Phát biểu tại Pháp Hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp New York 2011

[MINH HUỆ 02-09-2011]

Kính chào Sư Phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Đây là vinh dự của tôi để chia sẻ với các bạn đồng tu kinh nghiệm của tôi về cuộc nói chuyện về Pháp Luân Công và giảng chân tướng tới các giáo viên và phụ huynh [học sinh] tại một trường học Trung Quốc ở địa phương, cũng như king nghiệm của tôi về phối hợp với các bạn đồng tu. Sự nỗ lực này đã tăng cường tín tâm của chúng tôi vào Sư Phụ và Pháp. Chúng tôi đã nhận thức được rằng các đệ tử Đại Pháp phải giảng chân tướng giữa các tổ chức Trung Quốc ở các nước phương Tây. Để hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh, chúng tôi không nên tránh né bất kỳ vấn đề nào mà chúng tôi đối mặt.

Phân phát báo Đại Kỷ Nguyên tại các trường học Trung Quốc

Các học viên đã từng phân phát báo Đại Kỷ Nguyên tại một trường học Trung Quốc gần nhà tôi trong nhiều năm. Họ cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho hiệu trưởng và các thành viên ban giám. Kết quả là, nó đã khá dễ dàng cho việc quảng bá biểu diễn Thần Vận và bán vé tại trường học đó. Tuy nhiên chúng tôi đã bỏ qua một trường học Trung Quốc khác, trường học mà cách khá xa nhà của tôi. Điều đó đã tồn tại trong tâm trí tôi cách để tiếp cận trường học đó trong nhiều năm.

Hai con tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân từ khi chúng còn rất nhỏ. Với một nền tảng vững chắc về Hán ngữ, không có nhiều điều mà một trường học Trung Quốc có thể cung cấp cho chúng. Nhưng, sau nhiều do dự, để có thể giảng chân tướng, tôi đã ghi danh chúng [vào học] năm ngoái.

Trong ngày khai trường, tôi đã mang theo Thời báo Đại Kỷ Nguyên bên mình và chào hỏi các bậc phụ huynh đang bận rộn với một nụ cười. Họ đã đáp lại nồng nhiệt, nhưng ngay khi họ nhận ra rằng tôi có mang theo Thời báo Đại Kỷ Nguyên, một số người đã tỏ ra thờ ơ và nói với tôi rằng tôi không được chào đón.

Tôi đã nói với họ: “Xin hãy đọc nó. Một khi bạn hiểu nó, bạn sẽ chào đón tôi.”

Tôi đặt các tờ báo trên một chiếc ghế ở hành lang, và sau đó rời đi để phân phát báo tới các cửa hàng khác. Khi tôi quay trở lại, tôi thấy rằng chỉ có 7 tờ báo đã được lấy đi. Trong nhiều tuần, chỉ một chục tờ báo đã được lấy đi. Làm sao nó có thể như thế trong một trường học Trung Quốc có hơn 300 học sinh, mà rất ít báo được lấy đi? Sau khi hướng nội, tôi thấy rằng mình đã sợ hãi. Tôi đã cảm thấy lúng túng khi nói về Pháp Luân Công trực tiếp với mọi người, đặc biệt khi biểu hiện trên khuôn mặt của họ thay đổi. Tôi đã để lại tờ báo bởi vì tôi hy vọng nó sẽ làm công việc giảng chân tướng. Hai tháng đã trôi qua mà chẳng có cải thiện nào.

Một hôm, vị hiệu trưởng đã nói với tôi rằng họ đã quyết định trong một cuộc họp rằng tôi không được mang báo tới trường học. Với lý do rằng địa điểm họ thuê là một trường công lập đóng thuế. Họ đã gợi ý tôi để báo bên ngoài khuôn viên trường học. Tôi nói với ông ấy: “Tôi sẽ không tranh luận với ông. Chúng ta hãy cùng uống cà phê và nói chuyện về nó vào hôm khác nhé.

Sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy khó chịu. Tại sao tôi không đứng lên vì điều này bằng chính niệm của mình? Sau đó, các bạn đồng tu ở Connecticut đã thảo luận vấn đề với tôi và nói “Hãy phân phát báo bên ngoài. Chúng tôi ủng hộ chị. Hãy cứ làm thế.

Vì thế, với một tâm cởi mở, tôi đứng ở lối vào của trường học, trao tặng các tờ báo và chào hỏi các học sinh, phụ huynh và giáo viên. Tôi đã không còn sợ và lo lắng. Tôi đã cảm thấy sự minh bạch trong tim và trải nghiệm sự từ bi của Sư Phụ.

Một học viên mới sống gần ngôi trường và đã xem Thần Vận lần đầu tiên trong năm nay. Cô ấy đã giúp đỡ tôi phân phát các tờ báo. Cô ấy nói: “Màn cuối cùng ‘Thiên môn khai mở’ thật là cảm động! Cánh cửa Thiên Đường đã được mở ra, tôi phải nhanh chóng tiến bước để cứu người.

Chúng tôi đã phát chính niệm để thanh lý các nhân tố tà ác khống chế con người, và để cho những người có tiền duyên đọc và trân trọng những tờ báo. Chúng tôi đã có nhiều cơ hội để nói chuyện với các bậc phụ huynh về Pháp Luân Công. Bây giờ chúng tôi phát ra hơn 50 tờ báo mỗi tuần. Một số bậc phụ huynh thấy thất vọng nếu họ không được đọc nó.

Giảng chân tướng bằng chính niệm để loại bỏ buổi biểu diễn các bài hát ĐCSTQ

Kết thúc học kỳ trước, trường học Trung Quốc sẽ tổ chức một buổi biểu diễn. Hai con tôi đã đăng ký để biểu diễn song ca bài “Đắc Độ” bằng đàn viôlôngxen và sáo. Ngày hôm sau tôi đã thấy nó trên tờ chương trình. Tuy nhiên, chương trình cũng bao gồm nhiều bài hát quảng bá văn hóa Đảng, phổ biến sự tuyên truyền của nó. Nhà trường cũng đã yêu cầu rằng buổi biểu diễn cũng được tính như là giờ học ở lớp nên tất cả học sinh đòi hỏi phải tham gia. Làm sao tôi có thể cho phép bản nhạc “Đắc Độ” được biểu diễn trên cùng một sân khấu với những bài hát của Đảng Cộng Sản chứ? Tôi đã rất bối rối và không có ý tưởng nào để xử lý điều này bởi vì buổi biểu diễn sẽ diễn ra trong năm ngày nữa. Sau đó, vào thứ Ba vị hiệu trưởng đã thông báo cho tôi bằng email rằng bản nhạc “Đắc Độ” là tôn giáo và ông muốn tôi thay đổi màn biểu diễn của con tôi bằng một bản nhạc khác.

Sau khi thảo luận với các bạn đồng tu, chúng tôi đã nhận thấy rằng chúng tôi cần giảng chân tướng, biểu diễn [bài] “Đắc Độ” và loại bỏ những bài hát của tà đảng khỏi chương trình. Mọi người đã góp phần xem xét lý do bề mặt của nhà trường và nhân tố thực sự đứng đằng sau nó. Chúng tôi đã viết một bức thư cho vị hiệu trưởng từ các góc độ khác nhau mà không mang tâm tranh đấu.

Chúng tôi bắt đầu chủ đề của chúng tôi từ nguồn gốc của âm nhạc, nhấn mạnh vào lịch sử âm nhạc. Chúng tôi nói rằng ở những thời kỳ đầu tiên, âm nhạc tất cả là để ca ngợi chư Thần, thông qua đó con người có thể biết hòa bình, niềm vui và hạnh phúc. Chúng tôi chia sẻ rằng trong văn hóa truyền thống Trung Quốc, con người tập trung vào sự tu luyện bản thân. Tại Hoa Kỳ, các bài hát Giáng sinh [Thánh ca] có thể được nghe ở khắp mọi nơi và chẳng có ai thấy phiền. Giai điệu của “Đắc Độ” có thể mang yên bình và hạnh phúc tới trái tim của con người và đã được chào đón tất cả mọi nơi trên thế giới.

Để đảm bảo rằng không có lý do pháp lý nào về việc đưa bản nhạc ra khỏi chương trình, chúng tôi đã điều tra vấn đề liệu âm nhạc của tôn giáo đã được cho phép biểu diễn ở các trường học công lập. Chúng tôi đã tìm thấy một trường hợp ở New Jersey đã tuyên bố rằng miễn là không có hình thức tôn giáo xác định, và họ không phải là trình diễn trong các ngày lễ tôn giáo cụ thể, bài hát tôn giáo được phép chơi trong các trường công lập. Chúng tôi đã chắc chắn rằng tiết mục “Đắc Độ” ở trường học Trung Quốc thuộc vào thể loại này.

Dựa trên những gì chúng tôi đã tìm hiểu được, chúng tôi nói với vị hiệu trưởng rằng một bài hát của chương trình có thuyết giảng về văn hóa ĐCSTQ nên được chú ý. Bài hát này nhắc nhở chúng ta nhớ về thời thơ ấu của mình, lúc vô thức, chúng ta đã thề dưới lá cờ máu hi sinh bản thân cho cộng sản. Thật là khủng khiếp [khi] nhớ lại điều đó. Chỉ có tà giáo mới làm điều này. Chúng tôi không muốn những đứa trẻ lớn lên ở Mỹ, một miền đất tự do, được tiếp xúc với một cơn ác mộng như thế.

Cuối cùng, thể hiện sự tôn trọng đối với văn hóa truyền thống Trung Quốc, quy định của các trường công lập và pháp luật của Mỹ, tôi đề nghị nhà trường hủy bỏ những bài hát chứa đựng triết lý của ĐCSTQ.

Sáng thứ Tư, tôi đã gửi email tới ngài hiệu trưởng. Vào buổi trưa ông ấy đã gọi cho tôi và nói: “Bức thư rất hay. Tôi đã hiểu biết rất nhiều từ nó. Cảm ơn chị. Nhưng tôi đã nói với chị từ trước. Chúng tôi đã loại tiết mục của chị khỏi danh sách bởi vì chị đã không đăng ký đúng thời hạn. Đó là lý do tại sao chị không thể biểu diễn lần này.

Tôi biết ông ấy nói dối. Chúng tôi đã nhắc nhở ông ấy về sự mâu thuẫn trong tuyên bố của ông thông qua một email khác vào buổi chiều. Ngài hiệu trưởng gọi lại cho tôi một lần nữa vào buổi tối và đã đưa ra quyết định cuối cùng. Ông ấy nói tôi nói chuyện với hội đồng nhà trường nếu tôi muốn kiến nghị, nhưng không đưa cho tôi thông tin liên lạc. Sau khi tôi thảo luận điều này với các học viên khác, chúng tôi nhận thấy rằng chúng tôi đã không tập trung giảng chân tướng trong bức thư thứ hai. Tôi đã để con tôi đi tập luyện cho buổi biểu diễn, từ trong sâu thẳm trái tim tôi biết rằng chúng được biểu diễn hay không sẽ được quyết định bởi Sư Phụ của chúng ta, chứ không phải bởi người thường.

Vào chiều ngày thứ Năm, vị hiệu trưởng đã đưa ra một chương trình mới, trong đó ông đã sử dụng một tên khác cho bài hát ĐCSTQ, nhưng nội dung vẫn như thế. Rõ ràng, việc giảng chân tướng của chúng tôi đã có một tác dụng, nhưng các nhân tố tà ác đã hủy hoại người dân Trung Quốc quá nhiều, nên họ vẫn cố gắng để che đậy sự thật hiển nhiên.

Chúng tôi đã viết một lá thư khác và giải thích rằng tà đảng Trung Cộng cố ý kết hợp những quan niệm của Đảng, đất nước, con người và dân tộc [làm một]. Chúng tôi giải thích văn hóa Trung Quốc truyền thống là gì, văn hóa Đảng và sự biểu hiện của nó là gì, tại sao tà đảng Trung Cộng cố gắng để phá hoại nền văn hóa truyền thống. Chúng tôi nói rõ rằng mục đích của trường học Trung Quốc nên giáo dục văn hóa Trung Quốc truyền thống, chứ không phải quảng bá những thứ của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Sau đó, chúng tôi nói với họ rằng chúng tôi sẽ ghi hình toàn bộ buổi biểu diễn và gửi nó tới cơ quan truyền thông và các quan chức ở Bộ Giáo dục quốc gia, để họ hiểu được văn hóa Đảng là gì và những gì đang xảy ra ở trường học Trung Quốc này.

Tôi đã gửi email tới vị hiệu trưởng vào sáng sớm ngày thứ Bảy. Trong vòng nửa giờ, ông đã gửi nó tới các thành viên Ban giám hiệu. Buổi biểu diễn đã được lên kế hoạch vào Chủ Nhật. Điều duy nhất còn lại cho chúng tôi là phát chính niệm để tiêu trừ những nhân tố tà ác trong các không gian khác mà tác động đến tâm trí người dân.

Trong buổi chiều một thành viên Ban giám hiệu đã gọi cho tôi. Cô ấy nói rằng cô vừa mới trở về từ một chuyến công tác và nghe nói rằng một người Pháp Luân Công muốn tham gia trong buổi biểu diễn. Tôi đã nói với cô ấy toàn bộ câu chuyện và sự thật về Pháp Luân Công trong một tiếng rưỡi đồng hồ. Cô ấy đã trả lời: “Chị có thể dẫn bọn trẻ vào ngày mai và tiết mục của chúng sẽ được biểu diễn như danh sách lúc đầu.” Ngoài ra, cô ấy còn nói rằng cô đánh giá cao điều tôi nói với cô ấy về cách xã hội phương Tây nhìn nhận về văn hóa Đảng như thế nào và nói rằng họ sẽ cẩn trọng trong tương lai. Tuy nhiên, cô ấy nói nó sẽ rất khó để loại bỏ tiết mục của những đứa trẻ khác ra khỏi chương trình. Cô sẽ thảo luận vấn đề với ông hiệu trưởng và gọi lại cho tôi.

Lát sau cô ấy đã gọi lại và hỏi về việc ghi hình. Vì buổi biểu diễn được lên kế hoạch vào ngày hôm sau, nó sẽ là quá muộn để những đứa trẻ khác có sự thay thế. Tôi nói với cô ấy rằng tôi hiểu sự khó khăn của họ. Đột nhiên, tôi nhớ lại rằng một phụ huynh học sinh đã nói với tôi anh ấy cảm phục Pháp Luân Công, đặc biệt là Cửu Bình. Khi bài bình luận đầu tiên có, anh đã không thể không đăng nó lên một trang web nổi tiếng. Anh ấy nói rằng anh ghét văn hóa Đảng đến mức anh sẽ kiện nếu trường học Trung Quốc tẩy não học sinh bằng nó. Tôi đề cập việc này với ban giám hiệu, và nói rằng tôi sẽ không ghi hình lần này nhưng tôi không thể ngăn người khác làm thế.

Lúc 10 giờ 30 tối, chồng tôi, đang ngồi máy tính, đã ngạc nhiên khi thấy ông hiệu trưởng hủy bỏ buổi biểu diễn ngày hôm sau thông qua e-mail. Lúc 11 giờ tối, giáo viên của con tôi đã thông báo cho chúng tôi qua điện thoại rằng buổi biểu diễn đã bị hủy bỏ và trường học đóng cửa vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, trên đường đi phân phát báo, nước mắt tôi đã rơi khi nghe bài nhạc “Đắc Độ” trên máy cát-sét của ôtô. Đó là sự từ bi vĩ đại của Sư Phụ và sự phối hợp của các đệ tử Đại Pháp như một chỉnh thể đã loại trừ những an bài của cựu thế lực tà ác. Bọn trẻ rất may mắn có được cơ hội để sống dưới Phật ân hạo đãng vĩ đại. Cảm tạ Sư Phụ! Cảm ơn tất cả các học viên ở Connecticut.

Buổi biểu diễn đã được hủy bỏ, nhưng chúng tôi không thể dừng việc giảng chân tướng cho trường học Trung Quốc. Để tiếp tục làm rõ văn hóa Đảng là gì và văn hóa truyền thống là gì, chúng tôi đã viết một bức thư khác tới các thành viên Ban giám hiệu với những ví dụ đặc biệt để giúp họ hiểu được sự hổ thẹn với người Trung Quốc nếu họ truyền bá văn hóa Đảng. Chúng tôi nhấn mạnh rằng chúng tôi không thể để bọn trẻ của chúng tôi trở nên bị ô nhiễm bởi một nền văn hóa chỉ toàn là bạo lực và dối trá. Những học sinh đã mất đi cơ hội biểu diễn sau một sự chuẩn bị lâu dài, nhưng chúng và bố mẹ chúng sẽ biết ơn sau khi hiểu sự thật. Hy vọng rằng, từ bây giờ, chúng tôi có thể tạo những ví dụ để đặt dấu chấm hết cho nền văn hóa Đảng và thúc đẩy nền văn hóa truyền thống ở các trường học Trung Quốc ở hải ngoại.

Trên đây là một chút kinh nghiệm tu luyện của tôi trong quá trình Chính Pháp. Xin vui lòng chỉ ra những điểm không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/2/给中文学校老师们讲真相-246156.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/7/127890.html
Đăng ngày 2-10-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share