Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Châu Âu

[MINH HUỆ 21-09-2022] Kính chào Sư phụ và các đồng tu:

Trong bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện gồm hai phần này, trong phần đầu, tôi xin chia sẻ về việc tham gia bán vé Shen Yun, và quá trình tu luyện của tôi, phần thứ hai nói về quá trình trở thành nhân viên chính thức toàn thời gian của Thời báo Epoch Times tiếng Đức.

Phần 1: Tham gia bán vé Shen Yun

Trong việc bán vé Shen Yun, tôi đã tham gia vào việc phân phối chỉ tiêu bán vé thông qua các hệ thống bán hàng khác nhau. Khi đại dịch bắt đầu vào năm 2020, chúng tôi phải hoãn nhiều buổi diễn, điều này đã trở thành một thách thức rất lớn.

Rất nhiều thăng trầm đã diễn ra trong những tháng trước khi có thể tiến hành lại các buổi diễn vào năm 2022. Có rất nhiều cơ hội tu luyện đã xuất hiện. Ví dụ như việc bán vé, trước tiên chúng tôi phải xem xem tình hình hiện tại là thế nào, rồi lên kế hoạch thông báo cho khách hàng. Khi lập kế hoạch, chúng tôi phải làm việc nhanh chóng và rất linh hoạt.

Chấp trước an dật của tôi nổi lên rõ, bởi vì chúng tôi làm việc đến khuya, mà đây là lúc tôi muốn nghỉ ngơi. Khi kế hoạch thay đổi, tôi rất khó giữ tâm thái bình tĩnh. Tuy nhiên, tôi đã có thể buông bỏ nhu cầu của mình để tuân theo kế hoạch cụ thể. Những ý nghĩ sau đây đã giúp tôi rất nhiều: “Khi xem Shen Yun, rất nhiều chúng sinh đã được cứu. Chúng ta phải tìm ra giải pháp tối ưu, làm việc tận tâm và không đẩy chúng sinh nào ra. Mặc dù chúng tôi chỉ là người giới thiệu và là một bộ phận của đoàn biểu diễn Shen Yun, nhưng chúng tôi phải đặt tiêu chuẩn rất cao cho bản thân để không làm tổn hại đến hình ảnh của Shen Yun”.

Mùa thu năm 2021, ngay cả khi tình hình bình thường trở lại, chúng tôi có thể bắt đầu bán vé trở lại, nhưng đã xảy ra một số thay đổi vào phút chót. Ví dụ, một số rạp diễn muốn có sơ đồ chỗ ngồi kiểu bàn cờ hoặc số ghế đột ngột bị giảm, vì vậy khách hàng phải đặt chỗ lại. Ngoài ra, công nghệ chiếu đã thay đổi, vì thế đột nhiên máy chiếu có một khu vực mới bị che chắn, nhưng chúng tôi đã bắt đầu bán vé ở khu vực bị tắt máy chiếu cũ. Nhiều tình huống đòi hỏi phải hành động nhanh chóng, nên phải có sẵn kế hoạch. Chúng tôi đã gửi email và đường dây nóng liên hệ cho khách hàng để đảm bảo ai có nhu cầu sẽ được nhận thông báo về mọi sự thay đổi.

Đôi khi, tôi thấy bực với các học viên khác vì đã chậm trễ trong việc thông báo cho tôi về những thay đổi, và tôi cảm thấy khả năng hoạch định của họ rất kém. Trong những tình huống như vậy, tôi nhận thấy rằng tôi quá chấp trước vào kế hoạch và trở nên bất mãn khi có gì đi ngược lại dự định.

Ứng phó với những việc ngoài dự kiến

Tôi nhận ra rằng mọi thứ đã được an bài, và cuối cùng cũng đạt được hiệu quả tương đương hoặc tốt hơn khi mọi thứ diễn ra khác với những gì tôi mong đợi, vì thế tôi phải lùi lại một bước để hướng nội. Theo quan điểm của tôi, việc tôi được thông báo muộn về những thay đổi cũng chỉ ra rằng tôi quá coi trọng bản thân và nghĩ tôi phải được biết mọi thứ. Tôi nhận ra giữ tâm oán hận chẳng có ích lợi gì, bởi vì dù sao thì nhiệm vụ cuối cùng phải được hoàn thành. Tôi tự hỏi liệu tôi có nên làm nhiệm vụ đó ngay không nếu trong tâm còn oán hận và có thể mắc sai lầm, hay là bảo trì tâm từ bi và chỉ nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh.

Chỉ sau khi mùa Shen Yun 2022 kết thúc, tôi mới nhận ra rằng các học viên luôn nỗ lực hết mình và không thể tránh khỏi những nhiệm vụ ngắn hạn. Thực ra, tôi đã rơi vào một tình huống ngược lại, tức là tôi đã làm hết sức mình, nhưng lại bị chê trách là lên kế hoạch dở.

Khi tận dụng kỳ nghỉ, tôi đã có thể giúp dựng và dỡ sân khấu ở nhiều thành phố tổ chức Shen Yun, và làm việc với phòng vé. Đặc biệt là trong quá trình dựng sân khấu trong thời gian ngắn, tôi nhận ra rằng tôi phải làm việc nhanh chóng và cẩn thận, và chỉ làm những gì tôi được yêu cầu. Tại thời điểm đó, tôi chỉ là người hỗ trợ. Tuy nhiên, ở Füssen, mọi thứ lại khác.

Lúc đầu, cứ tưởng dựng sân khấu sẽ rất dễ dàng vì có thể tận dụng rất nhiều vật liệu được giữ lại ở nhà hát, nên không cần thuê công ty nào. Thật không may, thông tin lại thay đổi, thành ra đột nhiên phải làm rất nhiều việc, một số hạng mục còn phải thuê người làm. Tôi được thông báo rằng tôi sẽ là người liên lạc giữa Shen Yun và nhà hát và chịu trách nhiệm quản lý vật liệu được thuê vì chúng tôi không thuê người quản lý từ công ty bên ngoài, còn đồng tu thường đảm nhận nhiệm vụ này lại không có thời gian.

Giải quyết những việc ngoài dự kiến

Ban đầu, tôi bị sốc, sau đó tôi không biết mình có thể cáng đáng nổi công việc này không. Xét cho cùng, mới đây, tôi còn ở vai trò hỗ trợ, không được tham gia vào quá trình lên kế hoạch, không được biết kế hoạch tổng thể thế nào. Làm sao tôi có thể đảm nhận nhiệm vụ này? Người học viên đã liên lạc với tôi và động viên tôi, và chúng tôi cùng nhau chia nhiệm vụ thành các phần việc nhỏ hơn. Sau khi hiểu rõ mọi việc, tôi đã tự tin rằng nó sẽ thành công, và xin Sư phụ giúp tôi làm tốt nhiệm vụ. Tôi cũng nghĩ rằng mọi thứ được an bài như thế, và tôi sẽ không phải nhận một nhiệm vụ mà tôi không thể làm được. Rốt cuộc, trong quá trình xây dựng sân khấu ở một số nhà hát trước đó, tôi đã có một số hiểu biết mới mà bây giờ tôi có thể vận dụng tốt. Chúng tôi khảo sát nhà hát một ngày trước khi dựng sân khấu, và tôi đã trù tính tất cả các bước phải thực hiện. Đồng thời, tôi nhận thấy nhà hát có một nhân viên sẽ lo cho những việc còn lại mà tôi chưa trù tính được. Sau khi mọi việc trong quá trình dựng sân khấu diễn ra tốt đẹp, tôi lại càng tin vào sự an bài của Sư phụ, và tôi nghĩ thực ra nhiệm vụ mà tôi được giao không hề là bất khả thi.

Ở Frankfurt, trong quá trình dựng sân khấu – một ngày trước buổi biểu diễn – tôi nhận thấy chỉ có sáu hàng ghế ở vị trí giữa khu vực ghế ngồi trước sân khấu và khoang diễn của dàn nhạc. Nhưng chúng tôi đã bán được tám hàng ghế. Tim tôi lúc này vừa đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa đồng thời chìm trong tuyệt vọng. Tôi cố gắng bình tĩnh dù không thể tin vào điều đó. Tôi xác minh với người quản lý sân khấu rằng vì có khoang diễn của dàn nhạc, nên thực sự chỉ có thể đặt sáu hàng ở khu vực này thay vì tám hàng. Tôi tự trách mình: “Sao lại có thể xảy ra sai lầm như vậy, làm sao ngươi lại không biết việc này?”

Nhưng, vì tôi không được tham gia vào quá trình làm việc với nhà hát để lên sơ đồ mặt bằng, nên tôi lại muốn tìm lỗi ở người khác và nhận thấy tâm oán hận của mình nổi lên. Tôi liền cảnh giác, loại bỏ ý niệm đó và tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh ngay. Chỉ khi nào bình tĩnh mới có thể tìm ra giải pháp. Bỏ hết mọi thứ trong đầu ra. Việc đã vậy rồi, giờ mình phải giải quyết thế nào cho tốt nhất thôi.” Một lúc sau, tôi bình tĩnh trở lại và bắt đầu suy nghĩ. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng đó lại là sự an bài của Sư phụ dành cho tôi vì tôi là người duy nhất vừa kiêm nhiệm việc bán vé và dàn dựng sân khấu. Tình huống này khiến tôi chú ý từ hôm trước đó, chứ không chỉ vài giờ trước khi chương trình bắt đầu.

Người điều phối chính, nhóm bán vé, giám đốc sản xuất Shen Yun và những đồng tu phụ trách việc phân chỗ ngồi trong rạp đã gặp nhau và chúng tôi đã cân nhắc cách dàn xếp tốt nhất. Chúng tôi đưa ra một số ý tưởng và quyết định vào buổi sáng ngày biểu diễn rằng chúng tôi sẽ xích các hàng ghế lại một chút để có thể dựng được bảy hàng thay vì sáu hàng. Ngoài ra, tất cả các hàng cũng được đánh số ghế lại. Theo đó, số vé được sắp xếp lại theo chỗ ngồi mới, đường dây nóng gọi điện cho khách hàng để đảm bảo họ hiểu rõ tình huống, mã vạch trên vé nào cần điều chỉnh thì điều chỉnh, rồi giao vé mới tại chỗ và bồi thường nếu cần. Thật không thể tin được khi tất cả chúng tôi đã hòa làm một, và có thể giải quyết công việc một cách xuất sắc trong một thời gian ngắn như vậy. Đại đa số khách hàng đều hài lòng và buổi biểu diễn có thể bắt đầu đúng giờ.

Nhìn lại, tôi nhận ra rằng mọi thứ đã được an bài. Tôi chỉ là một bánh răng nhỏ trong cỗ máy khổng lồ, và đơn giản là phải làm những gì cần làm để cỗ máy tiếp tục hoạt động. Tôi không được để mình bị phân tâm bởi những chấp trước và đột nhiên quay nhanh hơn hoặc theo hướng ngược lại, mà phải gạt mọi thứ của con người sang một bên. Mọi quan nạn đều có thể giải quyết được.

Phần 2: Làm việc toàn thời gian cho Epoch Times Đức

Tháng 5 năm 2021, tôi bắt đầu làm lập trình viên tình nguyện cho Epoch Times Đức song song với công việc lập trình viên toàn thời gian của mình. Trong nhiều tháng, nhiều lần tôi được hỏi liệu có muốn làm thêm giờ cho Epoch Times hay không, nếu có thì nên bỏ công việc người thường hay nhận công việc bán thời gian ở đó. Tôi luôn từ chối công việc toàn thời gian vì tôi không nghĩ mình có thể sống với mức lương chênh lệch quá lớn như vậy. Lúc đó, tôi đã làm thêm nhiều giờ và có nhiều thời gian nghỉ phép ở cơ quan người thường, vì vậy tôi đã nghỉ rất nhiều ngày thứ Sáu để có thể làm việc cho Epoch Times. Sau đó, tôi luôn giữ quan điểm rằng sau khi nghỉ hết thời gian làm ngoài giờ và ngày nghỉ, tôi sẽ đi làm bán thời gian ở cơ quan người thường, như thế chỉ làm việc bốn ngày.

Hồi đó, tôi không hướng nội để tìm hiểu xem tại sao tôi không muốn từ bỏ chấp trước vào tiền bạc, và xem còn có chấp trước nào khác nữa. Tôi chỉ có thể nghĩ ra đủ loại lý do tại sao tôi cần tiền, và chỉ có thể làm việc bán thời gian vào lúc này.

Một năm sau, vào tháng 5 năm 2022, ban quản lý hỏi tôi có muốn trở thành trưởng bộ phận công nghệ thông tin (CNTT) không. Bộ phận CNTT rất yếu và cần người phụ trách gấp để Epoch Times có thể phát triển. Nhịp tim tôi lập tức đập nhanh, tôi thấy người nóng lên, các chấp trước nổi lên như: muốn được công nhận, cảm thấy quan trọng hoặc nghĩ mình thật tuyệt khi có quyền lực. Mặt khác, tôi cũng trân trọng việc họ tin tưởng tôi và thấy cơ hội gây dựng uy đức. Trong cuộc nói chuyện, tôi nhanh chóng cố gắng loại bỏ những tư tưởng xấu. Sau đó, tôi xem xét từng ý niệm và, bằng chính niệm mạnh mẽ, tôi xác định rõ rằng tôi không muốn chúng ảnh hưởng tới việc ra quyết định của tôi.

Tôi suy nghĩ mất khoảng hai tuần và nhận ra rằng vị trí này có trách nhiệm lớn đến thế nào, rồi lại nghĩ mình có thể làm bán thời gian được không. Lúc đó, bộ phận CNTT vẫn còn rất nhỏ. Vì vậy, tôi thận trọng suy ngẫm: “Còn ai có thể làm được việc này? Không có ai khác có thể làm được vào lúc này. Ngươi có thấy công việc là rất cần thiết không? Ngươi có muốn Epoch Times phát triển không?” Sau đó, sự nghi ngờ nảy sinh trong tâm trí tôi: “Tôi có thể xoay sở để đảm nhận vị trí này không?”

Tôi nhận ra Sư phụ đã an bài con đường cho tôi. Tôi đã có kiến ​​thức rộng về CNTT trong quá trình học tập, sau đó là công việc, rồi tôi đã quản lý kỹ thuật một nhóm chục người mấy năm liền. Ngoài kiến ​​thức về kỹ thuật, tôi còn có một số kỹ năng khác có ích cho công việc. Những kỹ năng có được là do Sư phụ ban cho và tôi không nên kiêu ngạo, trước đây tôi đã vất vả học được. Nghĩ đến đây, tôi muốn cảm tạ Sư phụ, và tôi có thể tự tin nói với người quản lý rằng tôi chấp nhận công việc. Tuy nhiên, tôi bày tỏ lo ngại rằng việc làm bán thời gian có thể khó khăn vì tôi sẽ tiếp tục làm công việc người thường 32 giờ một tuần.

Mấy tuần sau đó, thỉnh thoảng lại có nhân viên hỏi thăm tôi có muốn làm việc toàn thời gian hay không. Vì vậy, tôi bắt đầu hướng nội sâu hơn. Tôi thấy tiền là một nhân tố quan trọng. Tuy nhiên, cùng với đó, tôi cũng nhận ra cả đời làm viên chức ở cơ quan người thường sẽ mang lại cho tôi sự thoải mái và an toàn. Tôi cũng cảm thấy khó khăn khi phải nói lời “từ biệt” với cuộc sống trước đây. Tôi cảm thấy không yên tâm khi bỏ rơi các đồng nghiệp và dự án mà tôi đang tham gia. Tôi thích công việc đó và các đồng nghiệp cũng dễ chịu. Đây là một môi trường tuyệt vời mà tôi có thể kiếm tiền, có thể nói là rất nhiều đối với một người độc thân như tôi. Nó cũng khiến tôi cảm thấy mình quan trọng và được công nhận, vì người sử dụng đều hài lòng. Tôi được đồng nghiệp và sếp khen ngợi, và công việc của tôi với chính phủ Đức cũng tốt cho nước Đức.

Mặc dù tôi đã nhận ra chấp trước của mình, nhưng tôi vẫn không muốn buông bỏ, mà muốn tìm cách giải quyết dễ dàng hơn.

Một thời gian sau, tôi nhận được yêu cầu đến Epoch Times ở Berlin. Thế là tôi đã đến đó chín ngày vào tháng Sáu. Tôi không phải xin nghỉ phép vì tôi được làm việc tại nhà trong công việc người thường nên chỉ cần chuyển đến Berlin để làm. Chín ngày đó là khởi đầu cho sự thay đổi trong suy nghĩ của tôi.

Tôi nhanh chóng cảm thấy lĩnh vực này đang phát triển rất mạnh mẽ. Không giống như làm việc tại nhà, khi tôi hầu như chỉ có một mình, giờ xung quanh tôi có nhiều học viên cùng làm trong một văn phòng. Trước đó không lâu, công ty thuê một đầu bếp nên chúng tôi cùng được ăn những bữa trưa và bữa tối miễn phí rất ngon. Ngoài ra, chúng tôi học Pháp cùng nhau vào buổi sáng trước khi bắt đầu làm việc, và đọc Kinh văn vào buổi tối sau khi hầu hết mọi người đã làm xong việc. Ngoài ra, chúng tôi còn cùng luyện bốn bài công Pháp đầu tiên. Tôi nhanh chóng nhận ra môi trường này rất tốt. Tôi có nhiều động lực để làm việc và có năng lực hơn bình thường. Tôi cũng bắt đầu muốn dừng công việc người thường để có thể bắt đầu làm việc cho Epoch Times. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng công việc người thường dường như không còn quá quan trọng với tôi nữa.

Sau chín ngày đó, tôi quyết tâm đến Berlin thường xuyên hơn để làm việc tốt hơn cho Epoch Times. Chính niệm mạnh mẽ của tôi đã xuất ra, thậm chí có những dịp tôi phải đến Berlin để làm công việc người thường, tôi có thể làm thêm vào cuối tuần trước và sau đó.

Hơn nữa, sau chín ngày ở Berlin, tôi lại trầm tĩnh hướng nội sâu hơn. Cuối cùng, tôi hiểu ra rằng mọi lo lắng của tôi đều có thể được giải quyết – chẳng qua chỉ là cảm giác thôi. Câu hỏi duy nhất còn lại là tôi có muốn tiếp tục bám lấy phía người thường không hay muốn thoát khỏi nó và đi theo con đường của một người tu luyện là làm việc Đại Pháp toàn thời gian, và trợ Sư cứu độ chúng sinh, đồng thời viên mãn thế giới của chính mình. Về sự an toàn khi làm viên chức trong công việc người thường, tôi nhận ra rằng đó chỉ là sự an toàn theo quan điểm của người thường. Đi theo Sư phụ mới an toàn hơn nhiều, vì Ngài chăm sóc chúng ta, và tôi phải có lòng tin.

Tôi xấu hổ khi nhận ra rằng hai tháng trước, tôi không muốn bỏ những thứ người thường và nói với ban quản lý rằng tôi sẽ không làm toàn thời gian, nhưng sẽ giảm giờ làm việc người thường xuống còn 26 giờ một tuần để có thể làm việc nhiều hơn cho Epoch Times vào các buổi tối trong tuần. Với những gì vừa nhận ra, tôi thấy thông báo đó giống như một lời thú tội.

Tôi không dám nói với ai về suy nghĩ đó cũng như quyết định ưu tiên cuộc sống người thường hơn tu luyện vì tôi thấy xấu hổ.

Mấy tuần trôi qua, tôi nhận thấy mình ngày càng trở nên xa rời công việc người thường, dường như ngày càng ít quan trọng hơn đối với tôi, và tôi quyết định làm việc cho Epoch Times. Trong thời gian rảnh, tôi cũng không nghĩ đến công việc người thường nữa mà bắt đầu nghĩ đến Epoch Times. Tinh thần trách nhiệm và mối quan hệ của tôi với Epoch Times ngày càng khăng khít.

Vào tháng 8, tôi cùng ba đồng nghiệp đã nhận lời mời của Epoch Times tiếng Anh và bay đến thành phố New York để học hỏi. Đến nơi, tôi lập tức có ấn tượng rằng văn phòng này giống như một bong bóng tĩnh lặng giữa sự hỗn loạn của Manhattan. Tôi cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác. Lĩnh vực này phát triển rất mạnh. Các đồng tu siêng năng, làm việc từ sáng đến tối. Tôi có thể nhanh chóng nhận ra khoảng cách giữa tôi và họ, và họ có thể giữ tâm thái bình thản như vậy cho dù khối lượng công việc nặng và áp lực. Ngay cả khi tôi kéo họ ra khỏi nơi làm việc để nhờ họ dạy tôi gì đó, họ vẫn bình thản, và lập tức cho tôi thời gian hoặc hẹn tôi một lát sau đó. Về điểm này, tôi còn phải đề cao nữa.

Tất nhiên, cũng có những câu hỏi về vị trí toàn thời gian.

Hai ngày sau chuyến bay về, một cuộc họp với hầu hết nhân viên của Epoch Times Đức đã diễn ra. Chúng tôi đã tụ họp một ngày cuối tuần ở một ngôi làng nghỉ dưỡng gần Berlin để có thể trở thành một chỉnh thể, phát triển và đưa dự án tiến lên phía trước. Chúng tôi đã tận dụng tốt cơ hội này để trình bày những gì chúng tôi đã học được và những kế hoạch mới.

Vào ngày cuối cùng, tôi nhận ra Sư phụ an bài thật xảo diệu. Chúng tôi như thể cưỡi trên con sóng lớn, trở về từ Mỹ và được lựa chọn nhân viên từ tất cả nhân viên của Epoch Times Đức. Tôi có ấn tượng rằng bây giờ tất cả chúng tôi đang cùng trên con sóng, hợp nhất chính niệm mạnh mẽ để tiếp tục phát triển và cứu nhiều chúng sinh hơn.

Trên đường trở về, tôi nghe nhạc Shen Yun trong tàu điện ngầm và lắng nghe tiếng nói bên trong mình. Trong lúc ấy, tôi thấy từng hạt vật chất trong tôi muốn kéo tôi về một hướng. Các đồng tu đã hòa vào một dòng chảy lớn hơn với một mục tiêu duy nhất: Làm việc toàn thời gian! Tôi xúc động đến trào nước mắt. Vấn đề của tôi đã được giải quyết. Tôi không thể không đáp lại tiếng gọi của Sư phụ và trong lòng tự hào tuyên bố lớn rằng: Vâng, tôi đang làm việc toàn thời gian cho Epoch Times để trợ Sư cứu độ chúng sinh và viên mãn thế giới của mình!

Lời kết

Bây giờ, tôi hiểu rằng không phải tôi đang nói lời “từ biệt” với cuộc sống trước đây và chia tay nó. Thay vào đó, đây là một bước trong an bài để trui rèn tôi, khiến tôi hiểu và tiến hành tốt công việc tại Epoch Times. Tôi muốn tin vào Sư phụ và an bài của Ngài , vì vậy tôi tự tin rằng nhóm CNTT của chúng tôi sẽ phát triển và chúng tôi có thể hoàn thành sứ mệnh của mình.

Con xin tạ ơn Sư phụ!

(Bài chia sẻ gửi tới Pháp hội Châu Âu 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/21/449785.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/25/204015.html

Đăng ngày 01-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share