Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-09-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các đồng tu!
Tôi đã tu luyện được 24 năm và thấy mình là một người vô cùng may mắn. Đại Pháp và Sư phụ đã luôn trợ giúp tôi, ban cho tôi sức mạnh để vượt qua những trắc trở trong cuộc sống và đối đãi với những vấn đề xảy ra một cách đúng đắn. Đại Pháp là cội nguồn không ngừng tiếp thêm sức mạnh và trí tuệ cho tôi.
Trong những năm tu luyện, tôi đã được trải nghiệm rất nhiều điều như được miêu tả trong Chuyển Pháp Luân, từ tịnh hóa thân thể, khai mở thiên mục đến công năng. Sư phụ lúc nào cũng ở bên tôi, trợ giúp và dẫn dắt tôi.
Tôi đã gắng hết sức tham gia vào các hạng mục lớn để hồng Pháp, giảng chân tướng và cứu chúng sinh, trong đó, Minh Huệ là hạng mục đầu tiên mà tôi tham gia. Tôi thật may mắn khi được làm việc cho Minh Huệ ngay từ khi hạng mục thành lập. Hồi đó, tôi thực sự muốn làm việc cho trang web này, nên khi tổng biên tập đề nghị tôi làm công việc dịch thuật, tôi liền vui vẻ nhận lời.
Trong sáu tháng đầu tiên, tôi thường xuyên lo sợ rằng mình sẽ không nhận được bài để dịch, bởi tôi biết chất lượng bản dịch của mình chưa tốt. Vậy nên, mỗi khi dịch xong, tôi đều kiểm tra đi kiểm tra lại bản dịch. Khi bài được đăng, tôi đối chiếu nó với bản dịch của mình để tìm ra những chỗ sai, và qua đó tôi rút kinh nghiệm để không mắc phải những lỗi tương tự nữa.
Dần dần, cùng với việc đề cao tâm tính, chất lượng các bản dịch của tôi cũng được cải thiện. Theo thời gian, tốc độ dịch của tôi tăng lên và tôi có thể dịch 4-5 bài mỗi tuần.
Gần đây, một điều phối của hạng mục đã đề nghị tôi dịch các bài dài hơn và quan trọng hơn vào một ngày nhất định. Trong đầu tôi chợt lóe lên ý niệm: “Ồ, ngày nào mình cũng dịch bài, lại tham gia vào mấy hạng mục, và mới đây còn nhận lời thực hiện công việc quan trọng của một hạng mục mới. Làm sao mình có thể đảm nhận thêm trách nhiệm được?” Nhưng ngay khi niệm đầu đó xuất hiện, tôi biết nó thực sự không phải là tôi. Hẳn là Sư phụ thấy tôi có thể đóng góp điều gì đó quan trọng hơn cho trang web nên Ngài đã ban cho tôi cơ hội này. Làm sao tôi có thể nói “không” với Ngài?
Tôi cho rằng, mỗi khi chúng ta rơi vào loại tình huống này, thì chính là cơ hội cho chúng ta đề cao, và điều quan trọng là chúng ta cần minh xác ghi nhớ điều đó. Trong tình huống ấy, điều đặc biệt then chốt là chúng ta phải nỗ lực trừ bỏ một số chấp trước có thể gây cản trở việc thực hiện tốt nhiệm vụ mới, nghiêm khắc xem xét lại bản thân, và không để nảy sinh những suy nghĩ ích kỷ từ những quan niệm suy đồi của con người, tâm lười biếng cũng như tâm an dật.
Trong quá trình làm công tác biên dịch cho Minh Huệ, tôi cố gắng để ý đến từng ý từng niệm. Bất kể quan niệm nào của người thường như tranh đấu, oán hận hay phàn nàn v.v.. đều có thể gây hại rất nhiều cho người đọc bài viết sau này, bởi những suy nghĩ như thế lưu lại năng lượng nhơ nhớp và dơ bẩn. Tôi cũng rất cố gắng không để tình dẫn động, không khóc hay đồng cảm với đồng tu bị bức hại tàn bạo, hoặc với một đồng tu sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng đã tìm ra chấp trước của mình, hoặc với bài báo mô tả Sư tôn từ bi cứu độ chúng sinh. Tôi nghiêm khắc tự nói với mình: “Ngươi rơi lệ thì còn gì là đệ tử Đại Pháp nữa?” Tôi đã vài lần chứng kiến qua thiên mục rằng những sinh mệnh tà ác không ngừng xoa tay vui sướng khi chúng ta khóc.
Truy tìm chấp trước
Tôi bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân tại sao ngay từ khi bắt đầu làm việc cho Minh Huệ, tôi đã rất lo lắng rằng mình biên dịch không tốt và sẽ bị yêu cầu rời khỏi hạng mục. Và ngay cả bây giờ, sau 16 năm, khi tôi bắt đầu nhận các bài phức tạp hơn để dịch, tôi vẫn lo rằng mình sẽ làm không tốt?
Thoạt nghe, bạn có thể nghĩ điều đó rất tốt, vì tôi đã rất coi trọng việc tham gia hạng mục và lo lắng về chất lượng công việc của mình. Song, tôi biết rằng một khi có lo lắng là có chấp trước, đã đến lúc tôi phải tìm ra nó và trừ bỏ nó. Cách đây không lâu, rốt cục tôi đã tìm ra vấn đề và bắt đầu nghiêm túc giải quyết nó.
Tôi nghĩ: “Được rồi, giả sử tôi mắc lỗi và người hiệu đính sẽ chỉ ra cho tôi, thậm chí có thể cười nhạo tôi hay kể với người điều phối chính v.v..Nhưng xem ra, không chỉ đơn giản vậy: Tôi không muốn nghe những lời không mấy hay ho dành cho mình, không muốn bị người khác phê bình! Tôi nhận ra rõ tâm kiêu ngạo, tâm nghĩ rằng tôi giỏi hơn người khác. Tôi còn nhận ra ngay cả việc tôi xấu hổ, không muốn người hiệu đính sửa bản dịch của mình cũng là không chính. Đó là biểu hiện của tâm kiểu ngạo ẩn giấu! Nếu tôi không có chấp trước này, tôi sẽ không lo lắng như thế!
Thực ra, tâm kiêu ngạo và tâm sợ mất thể diện đã được khéo léo che giấu đằng sau mong muốn có được bản dịch chất lượng cao của tôi!
Tôi biết mình rất may mắn khi được tham gia công tác cho trang web Minh Huệ, bởi vì trong quá trình dịch bài, tôi được truyền tải các câu chuyện tu luyện, đối chiếu hành vi của họ với hành vi của mình và cuối cùng có thể tìm ra phương diện tôi cần đề cao.
Tôi từng dịch bài về hai nữ học viên bị cảnh sát bắt khi đang phân phát tài liệu Đại Pháp. Cảnh sát đã thẩm vấn họ để cố gắng tìm ra danh tính và địa chỉ của hai người. Người thứ nhất im lặng không nói, nhưng đến người thứ hai, cô ấy ngay lập tức kể mọi chuyện về bản thân và đồng tu kia, nhờ vậy cô ấy được phép về nhà, còn đồng tu mà cô ấy phản bội sẽ bị đưa đến một trại tạm giam. Những gì người học viên nói khi chia tay đồng tu đã phản bội cô ấy mãi mãi lắng đọng trong lòng tôi, như một tấm gương để tôi noi theo: “Đừng lo lắng về những gì đã xảy ra, cô hãy tiếp tục tu luyện và làm tốt ba việc. Việc chúng ta bị bắt là lỗi của tôi vì tôi đã không cẩn thận. Tôi xin lỗi vì tôi đã khiến cô phải làm vậy.”
Tôi biết mình còn kém xa người học viên đó. Ngay cả trong tình huống nguy nan như thế, cô ấy cũng không trách cứ người khác, mà chỉ hướng nội tìm.
Hiện giờ, khi tâm oán hận và tâm kiêu ngạo của tôi bị khuấy động, tôi có thể giữ im lặng nhưng trong lòng tôi không phải lúc nào cũng thản đãng. Tôi đã không ngừng hướng nội. Đôi khi dường như tôi không có lỗi chút nào, tôi không đáng bị khiển trách, nhưng tôi biết rằng hoàn cảnh được tạo ra với chủ đích để tôi có thể nhận ra vấn đề của mình và trừ bỏ nó. Bằng cách sử dụng Pháp bảo hướng nội mà Sư phụ ban cho, chưa khi nào tôi không thể tìm ra chấp trước. Tất nhiên, tôi sẽ vượt qua khảo nghiệm theo cách mà tôi nên làm: là bình tĩnh, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả chỉ một nụ cười. Sau đó, trong lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc và bình yên.
Tôi luôn cố gắng ghi nhớ lời giảng của Sư phụ:
“Gặp phải mâu thuẫn, bất kể mình đúng hay sai, đều nghĩ về bản thân: Việc này mình có chỗ nào không đúng? Có phải mình thật sự xuất hiện cái gì không đúng? Đều là đang nghĩ như vậy, niệm đầu tiên nghĩ chính mình, nghĩ vấn đề, ai không như vậy thì chư vị không phải là một người tu luyện Đại Pháp chân chính. Đây là Pháp Bảo của tu luyện, đây là một đặc điểm của tu luyện của đệ tử Đại Pháp chúng ta. Bất cứ gặp phải chuyện gì, niệm đầu tiên trước hết xét về mình, cái này gọi là “hướng nội tìm”.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)
Hồi tôi mới bắt đầu làm công tác Minh Huệ, một ngày nọ khi đang ngồi thiền, qua thiên mục tôi nhìn thấy rõ một không gian trong đó có rất nhiều người. Tất cả họ đều mặc áo choàng rộng. Một số người còn đội vương miện, và họ ngồi thành hình bán nguyệt. Căn phòng đã chạng vạng tối. Tôi biết mình có ở đó, nhưng không thể nhìn thấy chính mình. Mỗi tế bào của thân thể tôi đều cảm nhận rằng những người này đang chờ đợi điều gì đó từ tôi. Sau đó, tôi nhìn thấy bàn tay mình đang cầm một cốc nước lớn trong như pha lê. Tôi đưa chiếc cốc này cho người ngồi gần tôi nhất. Anh ấy cẩn thận nhận lấy, nhấp một ngụm rồi đưa cho người bên cạnh. Qua cử chỉ nâng niu mà họ trao chiếc cốc này cho nhau, tôi nhận ra những người này đang khao khát chờ đợi. Có lẽ, cốc nước trong như pha lê này tượng trưng cho các bài viết trên trang Minh Huệ. Những bài viết thuần tịnh đó không chỉ cần cho thế nhân, mà còn cần cho chúng sinh ở các không gian khác đang chờ được cứu.
Sư phụ giảng,
“Đệ tử Đại Pháp là chư Thần hạ thế có trách nhiệm trợ Sư cứu chúng sinh, gánh vác trách nhiệm cứu độ chúng sinh ở hạ giới.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Trên đây là những chia sẻ ở tầng thứ sở tại của tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Minh Huệ Đa ngữ 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả.Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/30/450126.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/10/4/204137.html
Đăng ngày 28-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.