Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-08-2022] Cô Anh là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 69 tuổi ở nhóm học Pháp của chúng tôi. Từ khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, cô ấy đã làm những gì mà một học viên nên làm: học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người.

Cô Anh cảm thấy không khỏe vào đêm ngày 16 tháng 7, và vì vậy cô đã tới gặp tôi vào sáng hôm sau. Trông cô không khỏe vì môi và miệng của cô tím tái và toàn thân cô nổi những mảng màu tím đen. Cô có nhiều triệu chứng khác. Bụng đau, tiểu ra máu, không nhấc được tay phải lên, và cô cảm thấy kiệt sức và khó chịu. Chồng cô đã hoảng hốt trước những triệu chứng của cô và giục cô tới bệnh viện ngay lập tức.

Tôi hỏi cô Anh tại sao cô lại cho chồng biết các triệu chứng của cô. Cô nghĩ rằng cô có thể vượt qua nghiệp bệnh bằng chính niệm, và như vậy gia đình cô sẽ chứng kiến kỳ tích của Đại Pháp. Sau đó, cô nhận ra rằng cô không nên nói bất cứ điều gì với gia đình mình. Tôi an ủi cô ấy và bảo cô ấy đừng lo lắng về những gì đã xảy ra và chúng tôi sẽ cùng nhau giải quyết các vấn đề.

Cô Anh và tôi bình tĩnh lại và học Pháp, phát chính niệm, và cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Sau đó, cô ấy cảm thấy khá hơn rồi trở về nhà. Tôi đến nhà cô ấy lúc 6 giờ chiều nhưng không có ai ở nhà. Theo hàng xóm của cô, cô Anh bị ốm rất nặng và con trai cô đã đưa cô đến bệnh viện.

Tôi đã chia sẻ với các học viên khác trong nhóm học Pháp của chúng tôi về tình trạng của cô Anh. Sau đó chúng tôi phát chính niệm cho cô ấy. Chúng tôi tin rằng cô ấy sẽ có thể vượt qua khổ nạn này và chứng thực Đại Pháp bằng chính niệm chính hành.

Đó là một đêm đầy kịch tính với gia đình cô Anh ở bệnh viện. Hóa ra là con trai cô ấy nghe cha mình kể về những triệu chứng nghiêm trọng của cô Anh. Cậu ấy vội vã về nhà và khăng khăng đưa cô tới bệnh viện. Cuối cùng cô Anh đồng ý đi khám nhưng không muốn ở lại bệnh viện. Tuy nhiên, con trai cô đã trả viện phí để chuẩn bị cho cô ở lại bệnh viện.

Sau khi khám cho cô Anh, bác sỹ yêu cầu gia đinh nhanh chóng đưa cô tới Bệnh viện Tỉnh Thạch Gia Trang. Ông ấy nói rằng hậu quả của việc chậm trễ sẽ rất tai hại. Trong khi đó, màn hình máy tính của bệnh viện hiển thị “bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch trong Phòng chăm sóc đặc biệt.” Con trai cô choáng váng và gọi ngay cho người thân của cô Anh. Nhiều người trong số họ đã vội vã tới bệnh viện đêm đó. Họ dự định ép cô Anh tới bệnh viện tỉnh ngay khi có kết quả xét nghiệm.

Tuy nhiên, cô Anh biết rằng cô không thực sự bị bệnh và bắt đầu nghĩ đến kế hoạch bỏ trốn. Cô đòi ra khỏi phòng để có không khí trong lành và sau đó ra khỏi bệnh viên. Tuy nhiên, con dâu cô đã nhanh chóng tìm được cô. Người thân của cô đã trách cô vì không hợp tác để điều trị.

Cô Anh biết rõ rằng cô không bị bệnh, và cô không muốn là bệnh nhân trong bệnh viện. Cô quyết định bỏ đi một lần nữa và cuối cùng trở về nhà. Người thân của cô đã theo cô về nhà ngày sau đó và phàn nàn về hành vi của cô.

Cô Anh nói với tôi rằng cô đã không giải quyết tốt mọi việc vào đêm đó. Thái độ của cô trở nên lo lắng về những người thân của mình sau khi họ đưa ra những lời bình phẩm không hay. Tôi an ủi cô ấy, nói rằng cô sẽ có cơ hội làm tốt hơn khi cô gặp lại họ. Cô nhờ tôi đến nhà cô vào ngày hôm sau để chúng tôi có thể giảng chân tướng cho người thân của cô.

Ba người em trai của cô Anh và vợ của họ đã đến nhà cô vào ngày hôm sau và nhất quyết rằng cô cần được bác sỹ khám một lần nữa. Tôi và cô Anh đã cùng nhau nói với những người thân của cô ấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và giải tỏa những hiểu lầm của họ. Cô Anh nói với họ: “Sư phụ của chị chưa bao giờ nói rằng mọi người không nên dùng thuốc. Chị học được từ các bài giảng của Sư phụ Lý rằng mọi loại họa, kể cả bệnh tật, là do những điều xấu mà con người đã làm trong kiếp trước, bao gồm cả tội làm tổn thương những người khác. Bị bệnh là đang trả nợ những tội lỗi đó. Chị tin những gì Sư phụ Lý giảng, vì vậy chị sẵn sàng gánh chịu hậu quả của những tội lỗi trong quá khứ của mình. Ngoài ra, Sư phụ đã phải chịu đựng nhiều hơn cho chị. Các em có thể thấy chị cảm thấy rất khỏe bây giờ không?”

Những người thân của cô ấy cuối cùng cũng hiểu được quan điểm của chúng tôi sau khi cô Anh và tôi nói chuyện với họ. Một trong những người em trai của cô Anh vẫn muốn cô đi kiểm tra sức khỏe để đảm bảo rằng cô ấy vẫn ổn. Tôi giải thich với cậu ấy: “Cậu có thể thấy cô ấy bây giờ vẫn bình thường, vậy tại sao lại khăng khăng đòi cô ấy phải đi khám? Vì cô Anh đã quyết tâm tránh xa bệnh viện, và các em đều mong cho cô ấy khỏe mạnh, nên có một cách mà các em có thể giúp cô ấy.” Họ muốn biết họ có thể giúp như thế nào. Tôi nói với họ: “Hãy niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Nó sẽ mang lại lợi ích cho tất cả chúng ta khi hình thành một trường năng lượng tốt.” Họ trả lời: “Được!”

Bằng chính niệm của cô Anh, quan nghiệp bệnh của cô ấy đã được cải thiện và nước tiểu của cô không còn máu nữa. Qua sự việc này, những người thân của cô ấy đã chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/9/447230.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/19/203926.html

Đăng ngày 05-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share