Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-09-2022] Một buổi sáng tháng 9 năm 2020, sau khi chúng tôi luyện công và ăn sáng, chồng tôi đạp xe đi làm. Một đồng tu và tôi học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, sau đó ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người.

Tôi hầu như không mang theo điện thoại khi đi ra ngoài. Sau khi trở về nhà, tôi kiểm tra điện thoại và quá ngạc nhiên vì có nhiều cuộc gọi nhỡ. Bốn cuộc gọi từ sếp của chồng tôi và 11 cuộc nữa từ những người thân khác nhau. Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì xảy ra với chồng tôi chăng? Khi nghĩ đến điều đó, Pháp của Sư phụ xuất hiện trước mắt tôi:

“Nhất chính áp bách tà” (Bài giảng thứ năm – Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta là những học viên có Pháp thân của Sư phụ bảo hộ. Dù khổ nạn hay thử thách nào đến, tất cả đều là để giúp chúng ta thanh trừ chấp trước.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi cầm điện thoại lên và chuyển bị gọi lại thì con dâu tôi gọi đến. Cháu nói: “Mẹ, cuối cùng mẹ đã nghe máy! Sao mẹ lại không mang điện thoại theo chứ? Chúng con đã rất lo lắng. Bố đang ở trong bệnh viện. Bố đã làm rất nhiều xét nghiệm và bác sỹ quyết định giữ bố lại. Mẹ hãy đến đây nhanh lên.” “Được rồi, con dâu, đừng lo lắng. Mẹ sẽ đến đó ngay bây giờ.”

Sau khi gác máy, niệm đầu của tôi là: Cho dù các kết quả xét nghiệm là gì, xét nghiệm chỉ liên quan đến chăm sóc sức khỏe của người thường, không có tác dụng với học viên chúng ta. Điều chúng ta tu luyện là Đại Pháp của vũ trụ, và chúng ta có Sư phụ từ bi bảo hộ chúng ta mọi lúc. Ngay lập tức, tôi rất bình tĩnh và phát chính niệm cường đại. Tôi chỉ bước trên con đường do Sư phụ an bài. Pháp sẽ điểm hóa cho tôi tìm thấy mọi chấp trước của tôi, và tôi sẽ chính lại và thanh trừ chúng. Trong khi nghĩ như thế, tôi bước ra ngoài và đi đến bệnh viện.

Khi tôi đến ngã tư đầu tiên, tôi thấy đèn đỏ chuyển xanh ngay lập tức. Tại ngã tư thứ hai, đèn chuyển sang xanh sau 6 giây. Tôi cảm ơn Sư phụ Lý đã bật đèn xanh cho tôi suốt chặng đường. Tôi biết tôi phải vượt qua khảo nghiệm này. Khi tôi đến bệnh viện và bước vào phòng đợi, phòng đã hoàn toàn trống. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong hơn 20 năm và chưa bao giờ uống thuốc hay nhập viện. Do vậy, tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi nhận ra rằng tôi đã để điện thoại ở nhà. Do đó, tôi nghĩ rằng tôi nên tiếp tục đi tiếp.

Sau khi tôi đi về phía khoa nội, tôi đột nhiên nhìn thấy anh rể đang đẩy chồng tôi trên một băng ca. Con dâu tôi và con trai 3 tuổi của cháu đứng bên cạnh ông ấy. Tôi la lên: “Anh rể ơi, dừng lại, xin đừng vào trong, hãy quay lại. Ông ấy không sao, chúng ta hãy về nhà thôi.” Họ không nghe, mà vẫn đi thẳng vào lối vào của khoa nội. Lúc đó, con dâu tôi đi tìm thầy thuốc trực, rà soát các kết quả xét nghiệm, và làm các thủ tục để cho chồng tôi nhập viện.

Tôi đến bên chồng, thấy mắt ông ấy đang nhắm chặt và trông ông ấy tái mét. Khi tôi chạm vào tay ông ấy, nó lạnh cóng. Tôi nói với ông ấy: “Chào anh, hãy tỉnh dậy đi, chúng ta về nhà thôi nhỉ? Anh ổn mà, hãy nhanh chóng xin Sư phụ giúp anh và nhẩm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Sư phụ chắc chắn sẽ cứu anh.” Ông ấy vẫn im lặng nằm đó. Tôi hỏi anh rể: “Làm sao anh phát hiện ra chồng em bị ốm?” Anh ấy trả lời: “Anh tới nhà em, nhưng không có ai ở nhà. Sau đó anh tình cờ nghe thấy chuông điện thoại của em reo. Khi anh thấy nó là cuộc gọi của sếp của chồng em, anh lập tức nghe máy. Ông ấy bảo anh rằng em rể anh bị ngã ở nơi làm việc và đề nghị anh nhanh tới và đưa cậu ấy đi bệnh viện. Sau khi ông ấy gác máy, anh đã nhanh chóng tới nơi làm và thấy chồng em đã bất tỉnh. Chúng tôi vội đưa cậu ấy tới bệnh viện đây.”

Tôi nói: “Cảm ơn anh rất nhiều! Chồng em ổn thôi, vì anh ấy không phải là một người bình thường, anh ấy có Sư phụ đang bảo hộ. Anh hãy an tâm.” Anh rể nói: “Cậu ấy bất tỉnh, mà em vẫn cứ nói cậu ấy ổn. Hãy đợi xem bác sỹ nói gì.” Tôi đáp: “Hãy coi nhẹ chuyện này. Mọi thứ sẽ ổn ạ.” Tôi ở bên cạnh chồng, gọi tên ông ấy hết lần này đến lần khác. Tôi tự nhủ: “Mình là sinh mệnh được Đại Pháp tạo nên, hãy phó thác mọi thứ cho Sư phụ.”

Sau khi tôi gọi tên chồng nhiều lần, ông ấy bắt đầu chầm chậm cử động tay. Tôi hỏi ông ấy: “Anh sao rồi? Anh là ai?” Ông ấy nói: “Tôi không sao. Tôi là một học viên.” Giọng nói của ông ấy rất yếu với hai mắt nhắm nghiền. Lúc đó tôi nói: “Đúng, chúng ta là học viên. Có Sư phụ và Đại Pháp ở đây, chúng ta không thừa nhận bất kỳ thứ gì khác những gì Sư phụ đã an bài.”

Bác sỹ đến và cho chúng tôi xem hình ảnh chụp cắt lớp não của chồng tôi trên một cái máy. Hình ảnh hiển thị rõ một khối xuất huyết thân não. Bác sỹ hỏi: “Ông ấy ngã như thế nào?” Tôi đáp: “Ông ấy đi làm như thường lệ. Khi đó ông ấy vẫn bình thường, không có gì khác lạ. Nhưng ông ấy lại bất ngờ ngã ở chỗ làm.” Bác sỹ nói: “Nếu là như vậy thì vì ông ấy không bị thứ gì va vào, đó là một vấn đề lớn. Hãy nhìn đi, hình ảnh cho thấy ông ấy bị xuất huyết thân não chính. Chúng tôi không đủ sức điều trị cho ông ấy ở đây. Tôi sẽ lập tức cho chuyển viện tới bệnh viện tuyến tỉnh. Trong khi đó, tôi sẽ tiêm cho ông ấy một mũi để cầm máu. Gia đình nên đi khỏi đây và chuyển ông ấy tới bệnh viện khác nhanh nhất có thể.” Tôi nói với con dâu: “Bố chồng con vẫn ổn. Chúng ta không đi đâu cả, hãy để mẹ đưa bố về nhà bây giờ.” Cháu đáp: “Gì cơ ạ? Mẹ định về nhà sao? Mẹ có làm sao không vậy? Mẹ không nghe bác sỹ nói gì sao?!”

Cháu nói tiếp: “Hôm nay chồng con đi công tác, bây giờ con chịu trách nhiệm. Mẹ, xin mẹ hãy phối hợp với con. Con đi gọi xe, rồi chúng ta lập tức rời khỏi đây.” Tôi không phản đối cháu, nhưng khẽ nói: “Cảm ơn con, nhưng bố mẹ có Sư phụ chăm sóc. Bệnh viện không phải là nơi để bố mẹ ở lại.” Cháu phớt lờ những gì tôi nói, mà nhanh chóng đi gọi một chiếc ô tô.

Tôi bình tĩnh đến bên chồng, rồi lớn giọng hỏi ông ấy: “Anh ốm à?” Ngay lập tức, chồng tôi mở mắt nói: “Anh không sao!” Tôi nói: “Nếu anh không bị bệnh, sao anh vẫn còn nằm đó? Chúng ta hãy về nhà chứ? Đi thôi.” Nghe những gì tôi nói, bác sỹ đứng bên cạnh tôi trở nên mất kiên nhẫn: “Chị đang làm gì vậy? Đừng lố bịch vậy! Đừng cử động, nằm xuống đi!” Tôi nói: “Bác sỹ, xin hãy yên tâm. Bác sỹ không phải làm gì cả.” Sau đó tôi tự mình giúp chồng ra khỏi viện. Tình cờ có một taxi ở lối vào, nên chúng tôi lên xe. Có hai ngã tư trước khi chúng tôi về đến nhà. Ngay khi chúng tôi sắp tới gần, đèn đỏ chuyển xanh, vì vậy chúng tôi đã có một chuyến đi suôn sẻ về nhà. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã làm đúng, vì vậy, Sư phụ đã bật đèn xanh cho chúng tôi như một cách để khích lệ chúng tôi.

Vì tôi không mang theo tiền, tôi vào nhà lấy tiền có in thông điệp giảng chân tướng đưa cho người lái xe. Tôi bảo cậu ấy hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Làm thế cậu ấy sẽ được phúc lành. Cậu ấy gật đầu và mỉm cười với tôi.

Sau khi vào nhà, tôi bật băng ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ để chồng tôi nghe. Ông ấy ngồi ở thế song bàn và lắng nghe chăm chú. Sau khi các đồng tu nghe về khổ nạn của chúng tôi, họ đã dùng đủ mọi cách để hỗ trợ chúng tôi hết mức có thể.

Lúc đó, chuông cửa reo, con dâu tôi chạy vào giận dữ nói với chúng tôi: “Mẹ, tính mạng của bố con nằm trong tay mẹ, mẹ hãy coi sóc ông ấy đi! Để con nói cho mẹ biết, bác sỹ nói rằng bố phải phẫu thuật não hoặc đặt stent mạch máu. Nếu phẫu thuật thành công và bố sống sót thì bố vẫn sẽ không thể làm việc trong một hoặc hai năm. Bố con có thể chết hoặc sống thực vật. Tất cả phụ thuộc vào việc bố có được điều trị kịp thời hay không. Bây giờ tại sao mẹ lại đang đợi ở nhà? Mẹ có nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng không? Nếu bố con không sống được, mẹ sẽ rất đau khổ. Mẹ mới chỉ ngoài 50 tuổi. Thậm chí các con của mẹ có hiếu đến mấy, chúng con cũng có gia đình riêng của mình. Ngoài ra, chúng con phải làm việc và không thể luôn bên cạnh mẹ.” Tôi nói với cháu: “Bố chồng con không sao, con hãy yên tâm, chẳng phải ông ấy được Sư phụ chăm sóc sao?” Khi cháu nhận ra rằng không thể thuyết phục tôi, cháu bỏ đi.

Một lúc sau, một thành viên trong gia đình là một bác sỹ nổi tiếng trong làng chúng tôi đến. Con dâu tôi đã gọi cho cậu ấy. Cậu ấy nói: “Cháu đã xem phim chụp của chú ấy và có vẻ tình hình rất nghiêm trọng. Chồng dì phải được điều trị bây giờ, thay vì chờ đợi ở nhà. Làm sao mà lương tâm chúng ta cho phép mình không làm gì cho chú ấy chứ?!” Tôi nói: “Cảm ơn cháu đã lặn lội đến đây, thật cảm kích! Chú của cháu không phải là một người bình thường, mà là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Học viên không có bệnh.” Sau đó, vị bác sỹ đó ra về. Lúc này con dâu tôi quay trở lại và nói: “Con đã làm những gì con cần phải làm. Chồng con sẽ sớm về nhà thôi.” Tôi đáp: “Bố mẹ biết, con dâu ạ, lòng hiếu thảo của con đã cảm động cả đất trời và thần linh. Bố con sẽ ổn thôi, hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Hãy đợi nghe tin tốt lành từ bố mẹ.”

Khi con trai tôi về, tôi nói: “Con trai, vợ con đã rất bận rộn cả ngày hôm nay. Vợ con cũng đã tiêu tốn rất nhiều tiền. Nó rất lo lắng và đã mời bác sỹ tới khám cho bố con. Con trai, bố mẹ đều là học viên. Bố mẹ có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp trong mọi thử thách và khổ nạn, đo lường mọi thứ chiểu theo Pháp, và phó thác mọi sự cho Sư phụ. Tất cả chỉ là giả tướng, nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện. Nếu con muốn thấy bố con sớm khỏi bệnh, hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ đó là cách chữa trị tốt nhất.” Con trai tôi nói: “Bố mẹ à, con biết. Con không muốn nói gì thêm nữa, nhưng con hy vọng nếu bố mẹ tu luyện, hãy tu luyện nghiêm túc, đo lường mọi suy nghĩ và hành động theo Pháp và hãy là những học viên chân chính.” Tôi đáp: “Hãy yên tâm, con trai, cũng cảm ơn con vì đã hiểu cho bố mẹ.”

Cuối cùng mọi chuyện cũng trở nên im ắng, và tôi thấy mặt của chồng tôi trở nên hồng hào khi ông ấy chăm chú lắng nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ. Trong tâm tôi nói với ông ấy: “Anh đã nghe những gì mẹ con em nói phải không? Hãy trao toàn bộ sinh mệnh của mình cho Sư phụ. Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, chúng ta không có gì phải sợ. Bất cứ điều gì anh phải chịu đựng, anh hãy chịu đựng. Nhưng đối với bất kỳ can nhiễu nào, chúng ta sẽ thanh lý nó! Sư phụ, xin hãy làm chủ cho các đệ tử của Ngài.”

Chồng tôi ngày càng khá hơn. Vào buổi tối, ông ấy ra khỏi giường và tự mình đi vào nhà vệ sinh. Ông ấy cũng ăn tối cùng tôi. Chúng tôi dành cả ngày hôm sau để nghe các băng ghi âm bài giảng của Sư phụ. Vào lúc 10 giờ tối, ông ấy đi ngủ, nhưng nửa đêm, ông ấy ngồi dậy phát chính niệm cùng chúng tôi. Lúc 4 giờ 30 phút sáng, con dâu tôi đến kiểm tra ông ấy. Khi cháu nhìn thấy chúng tôi đang luyện công, cháu thở dài thườn thượt và nói: “Con đã mang theo điện thoại khi đi ngủ, phòng khi bố mẹ gọi. Vì con không thể đợi đến lúc mặt trời mọc, nên con đã đến đây. Bố, trông bố ổn ạ. Bố còn thấy chóng mặt nữa không?” Chồng tôi đáp: “Bây giờ bố khỏe rồi. Chính là Sư phụ Lý đã cứu bố. Hãy thư giãn đi, bố đã bình phục rồi!”

“Thật đáng ngạc nhiên! Thật là kỳ diệu! Quả là kỳ diệu!” Con dâu tôi cười lớn “Mẹ có biết tại sao con trai mẹ không đến cùng con sáng nay không? Anh ấy khóc rất nhiều tối qua đến nỗi mắt sưng lên. Bây giờ anh ấy cảm thấy ngượng ngùng khi gặp bố mẹ.”

Vậy đó, trước một khảo nghiệm sinh tử như vậy, được Sư phụ gia trì và các đồng tu hỗ trợ, chồng tôi đã vượt qua khổ nạn này. Ông ấy bây giờ có tinh thần tốt, và một sắc mặt hồng hào. Mặc dù ông ấy ngoài 60 tuổi, trông ông ấy như mới có 40 tuổi. Tất cả những lợi ích mà ông ấy nhận được là nhờ Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp!

Các bạn, đừng tin vào những lời vu khống và phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp từ Đảng cộng sản Trung Quốc tà ác. Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện cao tầng của Phật gia, cũng là một phương pháp tu luyện cả tâm lẫn thân. Khi các học viên tuân theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp trong tu luyện, và coi mình như một người tu luyện, Sư phụ có thể làm bất kỳ điều gì cho họ.

Cảm tạ Sư phụ vì hồng ân cứu độ bao la của Ngài! Con không bao giờ biết được Sư phụ đã chịu đựng bao nhiêu cho các đệ tử của Ngài. Trong tu luyện trong tương lai, cho dù còn kéo dài bao lâu, chúng con sẽ dĩ Pháp vi Sư, làm tốt ba việc, tu luyện tinh tấn, và cứu nhiều chúng sinh hơn để Sư phụ yên tâm hơn và bớt lo lắng hơn. Chúng con sẽ tu luyện tinh tấn theo tiến trình Chính Pháp, và theo Sư phụ Lý trở về nhà!

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/6/446550.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/20/204391.html

Đăng ngày 28-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share