Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-06-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tuy nhiên, có một khoảng thời gian rất dài tôi đã nhận thức Pháp một cách cảm tính. Sư phụ bảo phát chính niệm, thì tôi phát chính niệm, Sư phụ bảo cứu người, thì tôi giảng chân tướng, thuyết phục bạn bè và người thân thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã không nhận ra sứ mệnh của mình, cũng như tầm quan trọng của việc thực tu bản thân.
Vào cuối năm 2009, mẹ tôi (một đồng tu) bị nghiệp bệnh nặng. Sự việc này đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều và khiến tôi nhận ra rằng tu luyện không đơn giản như tôi nghĩ. Chỉ sau giai đoạn đó tôi mới bắt đầu thực tu một cách nghiêm túc.
Tiến bộ trong tu luyện cá nhân
Tôi làm bác sỹ tại một bệnh viện nổi tiếng ở Trung Quốc. Giờ làm việc của tôi trật kín từ thứ Hai đến thứ Sáu, gồm cả khám bệnh ngoại trú và phẫu thuật, công việc nhiều đến mức làm thêm giờ trở thành việc rất bình thường. Ngoài ra tôi cũng phải làm thêm vào một số ngày thứ Bảy và Chủ Nhật và đến nơi làm việc ngay cả khi tôi được nghỉ vào thứ Bảy và Chủ Nhật để kiểm tra tình trạng bệnh nhân của mình.
Đến tối sau khi làm xong việc, tôi sẽ về nhà mẹ tôi để chăm bà (vì bà không thể tự chăm sóc được cho bản thân). Sau đó tôi sẽ học Pháp với bà, và về nhà vào lúc 10 giờ tối. Sau khi về đến nhà, tôi sẽ tự học Pháp đến nửa đêm, rồi phát chính niệm và đi ngủ. Tôi thức dậy lúc 3 giờ 40 phút sáng hôm sau để luyện năm bài công pháp. Mặc dù lịch trình này chỉ cho phép tôi ngủ ba tiếng một ngày, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy kiệt sức mà thay vào đó luôn cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Đầu năm 2013, mẹ tôi qua đời. Sự cám dỗ muốn tận hưởng cuộc sống thoải mái đã nảy sinh trong tôi và tôi bắt đầu chểnh mảng trong tu luyện của mình. Vì sự việc này mà tôi đã lặng lẽ xin Sư phụ dẫn tôi đến một nhóm học Pháp, để tôi có thêm động lực và tiến bộ trong tu luyện. Chỉ vài ngày sau đó, một đồng tu đã thông báo cho tôi hay rằng cô có mở một lớp học Pháp tại nhà, dành cho các đồng tu đang đi làm. Nhờ vậy mà tôi đã tìm được lớp học Pháp và có thể tiếp tục tham gia tích cực trong các hoạt động cho đến hôm nay.
Học Pháp nhóm giúp tôi loại bỏ được nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm sợ bị mất mặt khi đọc sai. Các học viên đều sử dụng điện thoại di động của họ để giảng chân tướng cứu người, và tôi cũng tham gia. Vào buổi tối sau khi tan làm, tôi lên xe buýt để gọi điện thoại, và bắt chuyến xe cuối cùng để về nhà. Thi thoảng, tôi sẽ gọi trong khi đang đi bộ. Theo thời gian tâm sợ hãi của tôi giảm bớt. Tôi bắt đầu đến một khu đất trống mà tôi sở hữu, ở đó tôi có thể vừa học Pháp vừa gọi điện thoại.
Năm 2015, tôi đã đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Đây là một bước ngoặt trong tiến trình Chính Pháp, cơ hội cho các học viên buông bỏ tâm sợ hãi và bước ra ủng hộ Đại Pháp. Tôi nghĩ: “Nếu tôi sợ bị bức hại vì kiện Giang Trạch Dân, đồng nghĩa là tôi thiếu tín tâm vào Sư phụ và Pháp. Sư phụ đã chỉ dẫn chúng tôi kiện Giang Trạch Dân, và Sư phụ vẫn tiếp tục trông nom đến sự an toàn của chúng ta. Tôi nên đi theo con đường mà Sư phụ an bài và làm như được chỉ dẫn.” Sau khi soạn xong đơn khiếu nại, tôi ghi số điện thoại của mình vào đó và cầm theo chứng minh thư đến bưu điện. Khi bắt đầu cuộc hành trình, cảm giác sợ hãi và miễn cưỡng trong tôi nổi lên. Tuy nhiên, tôi đã vượt qua được những suy nghĩ tiêu cực này và phát chính niệm suốt chặng đường đến bưu điện. Mặc dù quá trình gửi diễn ra suôn sẻ, nhưng tôi không nhận được biên nhận xác nhận. Với sự giúp đỡ của các đồng tu trong nhóm học Pháp, tôi đã gửi lại đơn khiếu nại và lần này đã nhận được thông báo tiếp nhận từ Tòa án Tối cao.
Nhóm học Pháp của chúng tôi đã thành lập được hơn 7 năm, và tôi đã thu được nhiều lợi ích từ đó. Ví dụ như, tôi có nghe các học viên nói về việc học thuộc Pháp. Tuy nhiên, tôi thuộc tuýp người có trí nhớ kém, bằng chứng là tôi không thể nhớ nổi những điều được dạy ở trường. Nhóm chúng tôi đã chỉ định các thành viên trong nhóm phải học thuộc hai đoạn Pháp trước mỗi buổi học. Các học viên sẽ phải tìm cách để học thuộc nó, và sẽ đọc thuộc lòng đoạn Pháp đã học trong buổi học Pháp tiếp theo. Nhờ học thuộc Pháp, tôi đã có thể đề cao tâm tính của mình và khoan dung hơn. Tôi cũng thấy việc thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ dễ dàng hơn.
Trong trận đại dịch năm 2020, thành phố của chúng tôi và các nơi khác cũng bị phong tỏa. Điểm học Pháp thông thường của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng, vì nhà của học viên nằm trong khu vực bị phong tỏa. May mắn thay, chúng tôi vẫn xoay xở để gặp được nhau. Tôi đã liên hệ trước với một đồng tu, và anh ấy đón tôi ở bên ngoài trước khi lái xe vào khu vực cách ly. Tuy nhiên các học viên còn lại thì tìm cách đi vào bằng các con đường khác nhau dưới sự an bài của Sư phụ. Tôi đề nghị điểm học Pháp tạm thời chuyển đến nhà tôi vì khu vực tôi ở không bị ảnh hưởng bởi phong tỏa và giãn cách xã hội. Nó chỉ có duy nhất một cổng ra vào và để vào được thì phải quẹt thẻ. Hơn nữa, tòa nhà được sử dụng cho cả mục đích thương mại và dân cư, giúp tăng cường sự an toàn cho các đồng tu. Các học viên đã đồng ý với điều kiện là gia đình tôi phải cởi mở với sự sắp xếp này.
Ngay khi về đến nhà tôi liền nói chuyện với chồng, nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy nói: “Mọi người ai nấy đều đang ở nhà, và ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm.” Tôi không tranh luận với anh, tôi nghĩ Sư phụ mới là người quyết định. Đến giờ hai vợ chồng học Pháp, anh ấy nói: “Nhóm học Pháp của chúng ta chỉ có vài người, và nhà chúng ta là địa điểm an toàn. Tuy nhiên nó thực sự bất tiện cho tất cả mọi người.” Chồng tôi đã ngừng phản đối, nhóm học Pháp của chúng tôi bắt đầu học Pháp tại nhà của tôi, và chúng tôi quay lại chỗ cũ sau khi lệnh phong tỏa được gỡ bỏ. Nhờ vẫn gặp được nhau trong thời gian đại dịch, nên nguồn cung cấp tài liệu giảng chân tướng đã không bị gián đoạn. Trong thời kỳ dịch bệnh, chuyện cứu người là vô cùng cấp thiết, vì vậy tôi đã đến các khu dân cư để dán tài liệu giảng chân tướng lên các bảng thông tin trong từng khu nhà.
Giảng chân tướng tại nơi làm việc
Công việc bác sĩ cho phép tôi gặp gỡ được nhiều người và gia đình của họ. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng về cuộc bức hại và vẻ đẹp của Đại Pháp. Dưới đây là một số trải nghiệm của tôi.
Một lần, tôi có gặp một vị tướng trong quân đội, ông này đang bị mắc bệnh võng mạc tiểu đường. Mắt phải của ông ấy chỉ có thể cảm nhận được chuyển động và cần phải phẫu thuật để phục hồi thị lực. Bác sỹ ngoại trú đã giới thiệu tôi cho ca mổ này, ông ấy đã đến khoa để tìm tôi, tôi kiểm tra mắt và giải thích tình trạng bệnh cho bệnh nhân, tôi nói: “Mắt phải của ông cần phải phẫu thuật. Không có lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, ông cần phải chọn nơi phẫu thuật và ai sẽ là người phẫu thuật cho ông.” Ông đáp: “Tôi đã đến đây để tìm bác sỹ với mục đích để hỏi bác sỹ. Để tôi nói rõ luôn với bác sỹ. Lúc đầu tôi đã tham khảo ý kiến của một giám đốc y khoa nổi tiếng có tay nghề cao trong lĩnh vực phẫu thuật này. Tuy nhiên sau khi tham khảo ý kiến, tôi quyết định không tiếp cận ông ấy nữa. Trưởng khoa của bác sỹ cho tôi hay rằng bác sỹ là người xuất sắc trong lĩnh vực này và khuyên tôi nên đến gặp bác sỹ. Không còn gì để mất, tôi đã đến đây để gặp bác sỹ. Trong khi bác sỹ khám cho tôi, tôi quyết định nhờ bác sỹ mổ cho tôi. Không giống như vị bác sỹ nổi tiếng kia, bác sỹ là người chân thành, sẵn sàng nhìn nhận sự việc từ quan điểm của bệnh nhân, và kiên nhẫn giải thích tình hình cho bệnh nhân.”
Trong các buổi tư vấn tiếp theo của chúng tôi, tôi nói cho vị tướng này biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và giảng rõ về lợi ích của Đại Pháp. Ông ấy sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ và thậm chí còn hỏi xin một cuốn Chuyển Pháp Luân cùng với các bài giảng khác của Sư phụ. Cuộc phẫu thuật của ông diễn ra suôn sẻ, và sau đó thị lực của ông đã được hồi phục về lại tình trạng bình thường là 1.0. Một tuần sau ca phẫu thuật, ông ấy đã có thể tự lái xe đến doanh trại quân đội. Và đến tận hôm nay ông ấy vẫn tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ bất cứ khi nào ông có thời gian. Bất chấp việc cắt giảm nhân sự trong lực lượng vũ trang ngày càng tăng, ông ấy vẫn được thăng chức, đó là phúc báo cho tín tâm của ông ấy vào sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi có một bệnh nhân người Mông Cổ bị mất thị lực sau một ca phẫu thuật thất bại. Em gái của anh ấy đã cùng anh ấy đến tìm tôi để nhờ tư vấn, và tôi đã phẫu thuật cho anh ấy hai lần. Sau ca phẫu thuật lần hai thị lực của anh ấy đã trở lại 0.3. Tôi cũng nắm bắt cơ hội này để giảng chân tướng về cuộc bức hại Đại Pháp cho cả hai anh em. Nhờ họ mà có hơn 10 thành viên khác trong gia đình của họ cũng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tôi cũng giảng chân tướng cho đồng nghiệp, bạn bè, và các sinh viên của mình. Có một sinh viên đã theo học trong lớp của tôi 3 năm. Cô rất ngưỡng mộ tính cách ngay thẳng và kinh nghiệm chữa bệnh của tôi, nhưng cô ấy vẫn phủ nhận chân tướng về Đại Pháp, bất chấp mọi nỗ lực giảng chân tướng của tôi. Sau khi tốt nghiệp, cô học sinh này chuyển đến một thành phố khác để làm việc. Mặc dù sau đó tôi có đôi lần gặp lại cô ấy và cố thuyết phục cô ấy trong các chuyến công tác đến khu vực này, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối. Cuối cùng, cuộc điện thoại của tôi trong đại dịch năm nay đã thuyết phục cô ấy, và cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong để đảm bảo an toàn cho mình.
Có những bệnh nhân và người nhà của họ từ chối thoái ĐCSTQ bất chấp những nỗ lực giảng chân tướng của tôi. Cũng có những người khác lại nói “Tôi không mong đợi nghe điều này từ bác sĩ của tôi.” Tôi sẽ hướng nội sau khi về nhà, chỉ để tìm thấy rằng đó là do tôi học Pháp chưa đủ.
Tôi giữ vai trò lãnh đạo một nhóm nhân viên y tế, và mặc dù là một giáo sư và là người phụ trách, nhưng tôi luôn nghĩ cho người khác. Tôi đưa cho họ nhiều tiền thưởng hơn và chỉ nhận một phần nhỏ. Do đó, mọi người trong trung tâm y tế đều sẵn sàng làm việc với tôi. Các thành viên trong nhóm của tôi đã thoái ĐCSTQ và mọi người đều thừa nhận vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi xem bệnh nhân như những người thân và ruột thịt của mình, nhìn nhận sự việc trên quan điểm của họ. Ví dụ như, tôi kê đơn tối giản việc chẩn đoán và xét nghiệm, để họ có thể tiết kiệm chi phí y tế. Tôi từ chối nhận phong bì của bệnh nhân, nhờ vậy bệnh nhân và người nhà của họ rất tin tưởng tôi. Khi tôi giảng chân tướng cho một bệnh nhân nọ, anh này nói: “Bác sỹ ơi, tôi tin vào lời của bác sỹ nói. Khi về tới nhà, tôi sẽ học Pháp Luân Đại Pháp từ các học viên hàng xóm của tôi.” Những người khác thì nhận xét, “Bác sỹ, làm thế nào mà vẫn giữ được khiêm tốn như vậy? Bác sỹ không giống như những người khác.” Bất cứ khi nào bệnh nhân cố gắng tặng quà cho tôi, tôi đều nắm bắt cơ hội để giảng chân tướng và đặc biệt có thể thuyết phục họ thoái ĐCSTQ.
Trên con đường tu luyện hơn 20 năm qua của mình tôi đã có nhiều vấp ngã. Tuy nhiên dưới sự bảo hộ và chỉ dẫn của Sư phụ Lý Hồng Chí mà tôi mới có thể là bản thân mình như hiện tại. Tôi hy vọng bản thân sẽ tu luyện tinh tấn với khoảng thời gian ít ỏi còn lại, để cứu được nhiều người hơn, báo đáp từ bi của Sư phụ và trở về ngôi nhà chân chính của mình.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/21/445181.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/6/202115.html
Đăng ngày 10-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.