Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-07-2022] Vào một mùa đông nọ, tôi về quê để thăm bố mẹ già, khi ấy ông bà đang sống cùng với anh trai của tôi. Trời bắt đầu đổ tuyết vào buổi sáng, nên tôi đã dậy sớm để xúc tuyết.

Anh trai tôi sửng sốt khi nhìn thấy tôi. Anh tôi hỏi: “Tại sao miệng em lại méo xệch ra vậy?” Tôi nhìn vào gương và giật mình. Mắt phải và lỗ mũi bị nhỏ lại. Khóe miệng bên phải bị xếch lên trên và khóe miệng bên trái thì lại trễ xuống dưới. Phần mặt bên phải của tôi cứng đờ. Tôi đã rất buồn.

Anh trai của tôi không phải là học viên, và anh ấy bị bệnh tiểu đường. Anh ấy nói rằng những người mắc bệnh tiểu đường thường bị liệt mặt và rất khó chữa trị. Tôi nhớ lại có một bác sỹ từng nói với tôi rằng tôi bị hạ đường huyết do lượng đường trong máu thấp hơn 15mg/dl. Khi ấy tôi nói mình không bị bệnh tiểu đường và đã phủ nhận giả tướng này.

Sáng hôm đó, sau khi nhìn thấy dấu hiệu tê liệt trên mặt, tôi đã chết lặng và lo lắng: “Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ? Tôi không thể để gia đình nhìn thấy mình như thế này được, họ rồi sẽ đổ lỗi cho tu luyện.” Vì vậy tôi quyết định đi về nhà. Tuy nhiên anh của tôi muốn tôi phải đi bệnh viện khám. Tôi nói với anh rằng: “Đừng lo lắng quá! Em sẽ về nhà luyện công, rồi em sẽ ổn lại thôi.”

Trên đường về nhà tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Tôi biết mình đã tu luyện không được tinh tấn. Mặc dù tôi vẫn đang làm ba việc, nhưng tôi vẫn còn vô số chấp trước chẳng hạn như: Tâm tật đố, tâm tranh đấu, truy cầu danh lợi và sắc dục. Tôi cảm thấy xấu hổ và bật khóc.

Khi về đến nhà, tôi ngồi trên giường và đọc to sách Chuyển Pháp Luân, mặc dù tôi không thể phát âm các từ được rõ ràng. Sư phụ (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã giảng:

“Tôi sẽ chẳng động thủ trị [bệnh], chỉ có một quan6 mà chư vị chẳng qua nổi; sau này khi tự mình tu luyện chư vị sẽ gặp nhiều đại nạn nữa; cái này chẳng qua nổi, thì chư vị tu luyện làm sao được? Một chuyện nhỏ ấy mà chư vị không vượt qua nổi là sao? Tất cả đều có thể vượt qua hết. Vậy nên mọi người không nên tìm tôi [để] trị bệnh; tôi cũng không trị bệnh; hễ chư vị động đến chữ “bệnh” là tôi không muốn nghe.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Lời giảng của Sư phụ đã đánh thức tôi, và chính niệm của tôi đã khởi lên: “Thật vậy! Tại sao tôi lại bối rối trước chút khổ nạn nhỏ như vậy? Tôi có muốn tu luyện không? Tôi đã không đạt được như kỳ vọng của Sư phụ và khiến Ngài phải lo lắng! Tôi sẽ ngừng lo lắng và tin Ngài.”

Tôi chân thành hướng nội để tìm ra các chấp trước của mình. Tôi nói với Sư phụ rằng: “Con xin lỗi Ngài vì con đã không tu luyện được tốt để khiến Ngài lo lắng cho con. Con không muốn làm hoen ố hình ảnh của một học viên Đại Pháp. Xin hãy cho con một cơ hội khác.” Tôi bình tĩnh lại, ngừng lo lắng và tiếp tục làm ba việc.

7 ngày sau, tôi cảm thấy cơ mặt bên phải của mình đau nhói, và tôi có thể cử động được cơ mặt được một chút. Dần dần thì chuyển động được nhiều hơn. Miệng của tôi cuối cùng cũng đã quay trở lại vị trí bình thường và hoạt động bình thường. Tôi đã vượt qua được khảo nghiệm này trong hai tuần với sự giúp đỡ của Sư phụ. Mặt tôi hiện đã trở lại bình thường. Tôi đã trải nghiệm được sự thần kỳ của Đại Pháp và gia đình tôi cũng cảm động về điều đó.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi, vì đã không bỏ con!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/16/446162.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/7/202665.html

Đăng ngày 10-12-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share