Bài chia sẻ tại Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội Pháp Luân Đại Pháp New York của một học viên đến từ Brazil

[MINH HUỆ 31–08–2011] Xin chào các bạn đồng tu. Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm tuyệt vời của tôi khi tu luyện trong Đại Pháp
Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi phải chủ động và tiên phong trong tu luyện của mình, và điều đó giúp tôi xây dựng được một nền tảng vững chắc khi tu luyện trong Đại Pháp. Tôi bắt đầu tu luyện cách đây khoảng năm năm, tại Rio de Janeiro, một thành phố lớn ở Brazil. Chỉ có hai học viên khác trong toàn thành phố. Chúng tôi không có bất kỳ các dự án Đại Pháp nào giống như đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV), thời báo Đại Kỷ Nguyên (The Epoch Times), hay Thần Vận (Shen Yun). Điều này trở thành tình huống, chúng tôi cần phải là những điều phối viên trong mọi việc, và không có việc là không phối hợp với nhau.

Tôi luôn tự hỏi, “Làm sao chúng tôi có thể cứu hàng triệu người và hoàn thành thệ ước của chúng tôi chỉ với một vài học viên thế này?

Điều đó dường như là không thể. Không có học viên nào ở những thành phố lân cận hoặc ở những thành phố khác trên cả nước. Thực ra, chỉ có khoảng 20 học viên trên khắp Brazil. Tôi cũng cảm thấy có trách nhiệm với những vùng khác. Vì vậy, không kể tôi làm gì, tôi luôn nghĩ cách để cứu nhiều người hơn nữa.

Đầu tiên, tôi lập một điểm luyện công ở khu phố của tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng việc chủ động mở điểm luyện công là chưa đủ. Tôi cũng phải duy trì cho dự án này tiếp tục hoạt động. Bất chấp có điều gì xảy ra, tôi phải đến điểm luyện công, ngay cả khi tôi đang tiêu trừ nghiệp lực, cảm thấy cực khổ, hay khi gia đình hội tụ và các trách nhiệm xã hội khác. Nhiều lần khi tôi phải thu xếp những việc khác và không thể đến điểm luyện công, thì lại có ai đó muốn học các bài công pháp.

Sau đó tôi nhận ra rằng, là một phụ đạo viên tại điểm luyện công là chưa đủ, vì chỉ có một vài người đến học các bài công pháp mỗi ngày. Vì vậy, tôi bắt đầu tham gia vào các sự kiện lớn như các sự kiện và hội họp của cộng đồng, các diễn đàn văn hóa, các hoạt động của trường đại học, v.v.. để tôi có thể hướng dẫn tập công cùng một lúc cho nhiều người hơn. Luôn có những người có duyên ở trong những sự kiện này, và tôi có thể hướng dẫn tập công cho hàng chục người, phân phát tờ rơi, và giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc cho hàng trăm hoặc hàng nghìn người.

Về sau chúng tôi quyết định giảng chân tướng ở trước lãnh sự quán Trung Quốc hàng tuần và làm các tài liệu tiếng Trung. Chúng tôi hiểu rằng việc cứu người Trung Quốc là ưu tiên hàng đầu. Cứ khi nào chúng tôi thấy một người Trung Quốc đi trên phố chúng tôi lại chạy theo sau và đưa cho người đó một tờ rơi hay một tờ báo.

Nhưng không kể chúng tôi làm gì, nó vẫn rất hữu hạn và còn xa mới đạt tới con số hàng triệu người. Một lần khi đang học Pháp, tôi ngộ ra rằng các phương tiện truyền thông Đại Pháp của chúng ta chắc chắn phải được thiết lập ở mỗi quốc gia, trong đó có cả Brazil. Tôi thấy rất hạnh phúc và cảm thấy nhẹ lòng vì điều đó có nghĩa là người dân ở trong vùng của tôi sẽ có một cơ hội để được cứu. Sau đó, tôi nghĩ, “Chờ chút, nếu chúng tôi không có Thời báo Đại Kỷ Nguyên và đài truyền hình Tân Đường Nhân ở đây, vậy thì ai sẽ có trách nhiệm mang họ tới đây? Không phải là mình sao?

Một lần nữa tôi lại đi từ hạnh phúc đến rất lo lắng, vì hiện nay tôi phải tìm cách để thiết lập phương tiện truyền thông Đại Pháp ở vùng của tôi và tôi đã rất bận rồi. Điều đó có vẻ là bất khả thi với tôi.

Tôi đã tổ chức một cuộc họp để thảo luận về các dự án giảng chân tướng ở São Paulo, thành phố mà có số lượng học viên nhiều nhất ở đất nước tôi, và mời các học viên từ các bang khác đến dự. Tôi phải gọi điện cho từng người và thuyết phục họ đến. Một vài người không dễ để thuyết phục và tôi phải sắp xếp lại những chi tiết về cuộc họp để họ có thể đồng ý tham gia. Những người khác thì dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của tôi và khiến cho việc phối hợp rất dễ dàng. Tôi trình bày kế hoạch mang đài truyền hình Tân Đường Nhân và Thời báo Đại Kỷ Nguyên đến Brazil, và họ ủng hộ chúng tôi nên làm như vậy, nhưng không ai có ý kiến nào về việc thực hiện nó ra sao. Với quá ít người như vậy sẽ đòi hỏi rất nhiều nỗ lực và sự phối hợp thật hiệu quả.

Tôi đã viết cho ban biên tập của Thời báo Đại Kỷ Nguyên ở New York với tư cách là một phóng viên vào thời điểm đó và bắt đầu khuyến khích nhiều học viên hơn viết bài như là bước khởi đầu. Tôi nghĩ rằng sau khi tham gia vào các dự án ở những nước khác và có được kinh nghiệm thì sẽ dễ dàng hơn để mang những dự án đó tới đất nước chúng tôi. Một học viên người Brazil sau đó đã chuyển đến New York để làm việc tại Thời báo Đại Kỷ Nguyên, và tôi bắt đầu càng ngày càng cảm thấy rằng chúng tôi có thể làm được điều đó. Tôi nhận ra rằng việc viết bài cho một tờ báo không phải là điều khó khăn và nếu chúng tôi có thể phối hợp với những nước khác, chúng tôi có thể dịch nhiều tin tức của họ và in thành một ấn bản báo địa phương. Chúng tôi bắt đầu liên lạc với các đội của Đại Kỷ Nguyên ở Nam Mỹ và tôi cảm nhận tờ báo đang trong quá trình được thiết lập ở Brazil.

Tờ báo đang trên đường hình thành, nhưng ý tưởng thiết lập một đài truyền hình vẫn khiến tôi sợ hãi. Tôi phải làm việc đó như thế nào đây? Với tất cả những máy quay phim, ánh sáng, và các xưởng phim chuyên nghiệp đó … Tôi tự bảo mình rằng có tờ báo là đủ tốt rồi. Một ngày nọ, tôi nhận được một tin nhắn nói rằng họ cần người làm việc tại trụ sở chính ở New York của đài truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt, và rằng tôi nên đi. Nhưng sau khi đọc những yêu cầu công việc, tôi biết mình không đáp ứng được bất kỳ đòi hỏi nào. Thật may mắn, họ cung cấp đào tạo từ xa cho vị trí đó. Tôi chia sẻ thông tin với những học viên khác và cũng thúc giục họ nộp hồ sơ. Một vài người đã từ bỏ, và những người khác không được nhận. Tôi là người duy nhất được nhận. Tôi gói ghém mọi thứ và chuẩn bị đến New York. Tôi bảo một học viên khác đảm nhận công việc điều phối điểm luyện công và Thời báo Đại Kỷ nguyên. Tôi cũng nói với anh ấy rằng ngay cả khi tôi không biết phải làm gì, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ mang đài truyền hình Tân Đường Nhân đến Brazil. Tôi liên hệ với điều phối viên đa ngữ ở New York và họ chấp thuận. Tôi trở thành điều phối viên các hoạt động tiếng Bồ Đào Nha của đài truyền hình Tân Đường Nhân cùng với một học viên người Brazil khác làm cho đài truyền hình Tân Đường Nhân ở Argentina.

Hai chúng tôi trở thành những điều phối viên mà chẳng có một ai ở dưới chúng tôi để cùng phối hợp. Vì chúng tôi là những học viên duy nhất làm cho dự án này, chúng tôi phải xây dựng mọi thứ từ con số không.

Tôi rất hào hứng đến New York. Tôi tưởng tượng đài truyền hình Tân Đường Nhân vĩ đại thế nào và tôi tham gia vào đội đưa tin ra sao, rồi gặp gỡ những học viên nhiều kinh nghiệm sẽ dạy tôi về máy quay phim, và làm thế nào để trở thành một nhà báo giỏi. Nhưng khi tôi đến tôi thấy một tình huống khác. Phòng tin tức đa ngữ chỉ có một vài người mà làm việc rất vất vả để duy trì cho dự án hoạt động. Trong đội của tôi chỉ có ba người nữa. Hai người thì làm cho đài truyền hình Tân Đường Nhân không nhiều hơn một năm và một người khác thì mới đến hai tuần trước. Vì mọi người đến rồi đi, nên đó không phải một đội có kinh nghiệm, và tôi nhận ra rằng tôi phải đến để giúp giải quyết vấn đề đó.

Ban đầu, tôi làm việc khoảng tám tiếng mỗi ngày ở chương trình bản tin tiếng Anh, rồi sau đó tôi làm cho bản tin tiếng Bồ Đào Nha. Lần đầu tiên tôi phải vượt qua rất nhiều can nhiễu, dành cả đêm để sản xuất tin tức, và tải lên website tiếng Bồ Đào Nha. Sau đó, điều đó trở nên dễ dàng hơn. Tôi hiểu rằng tôi không nên đợi những người khác và nên tự mình vận hành dự án tiến lên. Tôi chỉ cho những học viên ở Brazil rằng giờ chúng tôi đã có website đài truyền hình Tân Đường Nhân bằng tiếng Bồ Đào Nha và tôi cần sự giúp đỡ. Từng người một họ đã bắt đầu tham gia vào dự án. Nhiều đêm, tôi chỉ ngủ một vài giờ, để hoàn thành tất cả công việc của tôi ở New York, sau đó làm việc cho dự án tin tức tiếng Bồ Đào Nha, và đào tạo các học viên ở Brazil. Tôi phải hết sức kiên nhẫn với mọi người vì họ không có kinh nghiệm. Thỉnh thoảng, một ngày làm việc bị lãng phí vì một vài người mắc một số lỗi. Nhưng tôi ngộ ra, “Nếu mình là một điều phối viên mình phải là người rất kiên nhẫn và kiên định, cho đến khi họ học được mọi thứ. Mình không là điều phối viên vì bản thân mình, mà để chứng thực Đại Pháp và tạo ra những điều kiện thích hợp cho họ chứng thực Pháp trong dự án này.

Tôi cảm thấy việc tu luyện ở New York rất khắc nghiệt, và tôi đã bị khảo nghiệm vào mọi lúc để xem liệu tôi có xứng đáng được ở đây không và liệu tôi có thể hoàn thành những gì mà tôi phải làm không. Có nhiều mâu thuẫn trong nhóm New York, và tôi có những mâu thuẫn với một điều phối viên khác ở Brazil. Tôi cảm thấy mình cần phải tinh tấn hơn, và chỉ có cách đó tôi mới có thể tiếp tục loại bỏ nhiều chấp trước hơn. Có hai sự lựa chọn – tiến lên trong tu luyện hoặc trở về nhà. Tôi quyết định tiến lên phía trước.

Một lần người điều phối viên khác của đài truyền hình Tân Đường Nhân ở Brazil đã quyết định từ bỏ dự án này, tôi nhận ra rằng đó là lỗi của tôi, nhưng một mặt tôi thấy vui vì nó có nghĩa là sự kết thúc rất nhiều mâu thuẫn và bất đồng. Nhưng mặt khác tôi nhận ra rằng đây không phải là chính niệm và tôi quyết định phải mang anh ấy trở lại. Phải mất vài tháng để tôi nhìn ra những thiếu sót của mình và loại bỏ những phàn nàn của tôi về anh ấy. Cuối cùng, tôi gọi cho anh ấy và xin lỗi và kể cho anh ấy nghe những sai lầm của tôi. Tôi bảo anh ấy quay lại với dự án vì anh ấy rất quan trọng. Anh ấy nói anh rất cảm động vì điều đó và đồng ý quay lại. Bây giờ, anh ấy đóng một vai trò rất quan trọng trong dự án này.

Tôi có một kinh nghiệm khác giống như vậy ở nhóm New York. Tôi là một điều phối viên tin tức của nhóm New York và tôi đã yêu cầu một học viên thực hiện một cuộc phỏng vấn vốn là một phần của khóa đào tạo. Cô ấy từ chối, nhưng tôi vẫn cố chấp, vì đó là công việc mà tôi giao cho cô ấy. Sau đó chúng tôi bắt đầu tranh luận với nhau. Tôi nghĩ, “Làm sao mà mình lại có một người như thế ở trong đội của mình chứ. Cô ấy không thể thực hiện ngay cả một nhiệm vụ đơn giản mà mình yêu cầu cô ấy làm.” Nhưng sau đó học viên này gọi cho tôi và muốn nói chuyện. Tôi đồng ý. Tôi nghĩ cô ấy không còn lý trí nữa, và không có lý gì mà cô ấy lại hành xử như vậy. Tôi đã thất vọng với cô ấy và cô ấy thất vọng với tôi. Nhưng bỗng nhiên tôi nhớ đến lời Sư Phụ giảng và tự nói với mình, “Không phải vấn đề là ai đúng ai sai, mà là ai không thể vứt bỏ và lùi một bước.” Rồi tôi nói với phần con người của mình,“Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đúng và mình sai? Vậy là điều gì đây?

Trong thời gian ngắn, mâu thuẫn đã kết thúc, và cả hai chúng tôi lại hòa thuận. Tôi nhìn thấy một vầng hào quang đẹp đẽ bao trùm cả căn phòng và ngộ ra rằng học viên ở trước mặt tôi là một giác giả vĩ đại trong tương lai. Sao tôi có thể có những suy nghĩ không tốt đó về một vị thần chân chính, ngay cả khi cô ấy là một người tu luyện trong không gian này với một cơ thể và tâm trí của người thường. Tôi lắng nghe những lời phàn nàn của cô ấy về hành xử không tốt của tôi và quả thực cô ấy đã đúng, và cô ấy cũng chấp nhận lời giải thích của tôi về những gì mà cô ấy làm sai. Cô ấy nói cô sẵn sàng giúp tôi để dự án được thành công.

Một điều thú vị khác đã xảy ra. Tôi cư trú ở phòng tập thể của đài truyền hình Tân Đường Nhân ở Brooklyn nơi có một cộng đồng người Hoa. Tôi chưa bao giờ gặp nhiều người Trung Quốc như vậy trong đời mình. Ở Brazil, khi tôi nhìn thấy một người Trung Quốc trên phố tôi chạy theo và đưa cho anh ta tài liệu giảng chân tướng. Nhưng ở đây, có nhiều người đến mức mà tôi không biết phải làm gì. Ngay cả khi tôi phân phát tất cả những tờ rơi mà tôi có thì nó cũng chẳng là gì. Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với một đồng tu mà ở cùng phòng tôi và anh ấy đề nghị chúng tôi thiết lập một quầy thoái Đảng (ĐCSTQ) trên phố chính của khu phố. Tôi nghĩ rằng đó là một ý kiến hay. Hai học viên người Tây phương khác cũng tham gia, và Trung tâm Thoái Đảng ở Flushing đã cung cấp tài liệu cho chúng tôi. Vì vậy bốn người chúng tôi đã cố gắng thuyết phục người Trung Quốc thoái ĐCSTQ. Những người Trung Quốc nhận tờ rơi nhưng không nghe chúng tôi nói, vì nhiều người trong số họ thậm chí không biết tiếng Anh. Thật không may, ba học viên Tây phương khác đã không kiên định và rời đi. Tôi quyết định ở lại, và nhờ các học viên giúp đỡ tôi vào dịp cuối tuần. Một học viên người Trung Quốc từ đài truyền hình Tân Đường Nhân đã đến giúp tôi. Một học viên người Tây phương khác ở cùng phòng tôi đã tham gia vào dự án, và một vài học viên khác cũng đến trợ giúp. Chúng tôi ở đó được một vài tháng và thường có hơn 20 người Trung Quốc thoái ĐCSTQ khi chúng tôi ở đó. Cũng có hàng trăm người Trung Quốc và người Tây phương đã nhận tờ rơi của chúng tôi.

Có nhiều điều tôi muốn chia sẻ nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian. Các phương tiên truyền thông của Đại Pháp hiện đã được thiết lập ở Brazil. Chúng tôi có 12 người thực sự làm việc chăm chỉ cho dự án tiếng Bồ Đào Nha của đài truyền hình Tân Đường Nhân. Thời báo Đại Kỷ Nguyên đã được đăng ký ở Brazil và website đã được khai trương. Tôi cũng giúp thiết lập một đội tin tức mạnh cho ban tiếng Anh ở New York. Tuy nhiên điều này không nhiều nhặn gì. Chúng tôi có một chặng đường dài để đi và tôi vẫn cần tìm ra nhiều hướng mới cho các phương tiện truyền thông của chúng tôi tiếp cận với nhiều người hơn. Tôi sẽ phải chịu đựng nhiều khó khăn, loại bỏ chấp trước, và phối hợp tốt hơn.

Trong quá trình tu luyện và đạt đến tầng thứ như ngày hôm nay, tôi ngộ ra như sau:

Nếu những ý tưởng về các dự án của chúng ta xuất phát từ thành tâm cứu chúng sinh, ngay cả nếu ban đầu nó dường như bất khả thi, Sư Phụ sẽ giúp chúng ta thành công. Chúng ta phải kiên định, và không được từ bỏ các dự án đó. Khi chúng ta đối diện với khổ nạn hay tranh luận với những người khác, chúng ta nên loại bỏ những chấp trước và quan điểm của mình và không từ bỏ dự án hay chỉ trích những người khác.

Là một điều phối viên rất gian khổ. Những học viên trợ giúp nhất hầu hết họ là những người đảm nhận trách nhiệm đối với dự án và trợ giúp điều phối viên, và đừng gây áp lực lên điều phối viên khi những ý tưởng của họ không được thực hiện. Mặt khác, các điều phối viên nên làm hết sức mình để thực hiện những ý kiến của những người khác và cho họ cơ hội để chứng thực Pháp trong dự án.

Nếu chúng ta tranh luận với những học viên khác, chúng ta hãy nhớ rằng họ là những đệ tử Đại Pháp vĩ đại và chúng ta không nên nhìn họ bằng tâm người thường, ngay cả khi trên bề mặt họ trông giống một người thường.

Những hiểu biết này đến từ sự tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp của tôi, nhưng chúng giới hạn trong tầng thứ hiện tại của tôi. Xin hãy từ bi chỉ ra những chấp trước, quan điểm, và những mặt tôi cần phải đề cao.

Con cảm tạ Sư Phụ, cảm ơn các bạn đồng tu.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/8/31/以积极的态度证实法-互相配合好-246085.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/5/127853.html
Đăng ngày 12– 9– 2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share