Bài chia sẻ ở Pháp Hội tâm đắc thể hội ở New York của một học viên đến từ Washington, DC

[MINH HUỆ 10-09-2011] Kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các bạn đồng tu!

Lần đầu tiên tôi xem chương trình biển diễn Thần Vận ở rạp hát Radio City Music Hall thành phố New York, tôi đã có cảm giác là Sư phụ đang hé lộ cho con người về những cảnh tượng nơi thiên đường, và ngay lập tức tôi nhận ra Thần Vận chính là chương trình tuyệt diệu nhất kể từ lần công diễn đầu tiên của nó.

Những năm đầu tiên làm công tác quảng cáo Thần Vận, mặc dù tôi đã cống hiến rất nhiều thời gian và sức lực, tôi vẫn thấy kết quả không được tốt. Nhưng cuối cùng tôi đã nhận ra vấn đề của mình: Tôi đã không hiểu nhiều về mong muốn và sở thích của mọi người. Khi tôi tiếp xúc với khách hàng, tôi chỉ hào hứng bảo họ rằng chương trình này hay như thế nào và hi vọng có thể thuyết phục được họ mua vé. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc hỏi họ đã bao giờ xem một chương trình tương tự chưa, hay như họ có quen thuộc với văn hóa truyền thống Trung Quốc không. Tóm lại, tôi đã không biết rằng tôi nên tìm hiểu xem mọi người thích và không thích cái gì, và tôi đã thất bại trong việc nghĩ và cảm nhận khi đứng từ quan điểm của họ. Sư phụ dạy chúng ta phải luôn luôn nghĩ tới người khác trước tiên, nhưng tôi lại sao nhãng trong việc đặt mình vào vị trí của người khác.

Một học viên phương Tây kể rằng anh ấy bỗng nhiên thấy mình không còn biết cách nói chuyện với người thường nữa, và những người không tu luyện không thể lý giải được việc tu luyện cũng như lời anh nói. Nghe thấy vậy, tôi nhận ra tôi cũng có vấn đề giống hệt như thế. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã cắt đứt liên lạc với những người bạn không phải là học viên, cảm thấy như thật phí thời gian để đi chơi với những người không chia sẻ cùng mối quan tâm/ngôn ngữ với mình. Tôi cũng không liên lạc với một số ít người mới quen sau này bởi vì họ không tập Pháp Luân Công. Tôi đã xem thường những người không phải là học viên vì họ không biết tu luyện chính mình, và chỉ thích tiếp xúc hay ở gần các học viên. Việc học Pháp cuối cùng cũng giúp tôi nhận ra là tôi đã thiếu tâm từ bi khi tôi đặt mình lên cao hơn so với những người không tu luyện chỉ đơn giản là vì tôi có thể tu luyện. Tôi bắt đầu thấy rằng sẽ rất khó để cứu độ chúng sinh khi tôi cứ tiếp tục thiếu tiếp xúc với người thường.

Tôi quyết định tham gia lớp học dạy kỹ năng hòa nhập xã hội và kỹ năng nói chuyện. Những buổi hội thảo đã thật sự có ích. Một vài học viên của lớp học đó là những quản lý cấp cao của các công ty, và tôi đã giới thiệu Thần Vận với họ. Tôi cũng không quên giới thiệu với những giảng viên ở đó, một trong số họ thậm chí đã bật đoạn video quảng cáo chương trình biển diễn nghệ thuật Thần Vận vào giờ giải lao. Tôi thường xuyên thêm bạn bè vào danh sách liên lạc của mình.

Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy cách tiếp cận này còn quá chậm. Sau đó, có một học viên, qua nhiều nỗ lực liên tục của mình đã có khả năng kết bạn với nhiều nhân vật quan trọng và có tầm ảnh hưởng, đã bắt đầu giới thiệu tôi vào vòng tròn xã hội của cô. Khi tôi theo cô tham dự các hoạt động khác nhau, tôi đã quen thêm được một vài người bạn mới, những người này lại giúp tôi tham gia nhiều hoạt động hơn nữa. Tôi thích trao đổi danh thiếp với những người tôi gặp, bởi vì nhờ cách này, tôi đã có thể liên lạc với họ và cho họ biết về những chương trình Thần Vận sẽ diễn ra.

Một vài người bạn đã thêm tôi vào danh sách email của họ, và tôi cũng nhận được rất nhiều thông tin về những sự kiện mà công ty của họ sắp tổ chức. Đôi khi có nhiều email tới mức tôi không xử lý kịp. Nhưng nhờ làm việc cho công ty gia đình, nên tôi có thể linh động hơn. Hai tháng trước khi Thần Vận được biểu diễn ở địa phương của tôi, tôi đã nghĩ là mình cần phải nghỉ làm để tập trung toàn bộ năng lượng vào việc quảng bá Thần Vận. Sau đó có một vài thay đổi đã diễn ra trong kế hoạch công việc. Đó là, tôi có thể vẫn làm việc và kiếm tiền ở nhà mà không phải đến công sở. Như vậy, tôi đã hoàn toàn có được sự chủ động về thời gian. Cảm ơn Sư phụ vì đã an bài cho tôi có đủ thời gian để tới tham dự các sự kiện mà ở đó tôi có thể quảng bá Thần Vận. Tôi muốn chia sẻ một vài điều đã xảy ra vào khoảng thời gian đó.

Mùa hè năm ngoái, tôi gặp vị quản lý chi nhánh một công ty giải trí của một trong năm thành phố giàu nhất quốc gia. Khi tôi đang bật đoạn video giới thiệu chương trình biểu diễn nghệ thuật Thần Vận tại bữa tiệc chào mừng kỷ niệm 200 năm của thành phố, ông ấy đã đến gần tôi và nói rằng ông đã từng xem chương trình này. Tôi hỏi ông cảm thấy chương trình thế nào và ông trả lời, “Tuyệt vời!” Tôi đã mời ông ấy ăn bữa trưa và nói với ông về Pháp Luân Công trong hai giờ đồng hồ. Tôi tập trung nói về Pháp Luân Công vì ông đã xem Thần Vận. Sau đó ông gửi cho tôi một email, nói rằng ông ấy tin rằng không điều gì trên thế giới này xảy ra một cách ngẫu nhiên. Năm nay, ông ấy đã giúp tôi đặt quảng cáo Thần Vận ở tổng cộng 12 trung tâm giải trí mà ông phụ trách. Ông ấy cũng liên tục giới thiệu tôi với những người khác và cung cấp cho tôi thông tin về những sự kiện cộng đồng sắp tới ở thành phố của ông. Sau đó, tôi nhận ra rằng thành phố của ông là nơi bán được nhiều vé Thần Vận nhất trong khu vực của chúng tôi.

Tôi thật sự muốn giới thiệu Thần Vận cho giới quan chức thành phố. Tôi tham dự bữa tiệc Việt Nam buổi trưa, và thấy một người Mỹ gốc Phi rời đi khi tôi vừa tới. Tôi vội đuổi theo anh và bắt chuyện. Thật ngạc nhiên và thú vị khi biết được anh chính là quản lý phòng nhân sự ở thành phố mà tôi đang nhắm tới. Anh ấy có thông tin về tất cả mọi người ở ủy ban thành phố, những người mà có thể sẽ thích chương trình Thần Vận. Kết quả là anh đã giúp tôi giới thiệu với tất cả 2000 người làm việc cho tòa thị chính.

Thông qua một học viên, tôi biết rằng có một tổ chức chuẩn bị tổ chức một cuộc họp. Tổ chức này có liên hệ mật thiết với Trung Quốc và những thành viên của nó rất yêu thích văn hóa Trung Quốc. Dự cảm rằng chúng tôi có thể tìm thấy một lượng khán giả tiềm năng ở đây nên tôi và một học viên nữa đã tham dự buổi họp. Sau khi buổi họp kết thúc, chúng tôi đã gặp người chủ buổi họp và giới thiệu về mình. Cô ấy rất vui vì biết được chúng tôi mang theo các tờ bướm quảng cáo Thần Vận và giục chúng tôi phân phát cho mọi người trước khi họ ra về. Hóa ra gần như cả gia đình cô đã xem chương trình trước đó và rất ấn tượng với màn biểu diễn. Chúng tôi thấy cô lần nữa sau khi cô đã xong việc, và biết được rằng cô là một luật sư và nằm trong ban điều hành của tổ chức. Chúng tôi bày tỏ với cô mong muốn giới thiệu Thần Vận tới mọi người trong tổ chức của cô để mọi người có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn về văn hoá Trung Quốc. Cô ấy không thể tin được khi nghe chúng tôi kể rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã cố gắng cản trở Thần Vận và ngăn mọi người tới xem chương trình. Sau khi chúng tôi liệt kê một vài sự việc, cô ấy đã bị thuyết phục. Cô ấy hứa sẽ nói chuyện với giám đốc tổ chức và cố gắng hết sức để khuyến khích mọi người và gia đình của họ tới xem chương trình. Cô nói, “Tôi nghĩ là họ sẽ thích. Đó là một chương trình tuyệt vời!

Không lâu sau đó, cô nói với tôi rằng tổ chức của cô đã gặp can nhiễu của ĐCSTQ. Họ nhận được một bức thư bôi nhọ Thần Vận và đe dọa mọi người không tới xem chương trình biểu diễn. Lo sợ làm mất lòng ĐCSTQ và vướng vào những rắc rối với Trung Quốc sau này, giám đốc tổ chức đã quyết định rút lại ủng hộ và làm nản lòng mọi người về việc mua vé Thần Vận. Cô đã phân tích với ông về sự việc này và giục ông đứng lên vì chính nghĩa chứ không đứng về phía ĐCSTQ. Cô ấy kể lại với tôi, “Tôi nói với chồng mình rằng tôi sẽ cắt đứt quan hệ với tổ chức nếu họ thật sự làm như vậy.” Nhận ra rằng cô ấy thật sự là một người có lương tâm, tôi đã khuyến khích cô thử lại và cũng để cô ấy biết rằng ĐCSTQ chỉ dám nhắm vào những đối tượng hèn nhát, và họ càng e sợ ĐCSTQ, thì ĐCSTQ lại càng chèn ép họ. Cô tỏ ý sẽ nói chuyện lại với giám đốc.

Vài ngày sau, cô kể với tôi rằng giám đốc của cô đã thay đổi quyết định sau lần trao đổi thứ hai, và họ đã sẵn sàng để đăng thông tin về buổi biểu diễn Thần Vận lên trang web của mình. Một vài gia đình trong tổ chức, bao gồm sáu thành viên trong gia đình cô, đã mua vé thần vận sau đó.

Lần khác khi tôi dự bữa tiệc trưa ở một câu lạc bộ cao cấp, tôi gặp một phụ nữ 75 tuổi, nhưng trông bà trẻ hơn hàng chục tuổi so với tuổi của bà. Ngay khi bà nhìn thấy tờ quảng cáo Thần Vận, bà đã tỏ ra rất thích thú. Bà đảm bảo với tôi là sẽ không chỉ có một mình bà tới tham dự buổi biểu diễn mà bà sẽ dẫn theo nhiều người khác nữa. Một vài ngày sau tôi gặp lại bà và nói về chủ đề Pháp Luân Công, bà đã nói ngay rằng bà muốn tu luyện. Tôi đã mở trang web Đại Pháp và cho bà xem các bài công pháp. Buổi tối hôm đó, bà đưa tôi tới buổi họp mặt của những người bạn cùng câu lạc bộ với bà và giúp tôi giới thiệu Thần Vận cho mọi người vào cuối buổi họp. Một vài người trong câu lạc bộ đã tới dự buổi biểu diễn.

Đầu năm nay, tôi đã mời bà và cháu gái tới nhà để đón Tết cổ truyền Trung Quốc cùng gia đình mình. Tôi ngạc nhiên khi biết rằng cháu gái bà làm việc cho một hãng quan hệ công chúng ở DC. Người phụ nữ trẻ đã cho tôi rất nhiều gợi ý về việc quảng cáo Thần Vận và tìm nhà tài trợ. Cô ấy thậm chí còn xin liên lạc của tôi.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Sydney,” “Vô cầu mà tự đắc.”

Không có điều gì mà chúng tôi làm là vô ích. Sư phụ chắc chắn sẽ mang những người có tiền duyên đến với chúng ta miễn là chúng ta tiếp tục làm công việc Đại Pháp.

Sư phụ giảng trong “Cảm ơn thiếp chúc của chúng sinh”, “Đệ tử Đại Pháp là hy vọng duy nhất để các chúng sinh được cứu tại các địa phương, các dân tộc”.

Biết rằng Thần Vận, chương trình mà Sư phụ và vô số các diễn viên đã dành nhiều thời gian và sức lực chính là phương tiện có thể cứu độ hầu như bất cứ ai xem chương trình biểu diễn, tôi đã giữ suy nghĩ là thật hổ thẹn biết bao và chúng ta có thể làm Sư phụ thất vọng như thế nào nếu chúng ta không đem đủ lượng người tới nhà hát.

Tôi đã làm mọi điều có thể để tới những nơi mà những người thuộc xã hội chủ lưu tụ họp. Để ý rằng rất nhiều nhà thờ tổ chức các buổi hòa nhạc mừng Giáng sinh trong kỳ nghỉ, tôi đoán rằng những người đi nghe hòa nhạc chắc chắn thích vũ đạo và âm nhạc, vì thế tôi bắt đầu tham dự các buổi hòa nhạc của họ. Tôi đi tới buổi hòa nhạc của một nhà thờ gần nhà và thấy thính phòng chật kín với vài trăm người ăn vận đẹp đẽ và toát lên vẻ tự tin và sang trọng, không ít hơn những người thường xuyên tới Trung Tâm John F.Kennedy dự các buổi biểu diễn nghệ thuật.

Tôi suy ngẫm về việc giới thiệu Thần Vận với khán giả và biết rằng tôi sẽ tìm được cách để nói. Sau khi buổi hòa nhạc đi đến hồi kết, tôi đi ra hành lang và phân phát các tờ quảng cáo Thần Vận. Mọi người mà tôi nói chuyện đều rất vui khi nhận được tờ quảng cáo và không ngừng nói, “Cảm ơn.” Hàng lang gần vắng người, nhưng tôi vẫn không thấy ai từ dàn hợp xướng. Tôi quyết định ở lại để tìm cơ hội gặp họ. Tôi đi vào trong thính phòng và thấy ban nhạc cùng dàn hợp xướng đang dùng bữa trưa. Tôi đến gần họ và đưa cho mỗi người một tờ quảng cáo Thần Vận.

Tôi đoán người chỉ huy ban nhạc cũng là đạo diễn dàn hợp xướng, vì thế tôi tìm ông ấy để nói rằng tôi rất thích chương trình âm nhạc của ông và muốn đưa ông một tờ quảng cáo Thần Vận, và mong rằng mọi người trong dàn hợp xướng của ông sẽ tới xem chương trình của chúng tôi. Khi chúng tôi đang nói chuyện, một người phụ nữ trung niên bước tới và liên tục khen ngợi tôi về trang phục truyền thống Trung Quốc mà tôi mặc hôm đó. Hóa ra cô ấy là vợ của người chỉ huy ban nhạc. Ngay lập tức tôi biết rằng Sư phụ đã mang cô ấy đến khi thấy được mong muốn giới thiệu Thần Vận của tôi cho họ. Tôi đã tới nhà thờ đó ba lần nữa để thăm cô ấy.

Mặc dù vậy, khi đợt biểu diễn Thần Vận bắt đầu, tôi quá bận rộn để nghĩ tới cô ấy. Ngạc nhiên là, cô ấy bất ngờ gọi cho tôi vào một chiều thứ bảy, nói rằng, “Tôi mới nhận ra chương trình biểu diễn sắp kết thúc và tôi không muốn để lỡ nó. Cô có thể cho tôi lấy hai vé được không? Tôi muốn ngồi bên cạnh cô.” Ngay lập tức, tôi tìm trên mạng và tìm thấy hai vé với giá mỗi vé là 200$. Cô ấy nói, “Miễn là có thể ngồi cạnh cô, tôi không tiếc 200$.” Cô ấy đã dẫn theo một người biểu diễn vi-olon tới buổi biểu diễn. Sự kiện này đã giúp tôi hiểu hơn về điều Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân, “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” Chỉ cần tâm chúng ta đúng đắn, Sư phụ có thể giúp chúng ta mọi việc.

Trong thời gian quảng cáo Thần Vận, tôi thật sự cảm thấy Sư phụ luôn ở bên, bảo vệ và hướng dẫn mình. Miễn là chúng ta làm mọi việc chân chính, Pháp thân của Sư phụ ở các không gian khác là to lớn vô tỷ và sẽ mang tới cho chúng ta những người mà chúng ta muốn tiếp xúc, cũng như giúp họ chủ động liên lạc với chúng ta.

Cũng có những lúc tôi trễ nải và tìm lý do để đi mua sắm quần áo và nữ trang. Một lần tôi tới một gian trưng bày nữ trang lớn và dành vài tiếng ở đó, trầm trồ trước những món đồ có chất lượng tốt và giá cả hợp lý. Khi tôi về nhà, tôi thấy nước trên trần nhà chảy nhỏ giọt và ngay lập tức tôi biết rằng tôi đã có thiếu sót. Đáng lẽ tôi không nên dành quá nhiều thời gian để mua sắm, và tôi thấy thật tệ hại là tôi đã đặt Sư phụ và Đại Pháp xuống dưới.

Gần đây tôi nghĩ về việc tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp. Không đệ tử Đại Pháp nào không tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp, nhưng chúng ta tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp tới mức độ nào? 100% hay ít hơn 100%? Hàng ngày, Đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đang gặp nguy hiểm về tính mệnh để cứu độ chúng sinh, nhưng những đệ tử Trung Quốc ở hải ngoại chúng ta có điều kiện tốt hơn rất nhiều. Vậy việc quảng cáo chương trình Thần Vận hàng đầu thế giới có khó khăn nằm ở đâu? Chẳng phải do chúng ta làm không đủ tốt nên kết quả bán vé không đạt được hiệu suất cao nhất sao?

Sư phụ giảng trong “Tinh tấn hơn nữa,”

Có một điểm mà mọi người đều hết sức rõ ràng, là lịch sử của thế giới này có thể đi cho đến hôm nay, chính là để lưu lại cho đệ tử Đại Pháp cứu độ chúng sinh, giai đoạn lịch sử này chính là tồn tại vì để thành tựu đệ tử Đại Pháp và hoàn thành thệ ước của chư vị. Tất nhiên, đây không phải chỉ là thệ ước của chư vị và những lời hứa của bản thân mà chư vị cần hoàn thành, đây có quan hệ với Chính Pháp, quan hệ với vô lượng chúng sinh vũ trụ, sự kiện to lớn nhường ấy. Chư vị mà làm tốt những gì mình cần làm, hết thảy trong tam giới cũng được làm cho tốt, những can nhiễu đến Sư phụ trong Chính Pháp cũng giảm thiểu đi.

Chúng ta hãy cùng giữ chính niệm. Hãy quảng bá Thần Vận với trái tim không lay động và chú ý vào quá trình, chứ không phải kết quả. Tới cả người thường cũng biết được cái lý rằng nỗ lực là phụ thuộc vào con người, còn kết quả được quyết định bởi một quyền lực cao hơn. Chúng ta đều biết rõ sự quan trọng của những suy nghĩ của đệ tử Đại Pháp. Nếu chúng ta làm việc chăm chỉ hơn để hướng tới mục tiêu chung – là cứu độ chúng sinh – làm sao chúng ta có thể không thành công được? Tôi không nghi ngờ về việc những nỗ lực không ngừng nghỉ và sự hợp tác trôi chảy của chúng ta sẽ giúp ngày càng nhiều người có thể xem Thần Vận và đảm bảo cho sự cứu độ cuối cùng của họ. Những điều tôi đề cập ở phía trên có thể là bất khả thi nếu không có sự phối hợp và trợ giúp của các đồng tu. Tôi sẽ tinh tấn hơn và cống hiến tất cả những gì có thể để quảng bá Thần Vận ở DC và mang nhiều người hơn nữa tới xem Thần Vận. Tôi sẽ không để Sư phụ phải thất vọng sau bao tâm huyết cứu độ tôi, và tôi sẽ chính niệm, chính hành để hoàn thành thệ ước của mình.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các học viên.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/10/127983.html
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/3/推广神韵的修炼体会-246212.html
Đăng ngày 18-9-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share