Trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2011 tại Washington D.C

[MINH HUỆ 20-07-2011] Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính, Xin chào các bạn đồng tu!

Không có nhiều học viên Đại Pháp ở Hawaii, nhưng nhờ những dự án Thần Vận và Đài truyền hình Tân Đường Nhân (ĐTHTĐN), Sư Phụ đã ban cho chúng tôi những cơ hội trân quý để giúp cứu độ mọi người. Sau khi được Sư Phụ giao phó việc này, tôi đã thấy được những thiếu sót của mình trong tu luyện và sự từ bi vô hạn của Sư Phụ. Chính lòng biết ơn cũng đã giúp tôi thấy được những sự đề cao của bản thân mình trong tu luyện thời Chính Pháp.

Hôm nay sự chia sẻ của tôi gồm hai khía cạnh: trải nghiệm của tôi trong việc điều phối dự án Thần Vận và nhận thức trong quá trình làm việc cho ĐTHTĐN.

1. Tín nhiệm đồng tu, loại bỏ tâm “lo lắng”

Trong bốn năm qua, tôi đã điều phối dự án Thần Vận ở địa phương. Từ chỗ không biết gì đến trở nên thành thục với toàn bộ dự án, và trong suốt quá trình tu luyện và phối hợp với các học viên như một chỉnh thể, tôi đã học hỏi được rất nhiều dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ.

Dự án Thần Vận là một cơ hội mà Sư Phụ đã ban cho chúng ta để tu luyện bản thân mình và cứu người. Một điều phối viên có rất nhiều trách nhiệm quan trọng. Bất kỳ sai sót nào mà một điều phối viên mắc phải có thể sẽ khiến dự án này chệch khỏi Pháp và gây ra tổn thất nghiêm trọng. Từ những buổi đầu cách đây bốn năm, khi mới trở thành điều phối viên cho dự án Thần Vận ở địa phương của chúng tôi, tôi đã nhận thức một cách minh bạch rằng chúng ta chỉ có thể cứu người khi tâm và trí của chúng ta được đồng hóa với Pháp và có chính niệm.

Đôi khi tôi đã có suy nghĩ rằng thật dễ dàng để tín Sư tín Pháp, và thật khó khăn để phối hợp với những người khác. Nhưng khi nghĩ sâu hơn thì tôi đã nhận ra rằng nguyên nhân khiến tôi cảm thấy khó khi phối hợp là bởi vì tôi đã không thật sự tín Sư tín Pháp.

Trong bất kỳ dự án nào, nếu điều phối viên và những người tham gia không thể tin tưởng lẫn nhau, thì chắc chắn sẽ có tác động tiêu cực đến dự án. Đối với tôi, việc điều phối dự án Thần Vận cũng là một quá trình tu luyện trong việc tin tưởng các học viên khác. Tôi tin rằng mọi điều phối viên đều đã đối mặt với vấn đề tương tự như thế trong tu luyện, và đôi khi nó rất dễ để tin tưởng các đồng tu, và có những lúc thì nó thực sự rất khó. Sự khó khăn xuất hiện khi tôi không tu luyện đạt đến tầng thứ đó, vì thế tôi đã không đủ thiện và không thể hướng nội để tìm ra những thiếu sót của bản thân mình.

Hãy để tôi nói trước về phần dễ hơn. Mặc dù không có nhiều đệ tử Đại Pháp tại địa phương, nhưng trong buổi biểu diễn Thần Vận lần đầu tiên của chúng tôi khán giả đã ngồi kín cả nhà hát. Điều này đã cho chúng tôi thấy được sức mạnh của chính niệm. Trong những năm qua, với tâm thuần khiết của mình đối với Sư Phụ và Pháp, các đệ tử tại địa phương của chúng tôi đã phân phát các tờ rơi để quảng bá cho chương trình biểu diễn Thần Vận và bán vé. Một số người trong bọn họ đã có công việc, một số còn đang đi học, nhưng họ đều cống hiến tất cả thời gian rảnh rỗi của mình cho dự án Thần Vận. Là điều phối viên, tôi đã thật cảm động bởi những sự đóng góp tận tâm của các học viên. Chỉ có Pháp và Sư Phụ có thể đẩy chúng ta từ một người bình thường đến một trạng thái thần thánh như vậy. Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì khi có Pháp.

Cũng có xuất hiện những sự việc bất đồng hay tôi không thể phối hợp được. Vào những lúc đó, tôi cảm thấy không được thoải mái, tôi lo rằng họ sẽ gây ra một tác động tiêu cực đến dự án Thần Vận và những nỗ lực của chúng tôi trong việc cứu người.

Đã lâu trước đây, Sư Phụ đã giảng: “Chư vị tốt tôi cũng tốt, hỏi tu luyện làm sao?” (“Tâm thanh tịnh”, Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân.) “Nếu người phụ trách làm tốt rồi, học viên làm tốt rồi, hoàn cảnh này mọi người không ai có mâu thuẫn nữa, thế thì ai cao hứng? Ma cao hứng, tôi không cao hứng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Hoa Kỳ” ngày 21-22 tháng 2 năm 1999, tạm dịch.) Những gì chúng ta phải đối mặt trong tu luyện Đại Pháp chính là tu luyện giữa các dạng mâu thuẫn. Nó cung cấp cho chúng ta những cơ hội tốt để đề cao.

Mặc dù hiểu tất cả những điều này, vậy tại sao tôi vẫn còn lo lắng? Liệu một vị Phật có tâm lo lắng như vậy không? Tôi đã có rất nhiều thứ phải lo lắng – có mâu thuẫn giữa các học viên, những suy nghĩ của họ không dựa trên Pháp, họ đã không hợp tác, họ đã không đến học Pháp v.v.. Khi tôi cố gắng tổ chức một buổi học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm nhưng đã không theo như sự mong đợi của tôi, và tôi đã đổ lỗi cho những người khác. Trước tiên tôi đã không hướng nội để tìm xem đó là biểu hiện của vấn đề gì trong sự tu luyện của mình. Khi tôi cảm thấy lo lắng về điều gì đó, chẳng phải tôi cũng cần phải đề cao trong chính lĩnh vực đó sao? Chẳng phải đó cũng là một chấp trước khi tôi “cố ý” hy vọng các đồng tu sẽ thực hiện lại theo những cách nhất định nào đó? Điều khiến tôi lo lắng nhiều nhất là chỉnh thể hiện tại của chúng tôi có thể ảnh hưởng đến việc cứu người của Thần Vận.

Tôi đã nhận thấy rằng trong số các đồng tu, nhiều cuộc xung đột cũng bắt nguồn từ những sự lo lắng của họ. “Sao bạn lại có thể hành xử như thế? Điều này sẽ làm ảnh hưởng đến dự án của chúng ta!” Tôi dễ suy nghĩ theo cách này vì là một điều phối viên. Sau đó tôi đã tự hỏi bản thân rằng: nếu tôi không có những lo lắng này, thì liệu mình sẽ từ bi hơn với các học viên? Khi chia sẻ với những người khác, liệu mình sẽ bớt đi các nhân tâm?

Những lo lắng này đã phản ánh ra những thiếu sót của tôi. Còn lo lắng có nghĩa là tôi đã không tĩnh và chưa thành thục trong việc học Pháp và tu luyện đồng thời còn quá cách biệt với những yêu cầu của Sư Phụ.

Sư Phụ đã giảng cho chúng ta rằng:

“Chư vị là đã trải qua bao nhiêu gió mưa rồi, đừng bao giờ tâm như bèo nổi, cứ gió thổi là động theo rồi.” (“Về cuốn tiểu thuyết «Thương Vũ Kiếp»“) “Một tâm không động có thể [ức] chế vạn động” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng“, Tinh tấn yếu chỉ II) “Đới trước như ý chân lý lai
Sái sái thoát thoát tẩu tứ hải”
(“Như Lai”, Hồng Ngâm II)

Do sự can nhiễu của cựu thế lực và tà ác, tôi thường cảm thấy sự tu luyện của chúng tôi là trận giao chiến với tà ác. Một tâm thái như vậy cũng đã được phản ánh trong sự khắt khe của tôi đối với các học viên và luôn có cảm giác không an toàn và thận trọng khi điều phối dự án. Bây giờ sự can nhiễu của tà ác đã ngày càng trở nên ít hơn. Trở ngại chính xuất phát từ những quan niệm cũ và sự phối hợp không ăn ý của các đệ tử Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải chú ý hơn nữa trong việc phối hợp dự án như một tổng thể và hướng nội để tu luyện.

Bây giờ khi tôi lo lắng, đầu tiên tôi sẽ loại bỏ những tư tưởng bất chính, và sau đó chia sẻ với các học viên khác để cùng nhau đề cao. Tu luyện bản thân chính là điều gì đó mà chúng ta cần phải thực hiện một cách vô điều kiện. Việc cứu người càng khẩn cấp, thì việc tu luyện bản thân mình lại càng quan trọng hơn. Tôi đang cố gắng hết sức để bỏ đi bất cứ quan niệm người thường nào mà tôi có, bao gồm cả tư tưởng “một người tu luyện thì nên như thế” hoặc “tôi hy vọng bạn đề cao.” Tất cả những gì tôi cần có là một tâm từ bi và tu luyện bản thân mình.

“Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui.” (“Cảnh giới“, Tinh tấn yếu chỉ)

Giờ đây tôi không còn cảm thấy hoan hỷ về những việc mà mình có thể thực hiện, mà thay vào đó tôi chú trọng hơn vào những thiếu sót của bản thân và những yêu cầu cao hơn trong tu luyện của mình. Đồng thời tôi cũng coi trọng các học viên khác hơn. Trong những năm chúng tôi làm việc cùng nhau trong dự án Thần Vận, từ cách hành xử thuần chính và thành thật của họ, tôi thấy các hạng mục mà họ thực hiện còn tốt hơn tôi. Từ sự hân hoan của họ khi thấy mọi người được đắc cứu, tôi thấy được sự vĩ đại của họ, sự từ bi của Sư Phụ, và sức mạnh vô biên của Đại Pháp.

2. Tăng cường năng lực, tu xuất “Như ý”

Một điều phối viên phải đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn và phải nỗ lực vượt trội. Trong tâm tôi luôn có vô số những công việc phải làm, nhưng tất cả đều là những cơ hội lớn mà Sư Phụ đã ban cho chúng ta để tu luyện và đề cao. Do đó, tôi muốn đề xuất với tất cả các bạn học viên: nếu bạn muốn tu luyện, hãy đảm nhận thêm nhiều trách nhiệm. Khi bạn đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn, thì bạn cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Bạn sẽ học được cách tập trung vào Pháp và dự án như một chỉnh thể. Khi bạn đảm nhận thêm trách nhiệm, Sư Phụ sẽ giúp bạn phát huy được khả năng của mình.

Bốn năm trước khi lần đầu tiên tổ chức một buổi biểu diễn Thần Vận tôi không hề có chút kinh nghiệm nào ngoài sự tin tưởng vào Thần Vận và Sư Phụ. Khi tôi nghe Sư Phụ giảng rằng nếu chư vị không có kinh nghiệm thì cũng không thành vấn đề, các chư Thần đều biết, tôi đã rơi nước mắt. Năm thứ hai tôi đã có một số kinh nghiệm, nhưng tôi đã phải nỗ lực rất nhiều từng bước một. Những trở ngại vô hình ở khắp mọi nơi. Tôi không thể thấy được kết quả sau khi chúng tôi đã nỗ lực rất lớn như một chỉnh thể. Tôi biết đây là một trạng thái không đúng, nhưng tôi đã không biết làm cách nào để đề cao. Tôi lo lắng: Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không thể đạt được viên mãn mặc dù tôi đã nỗ lực như vậy? Tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà tôi đang quảng bá cho chương trình Thần Vận tại một khu mua sắm, đột nhiên, tôi đã có một câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi này: Bất kể tôi có thể đạt được viên mãn hay không, tôi sẽ tu luyện cho đến tận lúc cuối cùng! Tại thời điểm đó, tôi không thể ngăn những giọt nước mắt của mình. Tôi biết Sư Phụ đã giúp tôi loại bỏ thêm một chấp trước nữa.

Kể từ đó, khi tôi làm việc cho dự án Thần Vận, tôi đã quyết định tập trung và đặt hết nỗ lực của mình vào nó, và không để bất cứ điều gì cản trở tôi.

Năm đầu tiên khi điều phối Thần Vận tôi chỉ có thể ngồi đơn bàn. Tôi thấy đau đớn khi phải ngồi song bàn và phải chịu đựng sự đau đớn với tất cả sức lực của mình. Khi làm việc cho dự án Thần Vận trong tâm tôi cảm thấy không có bất cứ năng lực vượt trội nào. Kể từ đó mỗi năm, khối lượng công việc cho Thần Vận của tôi tăng lên, nhưng nó ngày càng trở nên dễ dàng hơn đối với tôi khi ngồi song bàn trong một giờ. Ban đầu, tôi luôn phải vội vã để hoàn thành công việc. Tôi đã không có cả thời gian để nghe chồng và mẹ tôi nói chuyện ở nhà. Năm nay, mặc dù tôi chỉ có hai tháng để quảng bá cho chương trình biểu diễn Thần Vận, tôi thấy rằng tôi không còn phải gấp gáp trong công việc nữa. Và tôi đã có thêm thời gian để quảng bá Thần Vận tại khu mua sắm. Tôi thường có một danh sách dài các công việc phải làm mà thậm chí tôi không thể nhớ được. Nhưng năm nay tôi đã không còn lo lắng về nó nữa.

Một lần sau buổi biểu diễn Thần Vận tôi đã chia sẻ với một đồng tu những suy nghĩ của tôi về những mâu thuẫn trong thời gian làm cho Thần Vận. Tôi đã nghĩ mình rất tốt và cao quý, nhưng đổi lại đã tôi nhận được rất nhiều lời chỉ trích rất gay gắt. Trong những năm làm việc cho Thần Vận, những tình huống giống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần. Đôi khi tôi cảm thấy khó chịu và bất công. Tuy nhiên, tôi đã nhớ lại điều mà Sư Phụ đã giảng cho chúng ta tại “Giảng Pháp ở thành phố Los Angeles,” năm 2006:

“‘Các vị ngồi đây liệu có bao nhiêu người nếu đột nhiên bị người ta trỏ vào mặt rồi chửi mà vẫn có thể làm được ‘tâm tình thật thản nhiên’. Có mấy người khi đối diện với tình huống bị người khác phê bình và chỉ trích mà tâm bất động và tự tìm nguyên nhân của bản thân?”

Khi hướng nội tôi đã không buông bỏ được việc đổ lỗi cho các bạn đồng tu. Tôi đã không đủ thiện và không sẵn lòng thay đổi, thay vào đó tôi muốn ép buộc các học viên khác thay đổi với lý do là để tu luyện. Ở đây tôi muốn chân thành cám ơn người học viên đã cấp cho tôi nhiều cơ hội để tu luyện, đã khoan dung đối với tôi. Tôi cũng muốn cám ơn sự giúp đỡ và nhắc nhở của một điều phối viên khác.

Trong những năm điều phối dự án Thần Vận, tôi đã thay đổi từ việc để ý mọi việc đến từng chi tiết đến việc nhận ra rằng tôi nên đổi sang một cách tiếp cận khác: lấy việc đề cao trong Pháp làm niềm vui và việc đảm bảo đặt hết tâm và trí vào tu luyện. Tôi không còn tập trung vào kết quả nữa, mà là vào quá trình, vào sự tu luyện của bản thân cũng như sự tin tưởng đối với những người khác. Tôi vẫn cứng nhắc, nhưng tôi đã hướng nội nhiều hơn. Tôi đã thay đổi từ gay gắt, thận trọng, và vội vàng thành kiên nhẫn, thoải mái, và bình tĩnh. Tôi duy trì được chính niệm nhưng đã vững vàng hơn, thuần thục hơn, và thần thánh hơn.

3. Gây dựng Đài truyền hình Tân Đường Nhân – tu xuất “Đội Quân Áo Giáp Sắt Đen” bất khả chiến bại

Thành thật mà nói, nếu bạn hỏi chúng tôi liệu có nên thiết lập ĐTHTĐN tại Hawaii hay không, hầu hết chúng tôi sẽ nói, “Chúng tôi có quá ít người để thực hiện được điều đó.” Đó là bởi vì nếu chúng tôi đảm nhận việc này, chúng tôi phải thật chuyên nghiệp và đảm bảo được lợi nhuận cho nó. Tuy nhiên, các vị thần, chứ không phải con người quyết định Chính Pháp, đó là quan niệm người thường của chúng ta cho rằng nó không khả thi. Sư Phụ đã ban cho chúng tôi một cơ hội khác. Dưới sự thúc giục và những nỗ lực từ trụ sở ĐTHTĐN, ĐTHTĐN đã đến Hawaii vào tháng 7 năm 2010. Đây là tin tuyệt vời! Sư Phụ đã ban thêm cơ hội cho người dân địa phương được đắc cứu.

Ở đây tôi muốn nói đến sự hưởng ứng của công chúng địa phương đối với ĐTHTĐN và sự hiểu biết của những học viên tham dự. Tôi cũng đề cập đến cả thông tin được cung cấp bởi chủ tịch chi nhánh ĐTHTĐN tại Hawaii và nhóm sản xuất. Chủ tịch của chúng tôi chịu trách nhiệm về sản xuất chương trình. Tôi thì đảm nhiệm về tiếp thị và bán hàng.

Hawaii có khoảng 60.000 người Hoa. Tại đây chỉ có một trạm truyền hình Trung Quốc phát sóng những chương trình từ Trung Quốc và Đài Loan, nó là một kênh phải trả tiền và lượng khách hàng rất hạn chế. Năm ngoái, ĐTHTĐN đã tham gia vào kênh truyền hình cáp kỹ thuật số của Times Warner. Và đài đã không tính phí. Điều này giúp chúng tôi rất nhiều trong việc quảng bá ĐTHTĐN.

Người chịu trách nhiệm trong việc quảng bá cho ĐTHTĐN rất nhiệt tình. Chúng tôi đặt quảng cáo và các bài báo xuất bản trong một tờ báo Trung Quốc địa phương. Rất nhiều đồng tu tham gia vào công việc quảng bá. Chúng tôi chuyên phát tờ rơi và treo các tấm áp phích. Lượng khách hàng của ĐTHTĐN đã phát triển một cách nhanh chóng. Bây giờ chúng tôi có thể nói với mọi người rằng ĐTHTĐN là đài truyền hình Trung Quốc lớn nhất ở Hawaii.

Đầu năm nay, tôi nhận được một cuộc điện thoại của một khán giả của ĐTHTĐN. Ông đã hỏi ông có thể học Pháp Luân Công ở đâu. Ông nói ông đã biết về Pháp Luân Công qua một chương trình của ĐTHTĐN và rất quan tâm đến tu luyện. Bây giờ ông ấy đang học Pháp và tập công. Đôi khi chúng tôi còn nghe thấy người ta trích dẫn những chương trình của ĐTHTĐN khi thảo luận về các vấn đề ở Trung Quốc. Chúng tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc và hài lòng. Cũng có một số phản ứng tiêu cực của một số người Trung Quốc, nhưng tất cả bọn họ đều đang xem và nói về nó. Miễn là họ còn tiếp tục xem thì các nhân tố độc hại của ĐCSTQ trong tâm trí họ sẽ dần được loại bỏ.

Ngoài ra để quảng bá cho ĐTHTĐN, chúng tôi cần phải sản xuất các chương trình địa phương và tạo được doanh số bán hàng, mục tiêu lâu dài của chúng tôi là lợi nhuận tài chính. Đây là một thách thức lớn đối với các học viên chúng tôi ở Hawaii, bởi vì chúng tôi không có nhiều người. Hiện tại chúng tôi đã lập nên một nhóm sản xuất gồm bốn học viên, cung cấp từng mục tin tức cho trụ sở ĐTHTĐN mỗi tuần. Nhóm sản xuất đã nhanh chóng nâng cao kỹ năng chuyên môn và sự tự tin của mình. Trong khi đó, quá trình thực hiện các chương trình tin tức cũng là một cơ hội tốt để kết nối với cộng đồng địa phương và thiết lập các mối quan hệ với mọi người. Gần đây tại cuối một buổi họp báo công khai của một vị thống đốc, nhiều phương tiện truyền thông đã vây quanh ông để phỏng vấn. Đội sản xuất của chúng tôi không thể đến gần, vì thế chỉ đợi ở bên ngoài. Đột nhiên vị thống đốc rời khỏi đám đông và đi về chỗ máy quay của chúng tôi. Khi chúng tôi nói với ông ấy rằng chúng tôi đến từ ĐTHTĐN, một phương tiện truyền thông Trung Quốc, vị thống đốc nói đã được nghe về chúng tôi. Ông đã vui vẻ trả lời cuộc phỏng vấn của chúng tôi. Cuối cùng, thống đốc chúc mừng chúng tôi nhân dịp kỷ niệm một năm chi nhánh ĐTHTĐN tại Hawaii.

Nhóm sản xuất chúng tôi hiểu rằng miễn là chúng tôi bước ra làm việc, Sư Phụ sẽ an bài những cơ hội để mọi người đến với chúng tôi. Việc xuất hiện trước cộng đồng dân cư trong vùng chúng tôi là một cách tốt nhất để giới thiệu về ĐTHTĐN cho nhiều người hơn nữa.

Công việc bán hàng và tiếp thị của chúng tôi mới chỉ bắt đầu. Tôi hiện đang là “điều phối viên”, nhưng không có ai để phối hợp. Một lần tôi đã hy vọng những người khác có thể đảm nhận công việc bán hàng. Tôi cũng nghe nói rằng một người chỉ có thể làm tốt việc bán hàng bằng cách giành toàn bộ thời gian. Vào đầu năm nay, chúng tôi cần phải bắt đầu cho việc bán hàng. Tôi đã nhận ra rằng tôi phải nhanh chóng đề cao trong tu luyện. Trước tiên tôi phải vượt qua quan niệm rằng “tôi không có thời gian” và “việc bán hàng phải được thực hiện toàn bộ thời gian”. Tôi cần phải trở thành một vị Thần! Chẳng phải tôi đã luôn ghi nhớ những điều dưới đây trong một thời gian dài sao?

“Đệ tử chính niệm túc.
Sư hữu hồi thiên lực”
(“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm II)

Tại sao tôi không áp dụng điều này vào thực tế?

Gần đây tôi đã ký hợp đồng quảng cáo đầu tiên cho ĐTHTĐN. Mặc dù số lượng hợp đồng còn nhỏ, nhưng nó rất đáng được khích lệ. Một khách hàng nói ông ấy muốn làm việc với chúng tôi bởi vì ông “đã thấy được tương lai của ĐTHTĐN.” Chẳng phải chúng ta những đệ tử Đại Pháp nên vững tin vào tương lai của ĐTHTĐN hay sao?

Làm sao tôi có thể thực hiện tốt ở cả Thần Vận và Tân Đường Nhân đây? Giờ đây, công việc người thường hàng ngày của tôi cũng cần phải chú trọng nhiều hơn nữa. Tôi không biết chính xác phải thực hiện việc đó như thế nào cả, nhưng tôi tin rằng phải có một cách. Tôi có thể hình dung được rằng tôi phải đáp ứng những yêu cầu gì: tập trung và không bị ràng buộc – bằng cách đồng hóa với Pháp, dũng mãnh và thuần chính. Tôi cảm thấy như thể mình có thể cảm nhận được sức mạnh không thể cản phá của đội quân Nhạc Phi, khó lay chuyển hơn cả núi, hoặc “Đội Quân Áo Giáp Sắt Đen” bất khả chiến bại của hoàng đế Đường Thái Tông. Tôi tự nói với bản thân rằng: Sư Phụ đã an bài những cơ hội vô cùng đáng quý cho chúng ta để tu luyện, và tôi không thể để chúng qua đi!

Chúng ta đều biết rằng chúng ta đã may mắn như thế nào khi được tu luyện trong giai đoạn Chính Pháp. Sự bận rộn đối với các dự án Đại Pháp và mâu thuẫn trong các học viên, niềm vui ban đầu khi đắc được Pháp của chúng ta không còn tồn tại và chúng ta thường cảm thấy áp lực của việc có quá nhiều thứ phải làm và sự xuất hiện của những quan niệm của người thường. Một lần tôi đã từng bị che phủ bởi cái bóng của sự mệt mỏi. Tôi viết bài này với mong muốn rằng chúng ta có thể bỏ đi tất cả vật chất ẩn dấu sâu này, và trở lại với niềm vui của sự tu luyện cùng cảm giác Phật tính “Như ý”.

Trên đây là hiểu biết hạn chế của cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ chỗ thiếu sót nào.

Con xin cảm tạ Sư Phụ! Cảm ơn tất cả mọi người!
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/20/如意-244102.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/6/127253.html
Đăng ngày 14-9-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share