu cầu họ cho chúng tôi vào tham dự buổi họp báo.
Sau một lúc, khi những phóng viên người thường quay hình lại tình hình lúc đó, những người lãnh đạo cấp cao đã thông báo cho nhân viên để chúng tôi vào. Chúng tôi biết quan chức Liên minh Châu Âu cuối cùng cũng đã đề cao công lý và phớt lờ áp lực của ĐCSTQ. Sau khi vào được, chúng tôi chuẩn bị thiết bị sẵn sàng cho buổi họp báo. Cùng lúc đó, tôi chú ý thấy một vài tai mắt của ĐCSTQ đang căng thẳng theo dõi chúng tôi. Một lần nữa, họ lại cố gắng bí mật thương lượng để trục xuất chúng tôi. Sau đó, chúng tôi được thông báo là do những cuộc họp khác bị trễ, nên buổi họp báo bị hủy bỏ. Những phóng viên đến buổi họp báo đã bị bất ngờ và yêu cầu được giải trình sự thật đằng sau việc hủy họp báo.
Chiều hôm đó, một vài phóng viên truyền thông chủ lưu đã phỏng vấn chúng tôi và tường thuật lại sự việc. Họ đã đưa chúng tôi lên tuyến đầu của sân khấu thế giới. Chủ đề chính của buổi hội thảo đã chuyển thành việc các phóng viên của hãng truyền thông Trung Quốc độc lập bị từ chối tham dự buổi họp báo và can nhiễu của ĐCSTQ.
Cùng lúc, chúng tôi tường thuật lại sự việc và thực hiện một số bài phỏng vấn để phơi bày sự việc. Chúng tôi đã sử dụng những tin sẵn có để tường thuật việc những tay sai của ĐCSTQ đã can nhiễu tự do báo chí. Bởi vì ba hãng truyền thông là Tân Đường Nhân, báo Đại Kỷ Nguyên và Đài Phát thanh Hy vọng cùng chia sẻ tài nguyên, nên Tân Đường Nhân đã nhanh chóng cung cấp bản tường thuật cho báo Đại Kỷ Nguyên và đài Phát thanh Hy vọng cho mục đích tường thuật tin tức. Việc chia sẻ tài nguyên được tận dụng tối đa đã tăng cường hiệu quả trong việc giảng chân tướng.
Thông qua sự kiện này, chúng tôi nhận ra chúng tôi cần phải sử dụng cơ hội này để giảng rõ sự thật. Phóng viên từ ba hãng truyền thông đã tổ chức các buổi hội thảo kịp thời với các trụ sở và bàn về việc làm thế nào để chúng tôi có thể hợp tác tốt hơn. Chúng tôi cũng bàn về cách làm việc với hãng truyền thông chủ lưu để có thể phơi bày tốt hơn âm mưu của ĐCSTQ và cho nhiều người hơn nữa biết về ba phương tiện truyền thông Trung Quốc độc lập.
Ngày tiếp theo, chủ tịch Hiệp hội Phóng viên Quốc tế đã liên lạc với phó chủ tịch thứ nhất của Quốc hội Châu Âu và nhận được một văn bản ủng hộ chúng tôi. Cùng lúc, ông đã tiến hành thêm một số cuộc điều tra, và qua một số kênh thông tin nội bộ, ông đã xác minh được cuộc họp báo đã bị lùi lại bởi chúng tôi không được phép vào tòa nhà Hội đồng Châu Âu. Ngày tiếp theo, tất cả các bản tin tường thuật của truyền thông người thường đã lên án can nhiễu của ĐCSTQ về việc can nhiễu tự do báo chí của Liên minh Châu Âu cũng như cố gắng của họ trong việc ngăn trở các phóng viên truyền thông Trung Quốc độc lập tham dự một cuộc họp báo của Liên minh Châu Âu. Sự kiện không chỉ dừng tại đó. Hai ngày sau, vào thứ sáu ngày 8 tháng 10, tôi đã tới dự cuộc họp báo hàng ngày của Liên minh Châu Âu như thường lệ. Tôi không chắc tại sao hôm đó tôi lại tới, nhưng tôi cảm thấy tôi nên đi và nếu có cơ hội tôi sẽ lên tiếng.
Sau khi tới nơi, tôi bắt đầu phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sự việc đã phát triển theo cách riêng của nó, vượt ngoài mong đợi của mọi người. Sau buổi họp báo hàng ngày, một phóng viên từ Người Quan sát Châu Âu EU Observer, người mà tôi khá quen biết, đã bắt đầu đặt câu hỏi. Ông ấy chất vấn người phát ngôn chủ nhà về việc tại sao Liên minh Châu Âu lại có thể liên quan tới việc các phóng viên của hãng truyền thông Trung Quốc độc lập bị từ chối tham dự buổi họp báo. Người phát ngôn ấp úng và không muốn trả lời câu hỏi. Ông ấy cố gắng lái việc chất vấn theo một hướng khác. Sau đó, phóng viên từ một tờ báo lớn ở Anh hỏi tại sao Liên minh Châu Âu hủy buổi họp báo cuộc họp thượng đỉnh. Những câu hỏi tương tự như vậy diễn ra liên tục một lúc.
Mọi người đều biết rằng các buổi họp báo hàng ngày của Liên minh Châu Âu được tường thuật trực tiếp. Những ai có thể truy cập mạng internet hoặc vệ tinh đều có thể xem trực tiếp toàn bộ buổi họp báo hàng ngày. Trước buổi họp, tôi đã nhờ những phóng viên đồng tu địa phương phát chính niệm khi tôi ở buổi họp báo hàng ngày.
Sau đó, chủ tịch Hiệp hội Truyền thông Quốc tế tới. Ông ấy đã giơ tay và bắt đầu phát biểu. Ông nói về những gì đã thật sự diễn ra, dựa trên những điều tra của ông, và đọc một bài phát biểu đã được chuẩn bị sẵn từ tổ chức của ông. Bên cạnh bài phát biểu cứng rắn, ông buộc tội những can nhiễu của ĐCSTQ tới tự do báo chí của Liên minh Châu Âu và chỉ trích Liên minh Châu Âu đã không giữ vững nguyên tắc. Ông nói Liên minh Châu Âu không nên bị ảnh hưởng của ĐCSTQ và không nên hủy buổi họp báo ngay cả nếu Trung Quốc không tham dự buổi họp thượng đỉnh nữa. Người phát ngôn Liên minh Châu Âu không thể nói gì lúc đó và có vẻ như ông ấy không muốn nói điều gì đó. Ông ấy chỉ có thể nhắc lại những phát ngôn của quan chức Liên minh Châu Âu và phủ nhận, từ chối việc đi vào chi tiết. Thấy nhiều đồng nghiệp phóng viên của truyền thông chủ lưu đã đứng lên nói thay cho chúng ta, và phơi bày hành vi đáng xấu hổ của ĐCSTQ từ nhiều góc độ, và cố gắng bảo vệ quyền tự do thông tin của chúng ta, tôi cảm thấy mình giống như nhân chứng của sự kiện đó. Giới truyền thông đã bày tỏ sự ủng hộ với chúng ta. Đến cuối cùng, tôi đã giơ tay và đặt câu hỏi. So với những câu hỏi sắc sảo của những phóng viên khác, tôi chỉ điềm tĩnh và thiện ý chỉ ra vấn đề, không tranh luận, không thẩm vấn, và chỉ hỏi một câu hỏi rất cơ bản và thực tế dựa trên những gì đã diễn ra. Câu hỏi của tôi là, “Quan hệ cơ bản giữa Liên minh Châu Âu và Trung Quốc là gì?” Khi tôi hỏi câu đó, tôi bảo trì tâm từ bi với người phát ngôn.
Lúc đó, có lẽ người phát ngôn đã cảm động. Đầu tiên ông ấy đề nghị nhân viên kỹ thuật dừng phát sóng buổi họp báo hàng ngày. Sau đó, ông nói với mọi người ở đó rằng những gì ông sắp nói không nên được ghi âm và tường thuật lại. Mọi người đều cảm thấy sửng sốt bởi quyết định và hành vi của ông. Sau đó, trước nhiều hãng truyền thông quốc tế, ông đã kể sự thật. Ông nói, những phát ngôn của quan chức Liên minh Châu Âu không phải là điều mà ông muốn nói tới. Ông thừa nhận là ngày diễn ra hội nghị, chính ĐCSTQ đã không muốn phóng viên chúng tôi đặt câu hỏi và họ đã ngăn không cho chúng tôi tham dự buổi họp báo. Sau khi Hội đồng Liên minh Châu Âu kiên quyết cho chúng tôi tham dự khu vực họp báo, Trung Quốc đã hủy buổi họp báo. Cuối cùng, người phát ngôn nhấn mạnh rằng Liên minh Châu Âu sẽ giữ vững các nguyên tắc về quyền tự do báo chí. Chúng tôi luôn được chào đón ở các buổi hội thảo báo chí hoặc các buổi họp báo hàng ngày ở hội đồng Châu Âu.
Những gì đã diễn ra ngày hôm đó đã trở thành tiêu điểm của các bài tường thuật trên nhiều phương tiện truyền thông. Nhiều ký giả đã tới chỗ chúng tôi để chào hỏi trong khi một số người khác muốn phỏng vấn tôi. Sau đó, một vài ký giả khác đã liên lạc và phỏng vấn tôi vào ngày hôm sau. Các phương tiện truyền thông của hơn mười quốc gia sử dụng mười ngôn ngữ khác nhau đã tường thuật lại sự việc này. Trong một vài ngày sau đó, tại hầu hết tất cả các trung tâm truyền thông khác nhau, tôi đã gặp phải các ký giả từ nhiều hãng truyền thông chủ lưu và họ đều nói với tôi “Bạn làm tuyệt lắm! Tôi rất tự hào về bạn! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ bạn.”
Có một sự thật bao trùm tất cả là chúng ta là một chỉnh thể và không quan trọng ai ở vị trí nào; chúng ta đều làm việc để hướng tới một mục đích. Đặc biệt những phóng viên làm việc trên tuyến đầu của mặt trận cần phải có sự liên lạc thường xuyên và kịp thời với nhau cũng như cần chia sẻ với các trụ sở để hình thành một trường năng lượng mạnh mẽ và làm cho sức mạnh của nhóm trở nên lớn hơn.
Sự việc này đã đưa hãng truyền thông của chúng ta lên vũ đài quốc tế. Các đồng nghiệp truyền thông chủ lưu đều biết hành vi xấu xa và đáng ghê sợ của ĐCSTQ và họ đều biết rằng chúng ta là một hãng truyền thông độc lập. Bây giờ nghĩ lại, tất cả những gì đã diễn ra giống như những gì Sư phụ giảng:
“Từ thời tôi mới Chính Pháp, chư Thần đã đặt ra một điều như thế này, là tà đảng ấy bất kể với mục đích gì mà làm điều gì [thì] kết cục đều là giúp tôi và đệ tử Đại Pháp. Do vậy [nếu] tà đảng Trung Cộng muốn làm điều xấu gì, nó chỉ cần hễ thực hiện thì đều là việc hỏng, việc xấu tệ.”
(“Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008”)
Tôi nhận ra mấu chốt là làm sao để duy trì chính niệm và tận dụng những cơ hội mà Sư phụ đã tạo ra cho chúng ta.
Tinh tấn tu luyện là nền tảng để làm tốt công tác truyền thông
Khi tường thuật tin tức trong xã hội chủ lưu, tôi thường phải đối mặt với nhiều nhân vật quan trọng và các chính khách có ảnh hưởng. Tôi là kiểu người không thấy thoải mái trong các sự kiện xã hội và không thích trở thành trung tâm của sự chú ý. Nhìn chung, nếu tôi không có mối liên quan gì với người khác, tôi không biết phải giao tiếp với họ như thế nào. Bây giờ, bởi vì tôi phải đối diện với nhiều người đến từ các lĩnh vực và các ngành công nghiệp khác nhau, và phần lớn thời gian tôi gặp họ là lần đầu tiên, và nếu tôi sử dụng phần con người để nhìn vấn đề, tôi sẽ thiếu từ để giao tiếp. Tôi chỉ đứng ở bên lề khi đi tới các sự kiện hoặc buổi lễ. Tuy nhiên, nếu tôi duy trì trạng thái của một học viên, bỏ đi phần con người của mình, mọi thứ sẽ diễn ra tự nhiên. Nó như thể là mọi thứ đã được an bài cho tôi và việc giao tiếp trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Sư phụ giảng:
“Mọi người thử nghĩ xem, như tôi từng nói, việc mà chư vị làm nếu không ở trong Pháp, nếu không có lực lượng của Pháp, bản thân chư vị tu không tốt, [thì] chư vị làm những việc ấy cũng không được tốt. Có lẽ là việc đó chư vị đã làm rồi, nhưng nó không khởi tác dụng, chính là không cứu được người ta, là vì chư vị cũng không khởi tác dụng giải thể nhân tố tà ác”. “Làm một lô các việc xong rồi, quay đầu lại nhìn một cái, [chư vị có thể thấy] đều là dùng nhân tâm mà làm. Con người làm việc con người, mà lại không dùng chính niệm, không có uy đức của đệ tử Đại Pháp ở trong đó”.
(“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011”)
Ví dụ, trong tuần ngày 13 tháng 6, rất nhiều buổi hội họp quy mô rộng đã được tổ chức ở Brussels. Vào thứ tư ngày 15 tháng 6, có một buổi lễ hội của hiệp hội quốc tế các hãng du lịch tàu biển và đó là lần đầu tiên tôi tham dự buổi hội họp này. Lúc mới đầu, tôi đứng riêng một góc và nhìn mọi người nói chuyện với nhau. Rất nhanh, tôi nhận ra trạng thái tâm lý của mình là không đúng. Tôi tới để cứu chúng sinh, chứ không phải là một ký giả bình thường tới tường thuật sự kiện. Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình và tự nhủ rằng tôi có trách nhiệm cứu chúng sinh. Tôi nhận ra rằng nếu tôi dùng suy nghĩ của con người để đánh giá những sự kiện này, tôi sẽ không biết phải làm gì.
Sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ, tôi đã đụng phải một phóng viên mà tôi đã từng gặp trước đó. Ông ấy giới thiệu tôi với người quan hệ công chúng và giám đốc truyền thông của sự kiện đó. Sau đó họ phát hiện ra rằng tôi đến từ hãng truyền thông Trung Quốc độc lập, họ lập tức giới thiệu tôi với các giám đốc điều hành, những người làm tiếp thị thị trường hoặc quan hệ công chúng của các công ty hoạt động du lịch tàu biển khác nhau, từ những công ty hoạt động ở Địa Trung Hải tới Caribbean, từ các công ty Châu Âu tới các công ty của Mỹ. Họ đặc biệt quan tâm tới thị trường Trung Quốc. Tôi bỗng nhiên liên tục phải tiếp chuyện với những người điều hành của các công ty mà ký giả kia đã giới thiệu. Tôi thiết lập quan hệ với một vài người trong số họ và tôi phỏng vấn một số khác.
Tổ chức buổi hội họp này là một đôi vợ chồng đến từ Anh. Họ đã làm tư vấn du lịch tàu biển trong nhiều năm. Người vợ giới thiệu cho tôi nền công nghiệp du lịch tàu biển ở Châu Âu và cung cấp cho tôi thông tin của ngành công nghiệp du lịch tàu biển trên toàn thế giới. Cô ấy cũng giúp tôi hiểu về ngành du lịch tàu biển và giới thiệu tôi với những tạp chí uy tín khác của ngành công nghiệp này. Nó như thể là mọi thứ đã được an bài – một cuộc hội họp với nhiều người khác nhau, và tôi đã được giới thiệu với cả ngành công nghiệp này và nhiều người trong số họ đã bắt đầu biết tới Tân Đường Nhân và báo Đại Kỷ Nguyên.
Vào ngày 14 tháng 6, có một cuộc họp quốc tế tổ chức bởi Liên minh Châu Âu, bàn về vấn đề an toàn mạng Internet. Tôi hy vọng sẽ được phỏng vấn vị Thư ký Bộ Quốc phòng đang phát biểu lúc đó. Người tổ chức thậm chí cũng không thể phỏng vấn ông. Tôi đã có thể tiếp xúc với giám đốc truyền thông của lãnh sự quốc gia đó ở Bỉ tại địa điểm diễn ra cuộc họp. Thông qua sự giúp đỡ của cô, chúng tôi đã tiếp xúc được với người trợ lý của Thư ký Bang. Khi họ chuẩn bị rời cuộc họp, trên đường họ tới sân bay để trở về nước, tôi đã phỏng vấn được ông. Trong suốt thời gian phỏng vấn, tôi đã có thể nói cho ông và người trợ lý biết về cuộc đàn áp chưa từng có đang diễn ra ở Trung Quốc.
Tuần đó, tôi cũng tham dự một vài sự kiện có quy mô lớn và cũng có trải nghiệm tương tự. Tôi nhận ra, miễn là chúng ta đặt tâm vào Pháp, vào việc cứu độ chúng sinh, mỗi bước trong quá trình, bao gồm những người xuất hiện hoặc những người mà bạn gặp, tất cả đều đã được an bài. Nó không giống như người thường làm công việc của họ và họ phải tốn nhiều thời gian và làm việc thật vất vả để đạt được kết quả. Tâm của tôi trong sáng.
Tôi càng tường thuật tin tức trong xã hội chủ lưu nhiều, tôi càng có nhiều liên lạc với xã hội chủ lưu, tôi lại càng nhận ra rằng cấu trúc của xã hội chủ lưu đã có sẵn đó. Nó đã được an bài hoàn hảo. Họ đang đợi chúng ta vận dụng mọi nguồn lực của họ để cứu độ chúng sinh. Nhiều lần vì tôi không học Pháp tốt và chắc chắn, tôi đã không có sức lực để giữ bản thân mình ở trạng thái thuần tịnh và từ bi để cứu chúng sinh, do đó, đã bị mất nhiều cơ hội quý giá.
Khi chúng tôi hoạt động trong xã hội người thường, có nhiều tổ chức người thường đã tới hợp tác với chúng tôi. Ví dụ, rất nhiều tổ chức của Liên minh Châu Âu cung cấp cho chúng tôi các điều kiện thuận lợi. Số lượng phóng viên của Tân Đường Nhân mà chúng tôi có ở Brussels còn rất hạn chế và không ai trong số chúng tôi làm việc toàn thời gian. Đôi lúc, chúng tôi không có người quay phim trong khi cần thực hiện những cuộc phỏng vấn rất quan trọng. Quốc hội Châu Âu cung cấp người quay phim và các kỹ sư âm thanh cho chúng tôi miễn phí. Sau đó, họ sẽ hoàn thành các băng từ theo yêu cầu của chúng tôi và đưa nó cho chúng tôi. Họ tỏ ra rất vui khi giúp đỡ chúng tôi. Nhân viên truyền thông của Quốc hội Châu Âu từng nói, chúng tôi là đài truyền hình đưa tin tức về các sự kiện của họ nhiều nhất. Không chỉ vậy, họ cũng chào đón chúng tôi sử dụng các studio được trang bị đầy đủ thiết bị của họ. Họ có một nhóm khoảng hơn mười người có thể cung cấp cho chúng tôi các dịch vụ miễn phí để làm băng từ video, ghi hình và làm sân khấu. Mọi thứ như thể đều được an bài cho chúng tôi.
Qua việc tiếp xúc và phỏng vấn nhiều lãnh đạo, chính khách từ nhiều quốc gia khác nhau, và rất nhiều nhân vật ưu tú trong các xã hội chủ lưu, tôi nhận ra một điều là TV thật sự có những đặc tính và ưu điểm đặc biệt. Nó có thể có được ảnh hưởng rất lớn và rất bắt mắt trên trang web. Đặc biệt khi chúng ta quay biểu trưng của Tân Đường Nhân, biểu tượng của sự thuần khiết và chân chính, thì rất dễ để thu hút sự chú ý của mọi người. Nhiều đồng nghiệp phóng viên chủ lưu cũng thường dùng truyền thông của chúng ta làm tiêu điểm trong các bài tường thuật tin tức của họ. Tôi chắc rằng có nhiều phóng viên Tân Đường Nhân sẽ đồng ý với tôi.
Một khía cạnh quan trọng khác là do làm truyền thông, chúng tôi thường xuyên đi liên lạc với những chính khách và những nhân vật quan trọng, nên chúng tôi có thể sử dụng những cơ hội quý giá này để nói rõ sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công với những chủ đề mà chúng tôi cần bao quát, cũng như bổ sung về mọi diễn biến trong việc chứng thực Pháp của chúng tôi. Ví dụ một hãng truyền thông của xã hội người thường thông thường sẽ không tường thuật về các hoạt động thoái ĐCSTQ. Hãng truyền thông của chúng tôi phải đi đầu trong việc tường thuật những sự kiện này. Thông qua tường thuật của mình, chúng tôi cũng có thể nói sự thật cho các chính khách quan trọng theo cách mà họ có thể chấp nhận, để giúp họ tự định cho mình một vị trí tốt hơn trong tương lai. Chủ tịch quốc hội Châu Âu, Bộ trưởng cộng hòa Sec, nguyên bộ trưởng của Nga, và nhiều người khác thông qua kênh truyền thông của chúng tôi đã bày tỏ ủng hộ phong trào thoái Đảng của người dân Trung Quốc.
So với truyền thông TV chủ lưu, chúng tôi vẫn còn cần phải nỗ lực rất nhiều về chuyên môn. Đôi khi, khoảng cách dường như là hàng nghìn dặm, nhưng có thể nó cũng chỉ là một bước chân. Tất cả phụ thuộc vào cảnh giới tu luyện mà chúng ta đạt tới. Tất cả phụ thuộc vào việc học Pháp, trạng thái tu luyện và việc hợp tác của chỉnh thể chúng ta. Nếu chúng ta có thể đạt được cảnh giới của một vị thần, khi đó điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Cảm ơn Sư phụ, cảm ơn mọi người.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/10/127972.html
Bản tiếng Trung:https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/3/做主流社会新闻的体会-246211.html
Đăng ngày 18-9-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.