Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Ba Lan

[MINH HUỆ 22-09-2022]

Tôi là người Ba Lan sống ở thành phố Gdansk. Tôi đến với Pháp Luân Đại Pháp do một người bạn gợi ý cho tôi một số lời khuyên có thể cải thiện sức khỏe và sự tập trung. Cô ấy đã đề cập đến một số công pháp khác nhau, trong số đó có Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất ngạc nhiên vì mình biết tất cả các công pháp khác, nhưng Pháp Luân Đại Pháp là môn duy nhất tôi chưa từng nghe nói đến. Tôi quyết định tìm hiểu xem rốt cuộc đó là công pháp gì.

Khi tôi mở trang chủ của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị màu sắc và bố cục đơn giản của trang web thu hút. Tôi đọc phần giới thiệu và xem video dạy luyện công của Sư phụ. Tôi cảm thấy động tác đơn giản, thời gian luyện công không lâu, rất phù hợp với tôi. Tối hôm đó, tôi đã luyện công mà không chút lo ngại. Luyện công khiến cơ thể tôi cảm thấy thoải mái, đầu tôi nhẹ bẫng, vì vậy tôi đã bắt đầu luyện công thường xuyên.

Một đêm khi ngồi đả tọa, tôi đột nhiên cảm thấy một áp lực mạnh trên đỉnh đầu của mình. Sau đó tôi cảm thấy tất cả những luồng năng lượng khác nhau truyền qua tay và cơ thể mình. Trước đây tôi từng cảm nhận được luồng năng lượng này và chia sẻ với những người thích nói về nó, có lẽ đó là lý do tại sao tôi không thấy sợ hãi. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì và tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi. Khi đó, tôi chưa đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cũng như chưa từng đọc bất kỳ bài giảng nào khác của Sư phụ. Tôi ý thức được rằng tôi đã gặp một vài chuyện đặc biệt.

Một ngày nọ, tôi đến Sopot, một thị trấn nhỏ gần Gdansk. Khi tôi đi ngang qua công viên về phía một quán cà phê, tôi nhận thấy một người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây, anh ấy đặt tờ rơi trên những chiếc hộp màu vàng. Tôi nhìn thấy dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp” trên tờ rơi và trên áo phông của anh ấy. Tôi nghĩ tôi nên trò chuyện với anh ấy. Hóa ra anh ấy là điều phối viên địa phương ở thành phố Gdansk.

Tôi đến gần và nói với điều phối viên rằng gần đây tôi cảm thấy thế nào khi luyện các bài công pháp. Chúng tôi bắt đầu một cuộc thảo luận thú vị về cuộc sống và vũ trụ. Tôi được biết rằng các điểm luyện công và các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp đều được dạy miễn phí. Từ nhỏ đến lớn, quan điểm của tôi về cuộc sống là không có thứ gì miễn phí trên thế giới này, vì vậy tôi rất bất ngờ trước những gì anh ấy nói. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng rất tích cực từ người điều phối, và tôi quyết định thử để tránh những nghi ngờ không cần thiết. Vì vậy, tôi đã hứa sẽ đến điểm luyện công.

Sau một thời gian, lần đầu tiên tôi cũng đến điểm luyện công. Khi chúng tôi luyện công ngoài trời, tôi thấy rằng luyện công ở điểm luyện công khó hơn nhiều so với luyện với các video trực tuyến ở nhà. Bởi vì luyện công ngoài trời trong môi trường ồn ào này, mùi thức ăn ngon thoang thoảng bay qua gần đó, dường như các nhà hàng đang cạnh tranh với nhau, điều này khiến tôi không thể nhập tĩnh. Những suy nghĩ đảo điên trong đầu, khiến tôi không thể kiểm soát chúng. Tôi có đôi chút muốn từ bỏ. Đặc biệt là khi tôi luyện bài công pháp thứ 2, lúc đó đầu tôi rất đau. Tuy nhiên, nhìn thấy người điều phối đứng trên bãi cỏ như một pho tượng, với hai tay giơ lên ​​và bất động, tôi cũng quyết định tiếp tục kiên trì. Điều này đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi nghiến răng, không để ý đến mồ hôi lạnh trên lưng. Tôi quyết định sẽ tiếp tục kiên trì. Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy điều này rất quan trọng.

Tôi bắt đầu đến điểm luyện công thường xuyên. Mặc dù lúc đầu luyện công có thể hơi đau và khiến tôi mất tập trung, nhưng tôi thấy rằng nếu tôi có thể tập trung trong một môi trường khó khăn như vậy, tôi sẽ tiến bộ nhanh hơn. Vào mùa thu, tôi hỏi điều phối viên liệu chúng tôi có luyện công như thường lệ vào mùa đông hay không. Anh ấy cười và nói: “Tất nhiên rồi!” Nhìn biểu hiện trước đây của anh ấy ở điểm luyện công, câu trả lời của anh ấy không làm tôi ngạc nhiên chút nào.

Tôi có cảm xúc lẫn lộn khi luyện công vào mùa đông. Tôi không thể tưởng tượng làm thế nào để có thể luyện trong nhiệt độ âm. Hễ những hoài nghi bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi, tôi sẽ bác bỏ những tư tưởng này trong đầu mình ngay lập tức. Tôi nghĩ, nếu người điều phối nói có thể, thì vì sao tôi lại tranh cãi về điều này?

Mùa đông đã đến. Nhiệt độ bên ngoài giảm xuống dưới 0 độ. Người điều phối sẽ cởi giày và ngồi đả tọa trong giá lạnh. Không còn cách nào khác, tôi nghĩ mình cũng nên làm như vậy. Ngay khi ngồi xuống, tôi ngay lập tức cảm thấy cóng ở chân. Vì rất gầy nên tôi rất nhạy cảm với cái lạnh. Tuy nhiên, điều ngạc nhiên là khi nhập tĩnh, tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, như thể cái lạnh đã ngừng làm phiền tôi. Chân tôi thậm chí còn cảm thấy ấm áp. Tuy nhiên, khi tôi vừa nghĩ vậy, cái lạnh lại bắt đầu ập xuống chân tôi. Tôi nhận ra rằng tốt hơn hết tôi không nên chấp trước vào nó. Khi quyết định thiền định trong mùa đông lạnh giá, và nhẫn chịu thử thách do mùa đông khắc nghiệt mang lại một cách rõ ràng minh bạch, tôi rất tin tưởng rằng mình đã tìm ra một phương pháp tu luyện phù hợp với bản thân.

Một ngày khác tại điểm luyện công, điều phối viên đã nói với tôi về cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp chỉ là luyện công, nhưng tôi sớm nhận ra rằng môn này thực sự là đề cao tâm tính, khiến mọi người trở thành một người tốt hơn. Vì vậy, tôi bắt đầu học “Chuyển Pháp Luân” và các bài giảng khác của Sư phụ.

Tôi cần phải xử lý rất nhiều sách mà mình đã cất giữ trước đây. Tôi là một người thích đọc và sưu tầm sách. Khi còn nhỏ, tôi thường đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ, và không thể cưỡng lại việc bước vào xem có sách nào giảm giá không. Vì thường được giảm giá, nên tôi thường mang về nhà một vài cuốn sách và cất chúng dưới gầm giường.

Không phải lúc nào tôi cũng mua chúng vì nội dung, mà thường là vì chúng có trang bìa đẹp. Tuy nhiên, mỗi cuốn tôi chỉ đọc một lần. Tôi chưa bao giờ đọc đi đọc lại cùng một cuốn sách. Đó là vì tôi thích đọc những cuốn sách khác mô tả những chủ đề giống nhau, hoặc tương tự từ những góc độ khác nhau.

Nhưng “Chuyển Pháp Luân” thì khác. Đây không phải là một cuốn sách thông thường. Khi đọc lần đầu tiên, tôi đã mất một thời gian dài. Vì không thể hiểu tất cả mọi thứ ngay lập tức, nên tôi đã đọc rất chậm. Sau khi đọc xong lần đầu tiên, ngay lập tức tôi quyết định đọc lại để hiểu rõ hơn. Mãi về sau, tôi mới nhận ra đây là cuốn sách đầu tiên tôi đọc những vài lần trong đời, và thường xuyên đọc bất cứ khi nào có thời gian.

Hiện giờ khi phải lựa chọn đọc một cuốn sách mới, hay đọc lại “Chuyển Pháp Luân”, tôi thường chọn “Chuyển Pháp Luân”. Đã qua rồi cái thời tôi cảm thấy muốn đọc những cuốn sách khác (ví dụ như tiểu thuyết, tiểu thuyết trinh thám, v.v.)

Có một đoạn trong cuốn “Chuyển Pháp Luân” mà tôi nghĩ là quan trọng nhất đối với việc tu luyện của tôi, đó là một câu ở cuối cuốn sách: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành”.

Tôi hiểu rằng chỉ bằng vài lời này, Sư phụ đã truyền đạt cho chúng ta những điều tinh túy của quá trình tu luyện và chuyển hóa của bản thể – sẽ rất đau đớn, sẽ rất khó khăn, nhưng chúng ta không nên bỏ cuộc. Chúng ta đang tu luyện trong mê. Mọi thứ trước mắt bạn, tự ngã chân thực là có thật, thế giới bên ngoài chìm đắm trong mê là có thật. Vì vậy xứng đáng để nhẫn chịu mọi khó khăn và kiên nhẫn trong suốt quá trình, để cuối cùng có thể thoát ra khỏi cơn mê.

Tôi đã tu luyện được 3 năm. Cuộc sống của tôi cũng thay đổi mạnh mẽ trong những năm qua. Tôi nhận ra rằng để tu luyện tốt, chúng ta phải không sợ ma nạn, chấp nhận thử thách đã trở thành một phần không thể thiếu trong quá trình đề cao. Bất cứ khi nào gặp khó khăn, tôi sẽ nghĩ đến những lời của Sư phụ, Ngài đã nói rằng chúng ta sẽ luôn phải trải qua thử thách cho đến khi đạt được viên mãn.

Ngay cả khi chúng ta nghĩ cách vượt qua khảo nghiệm này, thì điều đó cũng không có nghĩa là sẽ không có nhiều khảo nghiệm hơn xảy đến. Vì vậy, tôi bắt đầu coi tất cả các thử thách là cơ hội để bản thân trưởng thành. Tôi nhận ra rằng nếu những thử thách này luôn đồng hành cùng tôi cho đến khi kết thúc quá trình tu luyện của mình, thì tôi nên bắt đầu coi chúng như một phần cuộc sống của mình, chứ không phải là một sự việc thi thoảng mới xảy đến.

Một hôm sau khi luyện công xong, điều phối viên đề cập đến một buổi biểu diễn hiếm có ở Ba Lan, nhưng đã nổi tiếng khắp thế giới. Tôi hỏi để biết chi tiết. Anh ấy nói rằng anh đang nói về Shen Yun, một buổi biểu diễn múa cổ điển nổi danh của Trung Quốc. Tôi hy vọng ít nhất cũng có một cơ hội được xem buổi biểu diễn đó, nhưng khi đó chưa diễn ở sân khấu Ba Lan, nên việc đi ra nước ngoài sẽ tốn rất nhiều chi phí.

Tuy nhiên, vài tháng sau, chúng tôi được biết Shen Yun có thể sẽ lại biểu diễn ở Ba Lan. Sau một thời gian, có thông tin xác nhận rằng thành phố được tổ chức là Torun. Tôi rất hứng khởi về điều này.

Đây là lần đầu tiên Shen Yun đến Ba Lan sau 7 năm. Buổi biểu diễn thật tuyệt vời, đầy màu sắc rực rỡ, những điệu múa uyển chuyển và đẹp mắt, nội dung hài hước, tổng thể ngoạn mục và khiến khán giả phải suy ngẫm. Sau khi xem Shen Yun, tôi có cơ hội hỗ trợ kênh truyền thông Tân Đường Nhân và tham gia vào chương trình phỏng vấn của Epoch Times. Đó là những trải nghiệm vô giá, nếu không có chúng, tôi sẽ không thể ứng phó được với những thách thức sắp tới.

Sau khi Shen Yun trở lại Ba Lan một cách thành công, thành phố tiếp theo tổ chức biểu diễn là Lublin. Tại Lublin, tôi có cơ hội phỏng vấn độc lập với khán giả vào giờ nghỉ giải lao và khi kết thúc chương trình. Công việc liên quan đến việc hỏi khán giả ấn tượng đầu tiên của họ về buổi biểu diễn là gì, họ thích điều gì nhất, hoặc điều gì đặc biệt đáng nhớ. Sau đó, chúng tôi sẽ đăng những bài viết này trên trang web của Epoch Times tiếng Ba Lan.

Trước buổi biểu diễn ở Lublin, tôi cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Trước đó, tôi đã xem các cuộc phỏng vấn của các nhà báo chuyên nghiệp, vì họ luôn dễ dàng điều hướng nội dung, sau đó tôi dịch lại các bài thuyết trình của họ. Về phần mình, tôi chưa từng phỏng vấn ai. May mắn thay, một trong những phóng viên giàu kinh nghiệm đã cho tôi một số lời khuyên quý giá. Tôi cầm một chiếc máy ghi âm, và đi đến gian hàng của người trả lời phỏng vấn đầu tiên.

Tôi nghĩ về Pháp và tự hỏi liệu vượt qua nỗi sợ hãi có phải là một trận chiến hay không. Thay vì cố gắng vượt qua nó, tôi đã nghĩ về những gì tôi nghe được từ một đồng tu khác. Cô ấy nói rằng xem một buổi biểu diễn trước khi phỏng vấn có thể sẽ giúp ích, vì chúng ta bị ảnh hưởng bởi năng lượng tích cực mà chương trình tỏa ra, và cuộc trò chuyện phỏng vấn sẽ diễn ra một cách tự nhiên. Khi đó, tôi đã xem cùng một buổi biểu diễn vài lần, và cảm thấy không cần phải xem lại. Tuy nhiên, khi nghe được lời khuyên này, tôi quyết định cần xem lại một lần nữa. Điều này đã giúp tôi rất nhiều trong các cuộc phỏng vấn. Sau đó, cuộc phỏng vấn đã biến thành một cuộc trò chuyện giữa 2 khán giả, thành một cuộc trao đổi cảm nhận sâu sắc, và cuối cùng vẽ nên một bức tranh không thể nào quên về buổi biểu diễn tối hôm đó.

Tôi biết rằng nếu không có sự hỗ trợ của các học viên khác và Shen Yun trước khi chúng tôi bắt đầu, tôi sẽ không thể ứng phó được với thử thách này. Tôi nghĩ rằng tất cả những điều này đã là một thành công. Bởi vì trước hết tôi là một khán giả của Shen Yun, chia sẻ cảm xúc của tôi với các khán giả khác, và sau đó, tôi mới là một phóng viên.

Tôi ý thức được rằng khi luyện “Thần Thông Gia trì Pháp” trong bài công pháp số 5, tôi luôn tập trung vào những gì mọi người xung quanh đang nói. Trước khi luyện công, tôi thường để ý đến những cuộc trò chuyện của người khác, vì vậy tôi rất khó nhập tĩnh.

Tâm trí tôi luôn luôn trôi dạt bất định, khi tôi đưa ý thức của mình tập trung vào cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng tôi vừa bỏ lỡ một vài sự đề cao. Tôi cảm thấy điều này rất tệ.

Đến giờ tôi đã luôn làm được “Chân”, tôi ý thức được rằng một số hành động là sự thiếu tôn trọng người nói và thiếu trung thực. Nếu tôi vô tình hiểu sai hoặc bỏ sót điều gì đó, tôi sẽ hỏi người nói xem có thể lặp lại, hoặc nói lại được không. Lý giải của tôi là chí ít là về phương diện tu khẩu, Pháp cũng tu chính người tu luyện theo cách này.

Gần đây, tôi cũng có những thay đổi khác. Một số người xung quanh tôi, chủ yếu là người thân, bạn bè, và những người trước kia từng nghiện rượu, đột nhiên phát hiện ra rằng họ đã bỏ rượu vì nhiều lý do khác nhau. Mỗi người trong số họ có một lý do khác nhau để bỏ rượu. Mặc dù tôi đã đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp với họ, nhưng bản thân họ không hề học. Họ không uống ít hơn, mà đã ngừng uống rượu hoàn toàn, và bắt đầu một lối sống lành mạnh, có ý nghĩa hơn. Có lẽ điều này liên quan đến việc tu luyện của tôi. Bởi vì một số người rất chấp trước vào cuộc sống phóng túng và buông thả mà họ từng sống, nhưng bây giờ họ đột nhiên thấy rằng lối sống đó không có lợi cho họ.

Sau đó, tôi hy vọng suy nghĩ đầu tiên của tôi khi thức dậy mỗi ngày là về Pháp. Tuy nhiên, thực tế không phải như vậy. Tôi hiện đang ở một giai đoạn trong cuộc đời, mà mỗi khi bắt đầu một ngày mới, khi đối mặt với một bài khảo nghiệm, tôi sẽ dừng lại và suy nghĩ về nó trước khi đưa ra quyết định, xem nó có phù hợp với các tiêu chuẩn của Pháp hay không. Kết quả là việc đưa ra quyết định theo cách này không chỉ tích cực, mà bản thân hành động đó cũng hiệu quả hơn.

Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện rất mạnh mẽ, giúp con người trở nên tốt hơn. Tôi cảm thấy như vậy trong cuộc sống hàng ngày, hay mỗi khi tôi học Pháp hoặc luyện công. Mỗi khi học Pháp xong, tôi cảm thấy nhận thức của tôi về thế giới đã thay đổi một chút, và tôi ngày càng tiến gần hơn đến sự thật.

Tôi không còn chấp trước vào một số sở thích trước đây của mình, những điều còn lại chỉ là Pháp. Khi tôi đi làm và nói chuyện với mọi người, tôi chú ý đến sở thích và khát vọng sống, mục tiêu, ước mơ của họ, mọi thứ họ học và bàn luận, và tôi có thể thấy giữa những hàng chữ rằng họ cũng đang tìm kiếm Pháp này. Mọi thứ đều đến vì Đại Pháp. Nhìn lại bản thân 3 năm trước và bản thân hiện tại, tôi càng vui mừng vì được bước trên con đường tu luyện.

Khi tôi đang đối mặt với khảo nghiệm, hoặc trải qua một việc rất khó khăn, tôi biết rằng tôi có thể vượt qua khảo nghiệm bởi vì Sư phụ đã nói: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (“Chuyển Pháp Luân”).

Không ai có thể nói cho chúng ta biết tương lai sẽ ra sao, chúng ta sẽ gặp phải những khó khăn gì, nhưng tôi luôn được truyền cảm hứng từ câu nói của Sư phụ “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành”. Tu luyện là cơ hội duy nhất của chúng ta, vì vậy chúng ta nên hết sức coi trọng việc tu luyện. Bằng cách nào đó, chúng ta đã có được cơ hội này, vì vậy chúng ta cần luôn giữ hy vọng và dũng cảm đi đến viên mãn.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Châu Âu 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/22/【欧洲法会】被“难忍能忍,难行能行”所鼓舞(译文)-449789.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/26/204024.html

Đăng ngày 29-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share