Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-06-2022] Cuối năm 2020, bố tôi bị bệnh và phải nhập viện và tôi ở trong bệnh viện bảy ngày để chăm sóc bố. Tôi chứng kiến mọi người cảm thấy bất lực như thế nào khi họ bị bệnh và khát vọng được sống và được khỏe mạnh của họ. Tôi cũng chứng kiến những người tâm địa thiện lương đã nhận được sự bảo hộ và ban phước từ Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Bố tôi phải nhập viện để chữa trị bệnh hen suyễn. Sau khi trải qua hàng loạt các xét nghiệm, các bác sỹ cho biết bệnh tình của ông không nặng lắm. Sau khi được truyền dịch IV, các triệu chứng thuyên giảm và ông đã sớm bình phục. Ông phải nằm viện nhiều ngày do các vấn đề khác như tích tụ dịch ở lưng, v.v. Tôi không quá lo lắng cho sức khỏe của bố mình nhưng tôi nhìn thấy sự đau đớn và bất lực trong ánh mắt của những bệnh nhân khác xung quanh. Tôi cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã ban cho chúng tôi một sức khỏe tốt và tôi muốn chia sẻ những lợi ích của việc tu luyện với mọi người.

Trong bảy ngày bố tôi nằm viện, chúng tôi đã chuyển phòng bệnh ba lần và tôi có cơ hội làm quen được nhiều người. Qua những lần gặp mặt đó, tôi đã chứng kiến những kỳ tích của Pháp Luân Đại Pháp triển hiện trên thân thể họ.

Ông cụ lại có thể xuống giường và bước đi trở lại

Một người đàn ông lớn tuổi ở cùng phòng bệnh với bố tôi đã xuất viện và một người đàn ông lớn tuổi khác được chuyển đến vào buổi tối. Ông ấy và bố tôi trò chuyện và chúng tôi được biết rằng hóa ra ông cụ là người thôn bên cạnh. Ông nội của người đàn ông này xưa kia là một địa chủ nổi tiếng gần xa. Ông ấy nói với bố tôi về những bất hạnh xảy đến với con cháu của địa chủ.

Ông cụ này hiện đã ngoài 90 tuổi. Con rể của ông là người ở địa phương khác của Trung Quốc và đã xin nghỉ làm để chăm sóc cho ông. Ông cụ buồn bã cho biết đã năm ngày kể từ ngày ông đến bệnh viện mổ nhưng ông vẫn chưa thể rời khỏi giường. Ông ấy lo rằng mình sẽ không thể đi lại được và luôn cảm thấy chóng mặt. Vợ ông mất trước đó sáu tháng và ông có một người con gái bị bệnh tâm thần đang ở nhà, nên ông sốt ruột muốn về nhà. Trong khi giúp chăm sóc ông cụ, tôi nói: “Ông ơi, ông sẽ ổn thôi. Ăn tối xong cháu nói với ông về một điều tốt lành, chắc chắn nó sẽ có hiệu quả với ông”.

Sau bữa tối, tôi hỏi ông cụ có từng nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp hay chưa. Ông cho biết trong thôn của ông cũng có một số người tu luyện. Tôi hỏi liệu ông đã làm qua “tam thoái” (thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức Đoàn, Đội) hay chưa. Ông nói ông chưa làm và hỏi thoái có tác dụng gì. Tôi liền giải thích tính quan trọng của việc làm tam thoái với ông cụ.

Tôi nói: “Người dân nông thôn chúng ta tin vào ông Trời. Ông xem, gia đình ông trước đây là địa chủ và ĐCSTQ đã khiến gia đình ông thê thảm như thế nào; vậy ông có còn tin vào nó không? ĐCSTQ chỉ mang lại tai họa cho lão bách tính, chúng ta nên rời xa nó và cầu xin ông Trời bảo vệ chúng ta”. Ông cụ đồng tình với những gì tôi nói. Sau đó tôi tiếp tục giảng chân tướng Đại Pháp và bảo ông ấy niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cuối cùng ông cụ cũng nhớ hai câu chân ngôn sau khi nhẩm lại vài lần. Tôi bảo ông cụ hãy tiếp tục niệm thầm những chữ này ở trong tâm.

Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, ông cụ nói với con rể: “Giúp đỡ bố dậy với. Bố muốn đi vệ sinh“. Người con rể kinh ngạc kêu lên: “Bố có thể đi bộ ư!?” Họ quyết định thử xem thế nào. Ông cụ bước xuống giường và túm chặt lấy quần áo của con rể. Tôi đỡ ông cụ ở phía bên kia, rồi chúng tôi từ từ tiến về phía trước, từng bước từng bước nhỏ.

Khi ông cụ quay trở lại giường của mình, tôi vui mừng nói: “Ông ơi, ông thật tuyệt vời! Chẳng phải bây giờ ông đã có thể đi lại được rồi đó sao? Đó là bởi ông đã thoái ĐCSTQ nên Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp đã giúp ông”. Ông cụ nói: “Ừ, ông cũng nghĩ vậy”. Ông cụ nói rằng mình đã liên tục niệm chín chữ chân ngôn mà tôi dạy nhưng không chắc liệu bản thân có niệm đúng hay không. Ông ấy bèn nói to thành tiếng các câu chân ngôn. Thực ra ông cụ niệm không hoàn toàn đúng hết, nhưng Sư phụ thấy ông cụ có thiện niệm tín Thần nên đã triển hiện thần tích cho ông ấy.

Khi muốn đi vệ sinh vào ban đêm, ông cụ không gọi con rể dậy nữa. Tôi đang thức khuya để luyện tĩnh công và khi biết ông cụ muốn đi vệ sinh, tôi đã đứng dậy và dìu ông cụ. Ông cụ tiếp tục có tiến triển và bước đi nhanh hơn và không bao lâu sau, ông không cần ai giúp đỡ nữa. Ông cụ nói với bố tôi: “Con gái của anh thực sự rất tốt bụng”.

Khi ở viện, tôi tận lực giúp đỡ ông cụ mỗi khi có thể, giúp lấy nước và thức ăn cho ông cụ. Trước khi ông cụ về nhà, tôi nhắc ông hãy niệm chín chữ chân ngôn và ông cụ vui vẻ đồng ý.

Bà cụ chuẩn bị mổ tim đã trở về nhà

Một cụ bà nhập viện cùng lúc với bố tôi đã được chuyển đến một phòng khác trong vòng chưa đầy một giờ. Khi đi dạo quanh, tôi gặp bà cụ và hỏi thăm về bệnh tình của bà ấy. Bà ấy nói nó không có gì là nghiêm trọng cả. Tuy nhiên, khi tôi trò chuyện với chồng bà, ông cụ lo lắng nói rằng các bác sỹ muốn phẫu thuật mở lồng ngực của bà ấy vì van hai lá của tim bà ấy không đóng chặt được. Điều đó nghe có vẻ rất đáng sợ. Bà cụ này trông có vẻ là một người thiện lương và tôi biết tôi phải nói với bà cụ chân tướng Đại Pháp, giúp bà giảm nhẹ nỗi thống khổ.

Khi gặp lại bà cụ, tôi nói: “Bà ơi, cháu là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ. Rất nhiều người tin vào Pháp Luân Đại Pháp đã có thể thay đổi vận mệnh của họ. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và là một pháp môn tu luyện dựa trên đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Kể từ khi ĐCSTQ lên chấp chính, nó đã sát hại hơn 80 triệu đồng bào Trung Quốc của chúng ta. Nó đã giết nhiều người như vậy mà có thể không bị trừng phạt sao? Ai sẽ phải chịu trách nhiệm về tội ác của nó? Đó là những thành viên của Đảng, Đoàn, Đội. Bà à, chúng ta là người tốt và chưa làm việc xấu và chúng ta không thể phải chịu trách nhiệm về những việc làm xấu xa của cái đảng đó. Chúng ta hãy thoái khỏi nó để được ông Trời bảo vệ, để được bình an nhé bà”.

Bà cụ hiểu và đồng ý. Tôi nói: “Khi có thời gian bà hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’. Bà sẽ được ban phúc và tránh khỏi nguy hiểm”. Bà cụ cảm ơn và đi về phòng bệnh của mình.

Một buổi sáng, tôi tình cờ nghe một bác sỹ bảo với một bác sỹ khác thông báo cho bệnh nhân ở khoa 15 về nhà vì không có thời gian mổ. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy chồng của bà cụ và nhận ra bệnh nhân mà bác sỹ kia đang đề cập chính là bà ấy. Cuộc phẫu thuật của bà ấy đã bị hoãn lại; đó chẳng phải là sự từ bi của Sư phụ sao?

Khi biết họ chuẩn bị về nhà, tôi nghĩ mình phải nhắc bà cụ rằng chính Sư phụ Lý đã giúp bà ấy hóa giải lần khổ nạn này. Tôi chạy nhanh xuống tầng một nơi làm thủ tục thanh toán để xuất viện và may là họ vẫn chưa rời đi. Tôi nói với bà ấy rằng đây là hảo sự và bà phải thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn khi trở về nhà. Tôi cũng nhờ chồng bà ấy cùng niệm với vợ và giúp ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi tin rằng họ sẽ được ban phước nhờ niềm tin của họ vào Đại Pháp.

Ở khoa khác cũng có một người đàn ông có bệnh tình tương tự. Tôi không gặp ông ấy mà chỉ gặp vợ ông ấy ở hành lang. Bà ấy rất thất vọng và nói với tôi rằng chồng bà ấy đang chờ để được phẫu thuật tim hở. Tôi đã nói với bà ấy chân tướng Đại Pháp và nhờ bà ấy chuyển thông tin này cho chồng mình. Khi đang hâm nóng bữa ăn thì tôi gặp bà ấy. Tôi hỏi thăm xem ca phẫu thuật của chồng bà ấy có bị hoãn lại như của bà cụ kia không. Bà ấy nói rằng các bác sỹ đã không nói với bà bất cứ điều gì.

Tôi hiểu rằng chỉ khi ai thực sự tin tưởng vào Đại Pháp thì phép màu mới có thể xuất hiện. Đây là một vấn đề nghiêm túc và không ai có thể đại diện để quyết định số phận của người khác.

Năng lượng các chị phát ra thật tích cực

Sau khi cụ ông ngoài 90 tuổi kia xuất viện, một người đàn ông khác khoảng 50 tuổi được chuyển đến phòng bệnh của bố tôi. Ông ấy vừa trải qua cuộc phẫu thuật và có hai chiếc stent trong tim. Trong mỗi bữa ăn ông cụ phải uống rất nhiều thuốc và không có cảm giác thèm ăn. Ông rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy bố tôi thưởng thức món ăn của mình. Ông ấy nói: “Bố cháu ăn ngon miệng quá. Phải chăng đó là vì con gái ông đang chăm sóc cho ông”. Thật vậy, bố tôi đã sớm bình phục sau khi ông nhập viện vì bệnh hen suyễn. Ông đi tiểu rất nhiều mỗi ngày và rất thèm ăn như thể bụng ông không có đáy. Ông cũng có tinh thần tốt và thích trò chuyện với các bệnh nhân khác.

Nhiều năm trước, bố tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sau khi cuộc bức hại bắt đầu, nhiều người trong thôn đã từ bỏ tu luyện. Bố tôi chỉ nghe băng ghi âm các bài giảng mà không luyện công hay tu tâm tính. Tuy nhiên, ông vẫn luôn rất kính trọng và tin tưởng Sư phụ. Ông dâng hương cho Sư phụ mỗi ngày. Do đó, lần này Sư phụ đã hóa giải khổ nạn cho ông. Một bác sỹ nổi tiếng của Trung Quốc cho biết nếu tình trạng của bố tôi không cải thiện sau khi dùng thuốc, ông ấy sẽ phải phẫu thuật đặt stent.

Người đàn ông này đã được chuyển đến phòng bệnh của bố tôi và vợ ông ấy là chủ doanh nghiệp. Một ngày nọ, tôi nói với ông ấy: “Anh xem ngày nay có rất nhiều thiên tai nhân họa. Tham nhũng trong giới quan chức đang lan tràn và cuộc sống của lão bách tính mới cực khổ làm sao. Các anh cũng không dễ dàng gì để làm ăn kinh doanh, kiếm được đồng tiền quả thực không hề dễ dàng”.

Ông ấy bảo tôi rằng các cán bộ thôn đã đến từng nhà để kiểm tra vệ sinh vì ĐCSTQ muốn biến những ngôi làng thành những nơi đẹp đẽ. Ông ấy thu dọn chỗ ở của mình và khi các cán bộ đến kiểm tra, họ thấy một căn phòng nơi ông đang lưu trữ thực phẩm mà ông để bán ở chợ. Họ cho rằng ông ấy chưa dọn dẹp nhà cửa. Ông ấy tức giận và đuổi họ ra ngoài.

Tôi nói: “Chẳng phải ĐCSTQ luôn gây rắc rối cho nhân dân đó sao? Hơn 100 triệu người dân Trung Quốc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã cải thiện sức khỏe và trở thành người tốt. Tuy nhiên, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã bịa đặt ra nhiều lời dối trá để ma quỷ hóa Pháp Luân Đại Pháp. Ông có biết điều gì là tàn nhẫn nhất không? Đó là cưỡng bức mổ cướp nội tạng! Thiên lý bất dung”. Ông ấy đồng ý nói: “ĐCSTQ quá tàn ác”.

Khi vợ ông ấy bước vào, tôi nói với bà ấy: “Chị à, chúng ta sẽ về nhà sớm thôi. Tôi cảm thấy rằng vợ chồng chị là những người tốt. Tôi muốn nói với anh chị một điều quan trọng”. Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Đại Pháp. Bà ấy nói rằng bà biết, khi nhìn thấy tôi ngồi đả tọa vào ban đêm. Bà ấy nói: “Tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng tôi rất kính trọng Đại Pháp. Khi chúng tôi đến chợ, các học viên để lại thông tin trên xe của tôi. Tôi đã đọc tất cả”.

Tôi nói với bà ấy rằng mọi thứ trong cuốn sách nhỏ đó đều là sự thật. Tôi kể với bà ấy những gì đã xảy ra với một người thân của tôi. Một năm nọ, bố chồng tôi qua đời, có một người họ hàng đến viếng để thể hiện sự tôn trọng. Cô ấy rất thông cảm sau khi tôi nói với cô ấy chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại khủng khiếp như thế nào. Cô ấy đột nhiên nói với tôi: “Cô có đang phát công không?” Hóa ra cô ấy cảm thấy khó chịu ở nhà và khó thở, có lẽ là do cô ấy hít phải khí độc. Nhưng sau khi đến nhà tôi một lát cô ấy liền ổn. Tôi nói đó là vì cô ấy tin vào Đại Pháp.

Người phụ nữ nói: “Quả thật là như vậy. Trước khi chuyển đến buồng bệnh này, tim tôi cảm thấy rất khủng khiếp và bị nghẹt. Sau khi chúng tôi chuyển đến phòng này, hai ngày nay tôi đã cảm thấy tốt hơn. Năng lượng các cô phát ra thật tích cực!” Tôi đưa cho cô ấy một tấm bùa hộ mệnh và tôi bảo họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Sau đó, chồng cô ấy ra khỏi giường và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Người vợ nở nụ cười và bố con tôi cũng vậy.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/19/445117.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/19/202854.html

Đăng ngày 28-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share