Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-06-2022] Trong suốt hơn 20 năm Chính Pháp, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã giảng chân tướng cho mọi người và cứu người bằng nhiều cách khác nhau, những người được cứu bao gồm cả những người làm việc cho Phòng 610, Ủy ban Các vấn đề Chính trị và Pháp luật, sở cảnh sát, viện kiểm sát, tòa án, v.v..

Ở một số nơi, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vẫn còn nghiêm trọng, và chính quyền vẫn đang bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp, gồm cả những người đã ngoài 80 và 90 tuổi. Khi tiến hành bức hại, thì các cảnh sát và những người cùng tham gia sẽ mất đi tương lai của họ.

Học viên lớn tuổi phát tài liệu Đại Pháp

Tôi xin phép được chia sẻ một số câu chuyện về những học viên lớn tuổi trong khu vực của chúng tôi, họ là những người đã và đang đi phân phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và nói chuyện với các cảnh sát về môn tu luyện tinh thần này.

Vào một ngày nọ, chúng tôi đến đồn cảnh sát. Một cảnh sát ở đó nói “Các bác đều đã ngoài 80 đến 90 tuổi rồi, các bác đến đây làm gì vậy?” Tôi nói: “Chúng tôi đến đây để tặng các cậu tài liệu. Chúng tôi hy vọng các cậu sẽ được an toàn. Đây là tập tài liệu, hãy đọc và chia sẻ với mọi người làm việc ở đây.” Viên cảnh sát này vui vẻ nhận tập tài liệu. Một cảnh sát khác bước lại và nói “Cháu cũng nhận được khá nhiều tài liệu từ bác và đã đọc qua hết rồi. Hơn 20 năm trôi qua! Sao mọi người có thể không biết bác được?” Tôi nói “Cậu biết chúng tôi, nhưng không có nghĩa là những người khác đều biết.”

Khi chúng tôi đến một đồn cảnh sát khác, một học viên trong nhóm chúng tôi bắt đầu nói về cuộc bức hại mà các học viên Đại Pháp đang phải chịu đựng, nhưng các cảnh sát ở đó đều không muốn nghe. Sau đó, tôi nói: “Chúng tôi đến đây để tặng các anh những tờ rơi hướng dẫn các anh cách tự bảo vệ bản thân trong đại dịch.” Ngay khi nghe được điều này, họ đã đồng ý nhận tập tài liệu. Tôi đã tặng cho một trong những người cảnh sát ở đó một cái nhãn dán có in câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi nói với anh ấy rằng “Hãy treo câu này ở cửa ra vào của nhà anh, và đại dịch sẽ không dám đụng vào gia đình nhà anh.” Anh ấy nói: “Cảm ơn bác, cảm ơn bác” và lấy thêm hai tập tài liệu.

Sau này chúng tôi có quay lại đồn cảnh sát một lần nữa, và lần này chúng tôi có mang theo 10 tập tài liệu. Hôm đó có một cảnh khác trực ca, anh này hỏi chúng tôi đến đồn để tìm ai. Tôi nói chúng tôi muốn tìm gặp giám đốc. Anh ấy cho biết giám đốc đang họp. Tôi nói, “Vậy chúng tôi xin phép được gửi số tài liệu này cho anh, nó có thể giúp anh được an toàn trong thảm họa. Đại dịch này đang tiêu hủy những người xấu. Chỉ khi anh minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp thì anh mới có thể được cứu.” Viên cảnh sát này liền lập tức chắp tay cúi đầu chào tôi và nói, “Cảm ơn bác, cảm ơn bác.”

Tại một đồn cảnh sát khác, tôi nói với một cảnh sát ở đó rằng, “Anh có biết tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải là hành vi vi phạm pháp luật không?” Anh ta liền giận dữ hét lên, “Tôi sẽ bắt giữ bà! Ngừng ngay việc nói về Pháp Luân Công với tôi!“ Anh này không ngừng la lớn tiếng nên chúng tôi đã rời đi.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, chúng tôi đã hướng nội xem cách tiếp cận của chúng tôi về Pháp Luân Đại Pháp hay ngữ khí mà chúng tôi dùng có chỗ nào sai không. Vào một ngày khác, khi chúng tôi đến đồn cảnh sát đó để tặng tài liệu, chúng tôi đã gặp lại viên cảnh sát đó. Tất cả các cảnh sát khác ở đó đều nhận tài liệu riêng anh này thì không. Tuy nhiên, thái độ của anh ấy không tệ như hôm trước.

Khi tôi đang trên đường đến đồn cảnh sát, thì có người đã tố cáo tôi khi tôi nói chuyện với anh ta về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta đã túm lấy cánh tay của tôi và không chịu buông ra. Tôi đã ngồi thụp xuống và hô lớn tiếng, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo!”

“Minh bạch chân tướng có thể giúp anh được an toàn trong đại dịch và những thảm họa khác.” Tôi đã ngồi ở đó hơn 20 phút. Có vài cảnh sát đến nhưng họ không hỏi tên tôi. Một người trong số họ nói, “Bà về nhà đi. Đưa chỗ tài liệu của bà cho chúng tôi.” Sau đó tôi đã đứng dậy và đi về nhà.

Một ngày nọ, chúng tôi đến một đồn cảnh sát mà chúng tôi từng đến trước đây để tặng họ các thẻ nhớ. Một cảnh sát ở đó đã nhận một cái, và hỏi xin thêm một cái nữa. Tôi hỏi anh ấy lý do tại sao anh ấy xin thêm. Anh ấy nói: “Cháu muốn xin cho đồng nghiệp của cháu.” Tôi đã tặng anh ấy thêm một cái nữa và anh ấy liền lập tức tặng nó cho một anh cảnh sát khác.

Trên thực tế, có rất nhiều cảnh sát, những người làm việc ở Phòng 610, và các văn phòng lân cận muốn có được tài liệu mà chúng tôi phân phát nhưng họ cảm thấy không thoải mái khi nhận chúng vì sợ. Nếu chúng tôi tặng họ một cách kín đáo hơn, họ sẽ nhận chúng ngay.

Bên cạnh việc đến các đồn cảnh sát và nói chuyện trực diện với mọi người, chúng tôi cũng thường gửi email tài liệu thông tin cho văn Phòng 610, Ủy ban Các vấn đề Chính trị và Pháp luật, viện kiểm sát và tòa án. Nhiều người làm việc cho các tổ chức đó đã minh bạch chân tướng. Ngay cả khi một số học viên bị những người không minh bạch chân tướng tố cáo, các cảnh sát ở trong khu vực của chúng tôi thường chỉ đưa họ đi, và sau đó thả họ ra trong cùng ngày hoặc vài ngày sau đó.

Chúng con vô cùng biết ơn Sư phụ đã từ bi bảo hộ.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/26/445374.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/11/202732.html

Đăng ngày 10-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share