Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Châu Âu
[MINH HUỆ 20-09-2022] Con xin kính chào Sư tôn! Xin chào các đồng tu!
Tôi muốn chia sẻ về trải nghiệm tu luyện của tôi trong năm 2022 – kết thúc bằng những chuyến bay tuyệt vời – không chỉ trong mơ mà cả trong thực tế.
Liên lạc với Tổng thống Ukraine về Shen Yun
Trong những ngày đầu của năm mới 2022, tôi nhận thấy trang web của Shen Yun giới thiệu các buổi biểu diễn tại nhiều thành phố và quốc gia khắp Châu Âu. Tôi rất mừng và quyết định mời những người quen và bạn bè sinh sống ở những nơi này đến xem biểu diễn. Ngoài ra, thỉnh thoảng tôi cũng muốn đến một vài quốc gia Châu Âu khác hỗ trợ Shen Yun để trợ Sư. Nhưng tại thời điểm đó, tôi nghĩ khó có thể tham gia vì những hạn chế về COVID, chúng tôi chưa tiêm chủng, lúc nào cũng có thể có những quy định không lường trước được được ban hành.
Một buổi sáng, tôi chia sẻ thể ngộ của mình với chồng. Tôi nói sẽ rất tốt và quan trọng khi được đến thăm các nước Châu Âu khác, và thật tốt nếu tất cả các hạn chế được nhanh chóng dỡ bỏ, sau đó mọi người có thể đến nhà hát mà không phải chịu bất kỳ hạn chế nào. Người ta có thể đến từ các quốc gia và thành phố khác, mà không phải lo ngại vấn đề COVID. Khi tôi nói xong, chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười và cùng nhau nói to: “Có lẽ mọi việc đều diễn ra theo an bài của Sư phụ.”
Lúc đó, một học viên từ Kyiv nhắn trong nhóm chat của chúng tôi rằng anh ấy đã đặt mua lịch Shen Yun năm 2022. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: thật tuyệt khi tặng Tổng thống của chúng tôi một cuốn lịch treo tường Shen Yun lớn cho năm mới. Thêm vào đó, chúng tôi có thể gửi cho ông ấy một lời chúc ấm áp và giới thiệu ngắn gọn về Shen Yun. Chúng tôi hy vọng ông ấy có được cuốn lịch trong những ngày khó khăn nhất này, để sự kỳ diệu và ấm áp của Shen Yun tiếp thêm sức mạnh giúp ông ấy vượt qua khó khăn. Sinh nhật của ông ấy sát dịp năm mới, và kế hoạch của chúng tôi diễn ra thuận lợi. Một số học viên đã giúp tôi thực hiện nhiệm vụ quan trọng này: họ viết một bức thư, phối hợp với điều phối viên để chuẩn bị tài liệu hỗ trợ, sau đó chúng tôi gửi món quà này đến Tổng thống.
Chúng tôi cũng quyết định gửi những bức thư tương tự về Shen Yun cho một số nhân vật quan trọng khác ở đất nước chúng tôi. Tôi cảm thấy đây là một trong những nhiệm vụ quan trọng ở giai đoạn đó, và chúng tôi đã hoàn thành được phần nào. Hai tuần sau, chúng tôi nhận được phản hồi từ văn phòng Tổng thống: ông ấy cảm ơn về món quà và sự ủng hộ của chúng tôi. Mấy tuần sau, chiến tranh bùng nổ ở Ukraine.
Không lâu trước chiến tranh nổ ra, trước Tết Cổ truyền Trung Quốc, tôi có một giấc mơ về một buổi họp Shen Yun lớn ở Hoa Kỳ, nhiều học viên và Sư phụ mong đợi chúng tôi có mặt ở đó. Vợ chồng tôi đang chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho chuyến đi, nhưng tôi cảm thấy bất an, và tự nhủ phải khẩn trương lên. Trong mơ, tôi đã đề cập chuyện này với chồng mình. Anh ấy cũng cảm thấy như vậy, nhưng có gì đó khiến chúng tôi phân tâm không thể tập trung vào việc chuẩn bị cho chuyến đi, đặc biệt là tôi. Sau đó, tôi thấy một tin nhắn điện thoại rằng Sư phụ đã cử hai nghệ sỹ múa đến, và họ đang đợi sẵn ở cổng nhà chúng tôi. Tin nhắn này khiến tôi bừng tỉnh, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xuống cầu thang và ra xe. Sau đó, tất cả chúng tôi cùng nhau lái xe đến điểm hẹn, và tôi thức dậy. Tôi ngộ ra đây là một điểm hóa quan trọng của Sư phụ cho chúng tôi biết có nhiều việc quan trọng của Đại Pháp liên quan đến Shen Yun đang chờ đợi chúng tôi.
Khởi hành đến một thành phố Châu Âu khác
Sau đó, tôi tình cờ phải đến một thành phố Châu Âu khác cùng một đồng tu. Ngay trước lúc rời đi, khi phát chính niệm cả ngày hôm đó, tôi cảm thấy mình cần phải ở Châu Âu chứ không phải Hoa Kỳ. Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong tâm tôi mấy giờ đồng hồ. Ngày hôm ấy, tôi đã nói chuyện với chồng về chuyến đi Châu Âu của tôi. Chúng tôi sống cách biên giới 15 phút. Lúc ấy là mùa đông, thời tiết lạnh giá. Tôi xếp một vali nhỏ và một ba lô, cũng như những thứ cần thiết – sách và tài liệu Đại Pháp, cùng những vật dụng khác.
Đó là những ngày đầu của cuộc chiến. Chúng tôi đi bộ đến biên giới, và không mất nhiều thời gian để vượt qua biên giới. Khi chúng tôi băng qua biên giới cũng là lần đầu tiên tôi gặp những người vui vẻ, chu đáo và giàu lòng nhân ái. Đây là những người tình nguyện giúp đỡ những người di tản khỏi vùng chiến sự. Lúc đó, tôi cảm thấy dường như tất cả họ đều là học viên, vì chỉ có các đồng tu mới bao dung và mong muốn giúp đỡ người khác. Chúng tôi đã đưa cho họ tài liệu Đại Pháp. Họ biết ơn và chắp tay trước ngực để thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng, khiến tôi rất cảm động.
Tôi nói tiếng Anh không được trôi chảy lắm nên hơi lo lắng về việc giao tiếp với mọi người. Tôi nhận ra miễn là tôi tín Sư tín Pháp thì không cần phải sợ bất cứ điều gì, mọi thứ sẽ diễn ra theo an bài của Sư phụ. Quả đúng như vậy – mọi việc đều dễ dàng, dễ tiếp cận, và mọi người tiếp cận và giúp đỡ bất cứ khi nào chúng tôi cần.
Khi tôi rời Ukraine, điều ngạc nhiên là tôi không phải thực hiện bất kỳ xét nghiệm COVID nào, không cần xuất trình hộ chiếu vaccine ở biên giới, và chúng tôi còn được đi du lịch miễn phí khắp Châu Âu. Tôi nghĩ đó là vì hỗ trợ những công dân Ukraine chạy trốn khỏi cuộc chiến tranh, và là cơ hội tốt để những sinh mệnh này có thể được xem Shen Yun ở Châu Âu. Chúng tôi cảm nhận được sự bảo hộ của Sư phụ, bởi vì chúng tôi có thể tự do và tích cực trợ giúp Shen Yun hơn.
Chỉ vài ngày sau khi rời Ukraine, tôi đến nhà chị gái tôi ở Luxembourg. Ở đó tôi cảm thấy rất nhiều áp lực. Tôi đã tìm kiếm khắp cả vùng quê và thành phố để tìm các học viên, nhưng không có. Tôi đến công viên hoặc bờ sông để luyện công một mình, phát chính niệm và học Pháp nhóm trực tuyến và tự học một mình. Sau nhiều ngày, tôi muốn trốn khỏi Luxembourg vì nó rất khó khăn cả về tinh thần và thể chất, cảm thấy áp lực từ mọi phía.
Khi tôi sống với chồng ở Kyiv, chúng tôi có lịch trình làm việc và các hạng mục Đại Pháp. Khi đến một khu vực mới, tôi phải đối mặt với những điều kiện mới, bao gồm cả lối sống ồn ào – TV bật âm lượng tối đa và phát sóng tin tức bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau. Nó khiến tôi không thể tập trung, và phải dành nhiều thời gian ở ngoài trời và trong công viên để hỗ trợ việc học Pháp hàng ngày của mình. Tôi nhận ra hoàn cảnh xung quanh đều biến đổi theo tâm của mình, và đã đến lúc phải từ bỏ nhiều thứ, chẳng hạn như những chấp trước và niệm đầu khác nhau.
Tôi bắt đầu hướng nội sâu vào gốc rễ của những chấp trước của mình. Tôi ngộ được một Pháp lý: Nếu đấu tranh, ganh đua và cảm giác tật đố ẩn sâu trong tôi, điều đó có nghĩa là tôi coi trọng những điều này hơn, và nuôi dưỡng ma tính của mình bằng nguồn năng lượng quý giá của mình. Nhờ tất cả những biểu hiện bên ngoài đó – mọi người, người nhà, và tivi – tôi nhận ra rằng dù ở đất nước thanh bình, tôi vẫn đau đớn đến mức có lúc cảm giác như bị bom rơi vào người. Mặc dù những hoạt động điên cuồng, nó vẫn bình tĩnh hơn nội tâm bất thuần của tôi. Ngay sau khi tôi loại bỏ được những tạp niệm trong mình, chị gái tôi đã thay đổi sang một thái độ dễ chịu và thoải mái hơn. Tuy nhiên, ở cấp độ vi mô, tôi có cảm giác khi muốn chứng thực bản thân hoặc không tôn trọng ai đó, tôi ngay lập tức thấy điều đó phản ánh trên khuôn mặt những người thân của tôi. Tôi nhận ra mình bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn của thông tin bên ngoài và nỗi sợ hãi, bao gồm cả nỗi sợ hãi về tương lai và sợ mất thể diện.
Sự hoài nghi thỉnh thoảng lại nổi lên: Tại sao tôi lại ở đây? Không ai hiểu tôi. Tôi cảm thấy tự thương hại bản thân vì những điều kiện quen thuộc và sự thoải mái đã không còn.
Rõ ràng, đây là lúc tôi thể hiện ra chân ngã, tâm đại nhẫn và sự chính trực của mình. Trước những điều kiện khó khăn và không thoải mái, mọi niệm đầu vi quan đều cần được xem xét xem tôi có giữ được chính niệm và chính tín hay không. Trước Đại Pháp và Sư phụ, và trước những đồng tu đang phối hợp cho các hạng mục quan trọng, tôi có giữ được sự thuần tịnh hay không. Khi tôi nhận ra tầm quan trọng đó, tôi nhớ đến vấn đề chính và cơ bản, đó là tôi có Sư phụ và Đại Pháp. Mọi thứ tôi có đều thuộc về Sáng Thế Chủ. Chỉ có Sáng Thế Chủ biết được tôi nên có bao nhiêu và tương lai của tôi như thế nào.
Sau khi suy xét như vậy, những niệm đầu đó từng bước biến mất, và chỉ còn lại Đại Pháp và sứ mệnh quan trọng của tôi, lý do tôi đến đây và đồng tại với Sáng Thế Chủ.
Sau một thời gian, tôi nhận được một cuộc gọi từ một đồng tu ở một quốc gia láng giềng đề nghị hỗ trợ và dành thời gian với các đồng tu ở thành phố đó. Tôi ngộ ra đây là sự gia trì của Sư phụ, nên tôi đã đến đó. Khi đến môi trường của các gia đình học viên Đại Pháp có trẻ em, tôi cảm thấy ấm áp như ở nhà. Tôi cảm nhận được trường năng lượng chân chính của Đại Pháp sâu sắc hơn. Tôi đã dành nhiều thời gian với con của các đồng tu, và khi nói chuyện với chúng, tôi cảm nhận được trường năng lượng thuần khiết và nhẹ nhàng xung quanh. Nó cũng giúp tôi loại bỏ những thông tin do người lớn áp đặt mà đôi khi cản trở việc thực hiện những việc làm đơn giản và cao cả.
Kể từ thời điểm đó, tôi bắt đầu tích cực tham gia hạng mục Shen Yun ở Châu Âu. Trên đường đến những thành phố khác ở Châu Âu, chúng tôi đã nghỉ tại nhà của một đồng tu, và tôi chia sẻ với cô ấy rằng tôi đến Châu Âu là để hỗ trợ Shen Yun. Tôi không phải là một người tị nạn, và tôi có thể tự nuôi sống bản thân trong vài tháng.
Ludwigsburg, Đức
Tôi đã nói với một học viên địa phương rằng tôi sẵn sàng đến bất cứ nơi nào cần giúp đỡ. Nhưng cô ấy không trả lời rõ ràng, nên tôi cố gắng buông bỏ những hy vọng của mình. Đột nhiên đến tối, cô ấy nhắn tin cho tôi: “Bạn có thể đến thành phố này vào khoảng giờ ăn tối ngày mai không?” Trong tâm tôi trả lời “Tất nhiên là được!”
Tuy nhiên, vì chưa quen với địa điểm mới và lịch trình tàu, nên tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng tôi lập tức loại bỏ những suy nghĩ này, và bắt đầu xem xét lựa chọn về tàu hỏa và nhận ra thành phố đó không xa và về cơ bản là rất thuận tiện. Tôi trả lời đồng tu: “Tôi sẽ đến đó vào chiều mai.” Khi tôi lên chuyến tàu đầu tiên, tôi cảm thấy mình xuất hiện quan nghiệp bệnh – đầu tôi bắt đầu quay cuồng và đau nhức. Trong suốt chặng đường, tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ và phát chính niệm. Khi đến thành phố lân cận, tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Tôi được chỉ định vào nhóm bảo vệ các thiết bị trong khán phòng.
Đôi khi tôi lại cảm thấy áp lực nên tôi đã phát chính niệm, và trường vật chất này đã được gỡ bỏ. Điều tốt là chúng tôi đã học Pháp theo nhóm, và trong thời gian nghỉ giải lao, chúng tôi đã luyện công và phát chính niệm. Trường năng lượng này là phi thường.
Đồng thời, tôi cũng được khảo nghiệm việc duy trì chính niệm: khi mới đến nhà hát và bước vào phòng, tôi cảm thấy có vài ánh mắt không thiện cảm. Hóa ra họ là những đồng tu đã rời khỏi các nước hậu Liên Xô và sống ở Châu Âu một thời gian dài. Tôi nhận ra tình hình cuộc chiến hiện tại ở Ukraine đã phơi bày nhiều chấp trước khác nhau, và điều này cũng ảnh hưởng đến nhiều đồng tu không vượt qua những thông tin và niệm đầu cũ của họ. Tôi ngộ ra Sư phụ đã cho tôi thấy hình ảnh phản chiếu của tâm tôi, gồm có mặt tốt – Phật tính, và phần vẫn chưa được tịnh hóa – của tâm tật đố và oán hận – là mặt ma tính.
Tôi hiểu mình không cần phải giải thích mọi việc với bất kỳ ai, cũng như không cần phải bảo vệ ý kiến của mình. Tôi có thể bỏ ngoài tai những lời khiêu khích từ bên ngoài. Tôi nghĩ đây không phải là lý do tôi đến đây, và tôi không muốn tranh đấu với bất kỳ ai, không cần khẳng định bản thân hay đặt mình lên trên người khác. Tất cả những điều này là không cần thiết, vì thời khắc này rất trân quý, và điều quan trọng là lấp đầy tư tưởng bằng những năng lượng và suy nghĩ tích cực, đồng thời phải khiêm tốn và quan tâm đến mọi người. Đặc biệt nếu đây là lúc một học viên khác đang trải qua quan nạn, hoặc họ đang trải qua một sự chuyển hóa, và họ đang thể hiện ra dưới dạng cảm xúc của con người. Tôi là đệ tử của Sư phụ, thời gian này được ban cho tôi để hoàn thành sứ mệnh trọng đại nhất với tâm thanh tịnh: cứu độ chúng sinh. Và nếu thêm một chút tiêu cực vào chỉnh thể, thì nó sẽ phản ánh trong toàn bộ quá trình, và gây ra trở ngại. Vì vậy, để không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ can nhiễu nào, tôi liên tục nghe các bài giảng Pháp hoặc âm nhạc của Phổ Độ.
Khi chuyến lưu diễn ở thành phố này kết thúc, tôi nhận thấy các đồng tu, những người ban đầu chào đón tôi với ánh mắt không tán thành, đã thay đổi thái độ. Khi lên tàu, tôi nhận ra mình đã đề cao, và Sư phụ đã cho tôi nhận thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Tôi cảm ơn các đồng tu đã phối hợp và giúp tôi chuyển hóa bản thân từ cũ, bẩn thỉu thành một con người mới, sạch sẽ.
Graz, Áo
Thành phố tiếp theo mà tôi được mời hỗ trợ là Graz, Áo. Một đồng tu đến từ Đức cho biết nhà bếp đang thiếu người. Tôi đã có kinh nghiệm, và mặc dù không hoàn toàn phù hợp, nhưng tôi vẫn hào hứng: Tôi không hoàn toàn hiểu những gì cần phải làm, nhưng tôi đã sẵn sàng làm mọi việc cần thiết. Một đồng tu sống trong ngôi nhà tôi đang ở chia sẻ với tôi rằng cô ấy đã từng làm việc trong nhà bếp. Cô ấy nói: “Làm việc trong nhà bếp rất khó khăn. Bạn phải luôn chân luôn tay, và không còn thời gian cho bất cứ điều gì khác.” Nó không làm tôi sợ. Các học viên khác trong nhóm ăn sáng nhờ tôi giúp đỡ trong bữa tiệc tự chọn tại nhà hát, và không có gì khó khăn cả. Tôi được đề nghị lau và giữ bàn sạch sẽ, bổ sung dao đĩa, và sẽ được hướng dẫn những việc cần làm. Khi tôi đến nhà hát, họ đưa cho tôi một bộ đồng phục đặc biệt, trông rất trang trọng. Khi mặc vào, tôi cảm thấy mình đang đảm nhận một nhiệm vụ mới trong một hoàn cảnh mới, và tôi sẵn sàng học hỏi công việc mới.
Chúng tôi được đưa đến một căn phòng nhỏ trong nhà hát với những chiếc bàn đã được bày sẵn. Đó là nơi các nghệ sỹ Shen Yun dùng bữa. Tôi đã cố gắng làm mọi việc điều phối viên giao cho. Nhóm chúng tôi có ba, và có lúc là bốn học viên. Chúng tôi nhanh chóng làm mọi việc cần thiết, và hỗ trợ lẫn nhau. Có rất nhiều việc, và cần phải làm liên tục. Chúng tôi được phân công những nhiệm vụ mới, bao gồm nhận và chia đồ ăn, đưa vào tủ lạnh và bày lên bàn tráng miệng, rửa và bày biện bát đĩa chuẩn bị cho bữa trưa và bữa tối, và chuẩn bị thức ăn cho bữa trưa và bữa tối. Đồ ăn cho nhân viên cần để riêng và cho vào hộp. Mọi thứ phải được thực hiện nhanh chóng và đúng giờ.
Đối với tôi đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Tôi học hỏi từ các học viên, và quan sát họ để học cách tương tác với người khác dễ dàng và duy trì tâm thái tích cực. Tôi thấy các học viên đã toàn tâm cống hiến cho công việc. Những tình huống bất ngờ liên tục phát sinh, và mọi thứ phải được thực hiện một cách chính xác và hoàn hảo. Tôi được truyền cảm hứng từ môi trường này, và tâm tính của tôi thay đổi tích cực hơn. Khi phát sinh những khó khăn, các đồng tu đều cố gắng khắc phục và giải quyết vấn đề. Chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ mà không tránh né hoặc nói: “Tôi không biết cách làm việc này” hoặc “Đó không phải là trách nhiệm của tôi.”
Tôi nhận ra tất cả các phản ứng như: “Đây không phải việc của tôi” hoặc “Tôi có nhiệm vụ khác”, cảm giác tủi thân, cảm giác được bảo vệ và chứng thực bản thân đều là thói quen từ vũ trụ cũ, và tôi không muốn cho phép những phản ứng này tồn tại trong không gian và tư tưởng của bản thân tôi. Hành động đúng đắn là nghĩ về người khác, giúp đỡ lẫn nhau và thấu hiểu nhau. Chìa khóa chính là loại bỏ tư tâm. Chỉ khi đó, con tàu mới có thể ra khơi dễ dàng, và chỉ những Pháp lý chân chính mới xuất hiện trong vũ trụ mới.
Paris, Pháp
Trong những ngày đầu năm mới, tôi có một giấc mơ khác: tôi bay đến Paris, thay vì thành phố của tôi. Ra khỏi sân bay, tôi đi ngược chiều với những hành khách còn lại. Cuối cùng tôi đã ở dưới tầng hầm của một tòa nhà cổ kính nào đó, và nó rất quen thuộc với tôi. Hóa ra đó là Nhà hát Opera Paris. Trong nhà hát, tôi đã gặp các vũ công và nhạc công, và nhận ra đây là Shen Yun. Một nhân viên của nhà hát đến gặp và đưa tôi đi tham quan. Khi tôi đi qua các hành lang và hội trường, tôi thấy các nghệ sỹ đang khởi động trước khi biểu diễn, và tôi cũng thấy các đồng tu thân quen ở gần lối vào và sân khấu, đang mang va li đựng thiết bị, đạo cụ sân khấu và trang phục. Và Sư phụ ở đó. Trong bữa sáng của nhà hát, tôi được mời uống trà. Tôi thấy hạnh phúc đến nỗi trong giây lát tôi cảm giác như đang trải qua một câu chuyện cổ tích – tôi được gặp rất nhiều người thân yêu. Kết thúc chuyến tham quan, khi đi ra đường, tôi gặp vợ chồng chị gái tại Paris. Lúc đó, trong giấc mơ, tôi nghĩ đây là một cơ hội quan trọng – đến Paris, và được xem buổi biểu diễn quan trọng này. Đột nhiên, trên tay tôi xuất hiện những chiếc vé.
Ngày hôm sau, tôi và chị gái trò chuyện điện thoại và chúc mừng năm mới. Chị ấy nói với tôi: “Chị muốn mua vé xem Shen Yun. Vợ chồng chị đã nhận được một cuốn sách nhỏ và một áp phích về buổi biểu diễn sắp tới trong hòm thư.” Tôi sững lại trong giây lát, và nhớ lại giấc mơ hôm qua, ngộ ra Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa và hỗ trợ cho tôi để tôi có thể quan tâm đến những người thân muốn xem Shen Yun. Nhưng làm thế nào để thực hiện đây? Lúc đó tôi không chắc chắn về việc này.
Vào mùa xuân, khi tôi ở cùng chị gái tại một nơi khác ở Châu Âu, tôi hỏi chị ấy: “Chị muốn xem buổi biểu diễn Shen Yun vào lúc nào và ở đâu? Họ đang lưu diễn tại nhiều quốc gia và thành phố.” Chị ấy hỏi: “Liệu có buổi biểu diễn nào ở Luxembourg không?” Nhìn vào lịch trình, tôi không tìm thấy bất kỳ buổi biểu diễn nào ở đó, vì vậy họ đã chọn Paris. Một tháng trước buổi biểu diễn, tôi đã mua vé và đặt phòng khách sạn. Tôi nhờ chị ấy kiểm tra và đặt vé tàu đi Paris. Một ngày trước khi đi Paris, tôi đến nhà chị gái để đi xem biểu diễn cùng nhau. Đó là vào ngày lễ, và tất cả vé tàu đã được bán hết, chỉ còn lại những vé giá cao. Tôi hiểu đây là khảo nghiệm cho tôi và người nhà. Tôi cũng hiểu trong bất kỳ tình huống nào cũng đều có giải pháp; quan trọng nhất là duy trì chính niệm. Đây là một khảo nghiệm đối với tâm cầu lợi, tâm giảo hoạt, cũng như quyết tâm của vợ chồng chị gái tôi. Tại phòng vé vẫn còn vé vào giờ trưa, và dự kiến sẽ đến vào đầu buổi biểu diễn. Nhưng chị gái tôi không muốn đến muộn như vậy. Đúng lúc đó, anh rể tôi thắc mắc, không hiểu tại sao có thể mua vé xem biểu diễn, đặt phòng khách sạn, mua vé tham quan Versailles mà lại chưa mua vé tàu đi Paris. Tôi hiểu đây vừa là can nhiễu, đồng thời cũng là quá trình tu luyện của chúng tôi.
Tôi nghĩ đi bằng ô tô là giải pháp tốt, nhưng mọi người chưa sẵn sàng cho việc đó. Có người gợi ý với anh rể tôi để đi đến một thành phố lân cận ở Pháp, và tìm vé tàu sớm hơn từ đó. Chúng tôi đã tìm được vé đi tàu sớm hơn từ thành phố này, nhưng với giá rất cao. Chị gái tôi quyết định thử đóng vai người tị nạn từ Ukraine để không phải trả tiền vé. Nhưng điều này khiến tôi không thoải mái, vì chị ấy đã sống ở Châu Âu trước chiến tranh, và điều đó là không trung thực, đặc biệt là khi chúng tôi sắp tham dự một sự kiện thiêng liêng như vậy. Một hành động như vậy là điều không đúng đắn. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, chị gái con làm như vậy là không đúng. Xin Ngài hãy cho con biết cần phải làm gì ạ.” Rồi đột nhiên anh rể tôi nói: “Chúng ta đi bằng ô tô thôi; đây là giải pháp tốt nhất, mọi việc sẽ ổn thôi.” Tôi thầm cảm tạ Sư phụ vì tình hình đã được giải quyết nhanh chóng.
Trước buổi biểu diễn, mắt chị tôi đỏ ngầu, đầu anh rể bắt đầu đau, và tôi ngộ ra họ đang được tịnh hóa. Do đó tôi đã phát chính niệm. Chúng tôi đã xem hết buổi biểu diễn, vợ chồng chị gái tôi rất vui và biết ơn vì được đến xem biểu diễn và họ thích tất cả mọi thứ. Khi trở về nhà, mọi người nhận ra đường đi không quá khó, và việc đi ô tô là một quyết định đúng đắn. Họ cũng chia sẻ với bạn bè, người thân về chuyến đi và buổi biểu diễn.
Đây là một điều phi thường và thần kỳ! Tình huống này một lần nữa điểm ngộ và nhắc nhở tôi rằng các đệ tử của Sư phụ đều có công năng ở các không gian vi quan, và những người gần gũi với chúng ta, họ hàng, đồng nghiệp, bạn bè, hàng xóm – tất cả đều có cơ hội được cứu độ. Điều quan trọng là chúng ta phải để ý đến từng điểm hóa từ Sư phụ, giữ vững tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, cứu độ chúng sinh, hướng họ đi theo con đường đúng đắn.
Thụy Sỹ và Áo
Vài ngày sau chuyến đi Paris, tôi nhận được thông báo cần hỗ trợ việc phát tài liệu ở Bregenz, Áo. Lúc đó tôi rảnh nên lập tức đến đó. Tối hôm đó, tôi cùng một học viên khác có mặt tại nhà hát ở Bregenz, phân phát tài liệu quảng cáo cho khán giả tại nhà hát. Tôi liên tục phát các tập tài liệu.
Khách đến rạp chủ yếu là người lớn, và tôi có thể cảm nhận được sự thuần tịnh và thiện tâm trong họ, và tôi nhìn thấy sự kỳ vọng cao trong mắt họ. Họ rất quen thuộc và gần gũi với tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự biết ơn và kỳ vọng từ những người nhận tài liệu Shen Yun từ tôi. Tôi hiểu rằng nếu lần này họ bỏ lỡ biểu diễn vì một lý do nào đó, chắc chắn lần sau họ sẽ đến.
Tôi hơi ngạc nhiên là nhiều thành phố Châu Âu nơi Shen Yun biểu diễn lại không trưng bày áp phích. Cách quảng cáo này rất hiệu quả đối với nhiều khán giả đến nhà hát, và ngay cả với khách du lịch đang tham quan gần nhà hát, vì nó sẽ giúp họ tìm thấy biểu diễn, và thậm chí ở lại thêm một ngày để xem. Tôi ý thức được điều này từ nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực sân khấu và điện ảnh.
Sáng hôm sau, chúng tôi thống nhất phân phát tài liệu tại một thị trấn nhỏ ở Thụy Sỹ. Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này. Tôi đã có một bản đồ, nhưng vì không quen với khu vực này nên tôi phải ghi nhớ số nhà và tên đường để không bị trùng lặp. Ngoài trời rất nóng, nhưng tôi không cảm thấy nóng và mệt mỏi. Tôi mang theo những tập tài liệu này với niềm vui và lòng biết ơn. Khi đặt tài liệu vào hòm thư, tôi đều thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân Thiện Nhẫn hảo”, “Đây là những gì bạn đang tìm kiếm, chúng tôi đang chờ bạn ở buổi biểu diễn.” Trong hai ngày, chúng tôi đã phân phát được rất nhiều tài liệ.,Tôi rất biết ơn các đồng tu đã hướng dẫn tôi đến những nơi cần hỗ trợ. Dường như, những người có tiền duyên đang đợi tôi ở nơi này.
Lần này, tôi được giao phụ trách bếp, nơi hầu như không có sự gián đoạn và phải chuyên tâm vào công việc. Tôi mặc đồng phục và đến gặp một đồng tu để nhận nhiệm vụ. Cần chú ý lắng nghe nhiệm vụ và hoàn thành một cách vô điều kiện.
Một vài đồng tu khác từ Ukraine tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi dễ dàng phối hợp với nhau hơn, và chia sẻ kinh nghiệm và thể ngộ định kỳ. Nó giúp chúng tôi thấy “thoải mái”. Nhưng thỉnh thoảng, tôi cảm thấy cách cư xử của chúng tôi khác biệt so với các đồng tu đến từ Trung Quốc và các nước Châu Âu khác. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, và cố gắng loại bỏ tâm hiển thị, hoan hỷ, và so sánh đánh giá “ai tốt hơn ai kém hơn”. Tôi cảm thấy đây không phải là năng lượng thuần chính của các học viên.
Chúng tôi làm mọi việc trong nhà bếp: cắt rau và trái cây, cũng như các sản phẩm khác, và giúp chuẩn bị bột cho món tráng miệng. Chúng tôi thường xuyên phải rửa và lau khô bát đĩa bằng tay. Chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau. Trên thực tế, tôi không cảm thấy mệt mỏi lắm. Đôi khi trời nóng, và tôi đi ra ngoài hít không khí trong lành vài phút.
Ngày hôm sau, một học viên khác từ Thụy Sỹ tham gia cùng chúng tôi. Theo tôi biết, nhiệm vụ của cô ấy là gọt hoa quả. Đột nhiên, trước giờ ăn trưa, đồng tu giám sát việc chuẩn bị đồ ăn đến gặp tôi và hỏi: “Tất cả trái cây đã được gọt và sẵn sàng chưa?” Tôi buột miệng trả lời: “Xong rồi.” Sau đó tôi nhận ra có lẽ mình đã quá phấn khích với câu trả lời đầy tự tin như vậy. Tôi quyết định đi đến phòng để trái cây và kiểm tra việc gọt trái cây và thấy mới gọt được dưa hấu. Tôi gặp một đồng tu trong nhóm ăn sáng để thông báo cho cô ấy, và hỏi những loại trái cây nào khác cần được gọt. Khi cô ấy đưa ra một danh sách các loại trái cây, chúng tôi nhanh chóng triển khai công việc. Khi chúng tôi vừa cắt và bày chúng lên khay, một đồng tu đến hỏi công việc có ổn không và liệu trái cây đã sẵn sàng cho bữa trưa chưa?
Ngay sau tình huống này, tôi cảm thấy tự thương hại. Tôi nghĩ: “Đây là lần đầu tiên mình làm việc trong nhà bếp. Mình đến để giúp đỡ, và có những nhiệm vụ quan trọng, và mình chưa sẵn sàng chịu trách nhiệm và đưa ra quyết định nên sử dụng những loại trái cây nào, khối lượng bao nhiêu và phục vụ như thế nào. Mình chỉ là sẵn sàng giúp đỡ và tìm hiểu về điều này.“
Tôi nhận ra những cảm xúc tự thương hại, cũng như lên án và buộc tội này, là không đúng đắn, và cần phải thay đổi suy nghĩ, loại bỏ tất cả những niệm đầu này. Trong khi tôi đang hướng nội, thì một đồng tu người Việt Nam âm thầm tiến đến bàn và nhanh chóng cắt các loại trái cây với màu sắc và hương vị khác nhau. Tôi đã giúp cô ấy, và trong vòng 10 đến 15 phút, các khay đã được trang trí rất đẹp và hài hòa. Tôi ngộ được nguyên lý về việc phối hợp âm thầm và vô điều kiện.
Sau chuyến đi này, tôi nhận ra đó là năm ngày hạnh phúc, nhưng cũng có đủ loại khảo nghiệm, đề cao, trí huệ, sự hỗ trợ, những cuộc gặp gỡ mới với các đồng tu và với những chúng sinh đã chờ đợi hàng triệu năm để nghe chân tướng về Đại Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ về cơ hội tuyệt vời này để biến những giấc mơ đẹp của con thành hiện thực!
Cảm ơn các đồng tu đã tin tưởng tôi cùng thực hiện các công việc của Đại Pháp.
Cảm ơn tất cả các đồng tu đã lắng nghe bài chia sẻ kinh nghiệm này.
(Bài chia sẻ được gửi tới Pháp hội Châu Âu năm 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/20/449781.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/24/203999.html
Đăng ngày 30-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.