Bài viết của Đường Ni
[MINH HUỆ 16-09-2022] Quy Chân (hóa danh) là một người họ hàng của tôi. Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, cha mẹ anh bị đấu tố nên anh không có người săn sóc ngay từ khi còn nhỏ. Anh thường lang thang một mình. Có hôm anh bị thất lạc, tìm không thấy. Cuối cùng phát hiện anh ấy ngủ trong chuồng gà.
Khi lớn hơn một chút, Quy Chân quen mấy người lượm rác chuyên đi các nơi nhặt rác để bán. Tuy họ ăn uống thất thường, nhưng dù sao cũng có đồ ăn. Do vậy anh đã đi theo họ và trở thành một người lượm rác.
Mấy lần Quy Chân đi ngang qua mấy nhà máy khai thác mỏ, các công nhân ở đó thấy anh tội nghiệp nên cho anh ít sắt vụn để bán lấy tiền. Dần dần anh bắt đầu nhặt sắt vụn trong nhà máy. Bởi vì lúc đó anh mới chỉ là một cậu bé, nên các công nhân nhà máy đều mắt nhắm mắt mở làm ngơ cho anh.
Quy Chân nghĩ đây quả là một cách kiếm tiền dễ dàng nên anh không đi cùng những người nhặt rác nữa, và cũng không bao giờ tiết lộ cho họ nguồn thu nhập mới này.
Trở thành côn đồ
Khi đến tuổi đi học, Quy Chân cũng tới lớp cùng các bạn khác. Điểm số của anh cũng khá cao, nhưng anh không quên được cách kiếm tiền dễ dàng từ sắt vụn nhà máy. Lúc đó anh hiểu ra việc nhặt đồ trong nhà máy đem bán là hành vi sai trái, nhưng đã quá khó để từ bỏ thói quen xấu này.
Hơn nữa, để sinh tồn, anh đã kết bạn với một số tên côn đồ và nhanh chóng tham gia cùng chúng. Anh bắt đầu đi đánh nhau suốt ngày, thậm chí còn tùy ý mang đồ đạc trong nhà đưa cho chúng. Mặc dù cha mẹ anh rất lo lắng cho anh nhưng họ không thể làm được gì.
Một số hàng xóm và họ hàng của Quy Chân trách cha mẹ anh không dạy dỗ anh tốt. Nhưng họ quên mất rằng thời bấy giờ, cha mẹ anh là mục tiêu đấu tố của Cách mạng Văn hóa, bị cư xử như tù nhân và không hề có tự do cá nhân.
Hồng Vệ Binh luôn theo dõi và sách nhiễu họ như những tên côn đồ. Bất cứ việc gì cũng phải làm theo sự sai khiến của Hồng Vệ Binh, ngay cả khi trong nhà có người qua đời cũng không được tự ý thu xếp, phải tuân theo lệnh của Hồng Vệ Binh.
Do thường xuyên gây gổ đánh nhau, Quy Chân đã bị đưa đến trại cải tạo. Nhưng tật xấu này hoàn toàn không thay đổi, và khi trưởng thành thì anh bị tống vào tù.
Nhiều người thấy tội nghiệp cho Quy Chân. Họ cho rằng bản chất anh không xấu, nhưng Cách mạng Văn hóa đã biến anh thành người xấu. Giống như những Hồng Vệ Binh, Quy Chân chỉ là một trong vô số thảm kịch đã xảy ra trong thời kỳ đen tối đó, hủy hoại cả một thế hệ thanh niên trẻ.
Những người biết anh thì cho rằng anh không thể cứu được nữa, vì anh cứ luôn làm điều xấu – kết cục của anh chỉ là suốt đời bị bỏ tù.
Bản thân Quy Chân cũng không quan tâm, suốt quãng thời gian đó, anh không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt ai cả. Việc gì đến thì đã đến, ai còn đi lo lắng cho một người đã sa ngã?
Một khởi đầu mới
Một vài học viên Pháp Luân Đại Pháp trong gia đình, trong đó có tôi, lo lắng cho Quy Chân nên quyết định nói chuyện với anh.
Bắt đầu từ những giá trị truyền thống của Trung Hoa cổ đại, chúng tôi giải thích cho anh về những biến đổi của xã hội, và sự suy đồi về đạo đức từ khi ĐCSTQ lên nắm quyền từ nhiều thập kỷ trước.
“Anh vẫn còn trẻ, có rất nhiều điều anh có thể làm. Đừng tự đánh giá thấp bản thân,” một người trong chúng tôi nói.
Chúng tôi cũng giới thiệu cho anh về Pháp Luân Đại Pháp cũng như nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, nói cho anh rằng Đại Pháp có thể giúp người tu luyện phản bổn quy chân, giúp con người trong mê mà tìm được đường về.
Nhận thấy thiện ý của chúng tôi, anh bắt đầu học Pháp. Dần dần anh không còn giao du với nhóm bạn cũ nữa.
Có lần, tên côn đồ Diêm Nhĩ dồn dập gọi cho Quy Chân kêu đi báo thù cho một đồng đảng.
Diêm Nhĩ nói: “Tên gây sự với người anh em chúng ta đang đỗ xe tại phố này. Tới và đập nó đi. Tao sẽ chơi bài với hắn cả buổi để hắn lơ là không để ý, không ai biết là mày làm đâu.”
Nhưng Quy Chân thẳng thừng từ chối.
Anh trả lời: “Tôi không muốn dính dáng đến những việc như thế này nữa. Từ giờ tôi muốn sống một cuộc sống bình thường.”
Cả gia đình tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này.
Cuộc đời của Quy Chân bước sang trang mới. Bằng cách đọc Chuyển Pháp Luân, các bài giảng chính của Pháp Luân Đại Pháp, tâm tính của anh đề cao rất nhanh khi anh tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Khi anh chia sẻ nguyên lý này với những người bạn cũ của mình, rất nhiều người đã dừng làm việc xấu. Anh cũng viết thư cho những cán bộ trại giam mà anh biết. Anh kể rằng nhà tù không giúp anh cải biến được gì bởi các tù nhân toàn nói về những chuyện xấu trước kia của họ.
Anh thường nói với người khác: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời. Môn pháp này đã cho tôi một cuộc đời mới, suốt đời tôi sẽ không bao giờ bỏ tu luyện.”
Quy Chân chỉ là một trong hàng chục triệu học viên nhận được lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Có rất nhiều câu chuyện như thế được các học viên đến từ hơn 100 quốc gia trên thế giới chia sẻ trên trang web Minghui.org.
Trong xã hội ngày nay, chúng ta cần nhiều người tốt hơn nữa. Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp chúng ta, cũng như xã hội, trở nên tốt đẹp trở lại.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/15/449516.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/29/204506.html
Đăng ngày 01-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.