Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại châu Âu

[MINH HUỆ 19-09-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2016. Đây là năm thứ ba tôi được tham gia vào công tác an ninh và hậu cần sân khấu của đoàn nghệ thuật Shen Yun. Mỗi dịp được làm việc cho Shen Yun, tôi lại đắc được rất nhiều thể ngộ mới. Nhờ đảm nhận rất nhiều công việc khác nhau, tôi luôn học hỏi được những kiến thức và tích lũy được những kinh nghiệm mới. Tôi vô cùng tự hào khi được là một thành viên trong đoàn. Bên cạnh các nghệ sĩ múa và nhạc công của Shen Yun, còn có rất nhiều tình nguyện viên đóng góp vào thành công của Shen Yun. Tôi là một trong số những người đó.

Năm nay tôi may mắn được tham gia hỗ trợ một vài buổi biểu diễn Shen Yun ở Đức và Áo. Tôi vô cùng xúc động sau khi đọc bài Kinh văn “Hãy tỉnh” của Sư phụ. Để được tham gia phục vụ cho buổi biểu diễn đầu tiên ở Cologne, Đức, tôi đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng. Năm nay người quản lý công ty cho phép tôi lên kế hoạch nghỉ phép năm của mình và báo trước cho ông ấy. Tôi nên sắp xếp lịch như thế nào đây? Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng đây là một dấu hiệu tốt. Sau đó, tôi đã nhìn thấy lịch biểu diễn của Shen Yun ở các thành phố lân cận và đã sắp xếp kỳ nghỉ phép của mình trùng với lịch diễn. Nhờ có kỳ nghỉ phép này nên tôi đã có thể tham gia hỗ trợ cho các buổi diễn Shen Yun ở Salzburg, Ludwigsburg, Graz, Fussen, và Bregenz.

Thể ngộ được hàm nghĩa của “Chân-Thiện-Nhẫn” ở tầng thâm sâu hơn

Một trong những nhiệm vụ của nhân viên an ninh trong buổi biểu diễn là đảm bảo không có ai chụp ảnh hoặc quay video. Khi buổi biểu diễn bắt đầu, khán giả được nhắc nhở hai lần rằng không được phép quay phim chụp hình vì sẽ vi phạm luật bản quyền. Một trong những công việc của bộ phận an ninh là giám sát khán giả. Nếu quả thực có người vi phạm, chúng tôi phải can thiệp và đảm bảo vị khán giả đó phải xóa dữ liệu về buổi diễn. Trong suốt 2 năm trước đó, tôi rất “may mắn” vì chưa từng có chuyện gì xảy ra buộc tôi phải can thiệp trong khi phụ trách giám sát bên trong nhà hát. Tôi thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt để đảm nhận trách nhiệm này. Tôi đã lo sợ phải gặp tình huống này, và năm nay vấn đề đó đã xảy ra, tôi đã phải học cách để xử lý vấn đề.

Khi ở Cologne, tôi cùng với một đồng tu có kinh nghiệm đã gặp tình huống này, tôi đã phát chính niệm hỗ trợ cho đồng tu ấy. Vào lúc đó, một trong số các khán giả đã cố tình ghi hình toàn bộ buổi biểu diễn. Rất nhiều khán giả ở bên cạnh người này đã phàn nàn, tỏ vẻ rất không hài lòng. Cần phải ngay lập tức ngăn người đó ghi hình buôi biểu diễn. Khi tôi nhìn thấy đồng tu xử lý việc này một cách rất cứng rắn, tôi và các khán giả đều sốc. Bởi vì theo tôi hiểu, hành động của học viên đó chưa phù hợp với thiện và nhẫn. Nhưng có phải thực sự như vậy không? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc này và nghĩ rằng nếu tôi ở trong vị trí đó, làm thế nào tôi có thể hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, nhưng tôi đã không thể tìm được cách xử lý trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Nói chung, tôi cảm thấy cách làm như vậy đang đi ngược lại với Pháp, tuy nhiên, liệu quan điểm và thể ngộ của tôi về việc này có sai ở đâu không? Tôi vẫn hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra với mình.

Tuy nhiên, liệu tôi có nên tiếp tục đi đường vòng như vậy khi gặp vấn đề không? Trong suốt quãng đường di chuyển tới buổi diễn ở Ludwigsburg, tôi vẫn ôm giữ quan điểm sai lầm này. Từ ban công tầng 2 của nhà hát, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng có một phụ nữ đang ghi hình tiết mục đầu tiên. Tôi nghĩ rằng các đồng nghiệp khác cũng nhìn thấy điều này, tuy nhiên không phải như vậy, tôi là người duy nhất chú ý đến khán giả này. Vào giờ nghỉ giữa buổi biểu diễn, tôi liền đi xuống tầng 1 và dặn một đồng nghiệp ở khu vực đó chú ý đến người phụ nữ này, sau đó đi một vòng rồi về chỗ cũ. Tôi đã đẩy trách nhiệm này sang cho đồng tu mà không xử lý vấn đề và cũng chối bỏ trách nhiệm của mình.

Sau giờ nghỉ, tôi nhìn thấy ngay trước mặt mình có một khán giả cứ sau mỗi 1 tiết mục lại chụp một bức ảnh lưu niệm. Thực ra khi khán giả đến rạp hát, tôi vẫn nghĩ rằng họ sẽ không hành xử như vậy. Vị khách ấy chụp ảnh rất kín đáo và không làm ảnh hưởng đến người khác. Cuối cùng tôi cũng ngộ ra được rằng Sư phụ đang dạy tôi một bài học. Không có đồng tu nào ở đó có thể giúp tôi, đây là lần đầu tiên đích thân tôi phải can thiệp xử lý. Khi rèm sân khấu kéo xuống, tôi đi tới nói chuyện với vị khán giả này và sau đó ông ấy không chụp hình nữa. Tuy nhiên sau khi buổi diễn kết thúc, vẫn còn một việc là yêu cầu họ xóa ảnh đã chụp. Tôi đã rất lịch sự yêu cầu ông ấy xóa ảnh và ông ấy thừa nhận mình đã chụp vài bức nhưng không muốn xóa và nói rằng những bức ảnh này rất quan trọng với ông. Bất luận tôi cố gắng thuyết phục như thế nào, ông ấy cũng không nhượng bộ. Tại sao ông ấy lại không muốn xóa những bức ảnh đó? Cuối cùng, nhờ sự hỗ trợ của một đồng nghiệp có kinh nghiệm hơn, ông ấy nói rằng mình đã hiểu và đã xóa hết ảnh. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Liệu tôi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này không? Liệu có phải tôi đã không đủ thiện tâm? Chẳng phải Pháp lý Thiện và Nhẫn có nghĩa là người ta cần thân thiện và bao dung hay sao?

Vào buổi tối khi giao lưu chia sẻ, tôi kể cho các đồng tu về sự việc này và hỏi mọi người làm thế nào có thể dùng từ bi đối đãi trong những tình huống như vậy. Điều này đối với tôi mà nói thật khó hiểu. Tôi hiểu rằng thể ngộ về Thiện của tôi mới chỉ dừng lại ở nghĩa bề mặt. Tôi nhớ đến một đoạn Pháp Sư phụ giảng tại Thụy Sĩ nói về “từ bi.”

Sư phụ giảng:

“Chư vị đề [cập] đến từ bi, nên tôi muốn chỉnh lại tư tưởng của chư vị, tôi cho chư vị biết từ bi là gì. Người ta trong xã hội người thường nghĩ rằng nếu tôi sống thật thoải mái, không có tai, không có nạn, mỗi ngày đều phi thường thư thái, tiêu diêu, tiền cũng không thiếu, cái gì muốn thì đều có, người ta bèn nghĩ rằng Thượng Đế từ bi với con người, đối [xử] với con người thật là tốt. Tôi cho chư vị biết, Thượng Đế sẽ không như vậy, nếu thật sự như vậy, đó là đối [xử] với chư vị thật không tốt. Bởi vì Lý của con người đều là phản đảo lại.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])

Bài học thứ nhất

Tôi nhận ra rằng mình đang quan niệm về từ bi trên cơ điểm của người thường mà giải quyết các việc. Nếu tôi vờ như không nhìn thấy vị khán giả kia chụp ảnh, đó có phải là thiện không? Giả sử người đó vì làm sai và phạm tội với Đại Pháp mà sinh mệnh phải chịu báo ứng trong đời này và cả trên Thiên thượng, thì điều đó liệu có thực sự tốt cho ông ấy không? Tới lúc đó tôi vẫn chưa ngộ ra được điều này. Nếu tôi không ngăn ông ấy lại, tôi có đang thiện đãi ông ấy không? Mặc dù ban đầu người đó có thể cảm thấy không hài lòng vì sự can thiệp này nhưng kết quả cuối cùng sẽ mang lại điều tốt cho tất cả mọi người.

Ngày hôm sau, tôi giúp anh trai cắt tỉa cây nho trong trang trại. Hôm đó trời nắng đẹp, quả đúng là lúc thích hợp để bắt đầu công việc. Trước đây tôi chưa từng làm việc này, nên trước tiên cần phải học cách cắt tỉa. Công việc cắt tỉa này yêu cầu phải cắt tất cả mầm cây mới mọc từ phần rễ trở lên của cây nho, chỉ để lại một hoặc hai mầm cây. Phải làm như vậy cây nho mới ra nhiều quả. Sau đó những cành và nhánh cây còn lại sẽ được buộc lên và uốn cong theo các hướng cho phù hợp, đôi khi chúng cũng bị gãy. Có rất nhiều chất lỏng rỉ ra từ vết cắt mới, trông giống như cây nho đang bị chảy máu, nhìn bề ngoài có vẻ như việc này rất tàn nhẫn. Thông qua việc đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi ngộ ra được rằng cây cối cũng là sinh mệnh có cảm xúc. Tôi do dự khi làm công việc này vì sợ rằng mình có thể làm hại cây nho. Anh trai tôi giải thích rằng, nếu anh ấy không cắt tỉa cành, cây nho sẽ chết vì thiếu nước do nó không thể cung cấp đủ nước cho nhiều cành lá như vậy. Anh ấy cũng thường nói chuyện với cây và luôn cắt tỉa một cách nhẹ nhàng, gọn gàng nhất trong khả năng có thể của mình, vì thế anh không hề làm hại tới cây nho.

Câu chuyện từ vườn nho dường như đã được an bài cho tôi làm để tôi học được bài học. Nhờ đó tôi hiểu được rằng từ bi không có nghĩa là thân thiện và hòa ái trên bề mặt. Vậy thì tôi phải đối đãi với việc này như thế nào đây? Tôi đã học được gì từ kinh nghiệm này, tôi đã ngộ ra được điều gì?

Bài học thứ hai

Bài học tiếp theo mà tôi học được là trong buổi biểu diễn Shen Yun ở Graz, Áo. Một bà cụ 75 tuổi với vẻ ngoài thân thiện đã nhiều lần quay video trong suốt buổi diễn. Lần này cũng giống như lần trước, mặc dù vị khán giả này không làm phiền ai nhưng sự việc diễn ra ngay trước mặt tôi. Nhưng cách nghĩ của tôi đã thay đổi. Giờ tôi đã hiểu rằng bà ấy làm vậy là đang tạo nghiệp, tôi phải ngăn bà ấy lại vì điều đó sẽ tốt cho bản thân bà ấy. Tôi đã chỉ ra một cách thân thiện và thẳng thắn rằng tôi và 2 đồng nghiệp khác đã nhìn thấy bà ấy quay phim. Việc cấm quay phim chụp hình đã được thông báo ở đầu chương trình, vậy nên những ai không tuân thủ chính là đang vi phạm luật bản quyền. Tôi nói với bà ấy mình được chỉ định đến yêu cầu bà xóa các video và bà ấy đã đồng ý xóa các đoạn video mà không có một lời phản đối. Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên. Vị khách ấy đã xóa các video chỉ trong vài giây, rất thành thục như một thanh niên như thể bà ấy đã rất quen với việc này. Đây là điều mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Tôi nhận ra rằng mình có trách nhiệm trong chuyện này và biết chính xác điều này là tốt cho bà ấy. Tất nhiên bà ấy cũng vậy. Phía mặt minh bạch của bà đã hoàn thành việc cần làm chỉ với vài thao tác đơn giản trong khoảng thời gian ngắn để chính lại lỗi lầm của mình. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy cuối cùng mình đã ngộ được tầng ý nghĩa sâu sắc hơn của từ bi.

Vậy thì trong sự việc này không có “nhẫn” hay sao? Sau kinh nghiệm thành công đầu tiên, tôi tự nhủ làm thế nào mình có thể làm được tốt hơn. Những ngày tiếp theo, tôi đã trải nghiệm thêm hai lần khảo nghiệm.

Bài học sâu sắc hơn

Khảo nghiệm đầu tiên xảy ra khi tôi trao đổi với một phụ nữ trẻ về việc xóa những bức ảnh và nói rằng nếu cô ấy muốn lưu lại ảnh làm kỷ niệm thì có thể mua một bức ảnh lưu niệm rất đẹp ở khu vực trưng bày tại sảnh chính nhà hát, hơn nữa cô ấy có thể mua rất nhiều đồ lưu niệm khác ở cửa hàng Shen Yun. Ngoài ra trên trang web của Shen Yun cũng có rất nhiều ảnh và video chất lượng cao. Bằng cách này, người phụ nữ trẻ ấy đã cảm nhận được thiện ý và cách xử lý hài hòa của tôi. Cô ấy đã lắng nghe tôi nói và tôi cũng cảm ơn sự thấu hiểu của cô.

Giải thích về vi phạm bản quyền

Sau đó, một đồng tu nhắc tôi rằng có một khán giả đang chụp ảnh. Bởi vì tôi không tận mắt nhìn thấy nên không chắc mình có nên can thiệp hay không. Tôi liền trực tiếp hỏi cặp vợ chồng đó có phải họ đã chụp ảnh không và họ thừa nhận đã chụp. Họ không hiểu lời nhắc nhở (bằng tiếng Đức và tiếng Trung) ở phần mở đầu buổi biểu diễn rằng không được phép chụp ảnh hay quay phim. Tôi giải thích với họ bằng tiếng Anh rằng việc quay video là hành vi vi phạm bản quyền và đề nghị họ xóa đi, tôi cũng quên nói rằng họ chỉ nên giữ lại những ký ức tuyệt đẹp về buổi biểu diễn. Tôi cũng nói rằng tôi làm vậy không chỉ vì công việc mà còn vì cảm thông và muốn tốt cho họ.

Sau khi buổi diễn kết thúc, một sự việc xảy ra đã khiến tôi hết sức bất ngờ. Đặc biệt hơn, khi tất cả mọi người đang rời đi, cặp vợ chồng đó đã tìm đến chỗ tôi và nói xin lỗi vài lần trước khi ra về. Tôi đã cảm ơn sự phối hợp của họ và nói rằng mình rất vui khi thấy họ đã đến gặp tôi vào cuối buổi diễn như vậy.

Sau khi dần đần ngộ ra hàm nghĩa cao thâm hơn của Chân-Thiện-Nhẫn và ý nghĩa của điều này đối với người tu luyện chúng ta, tôi đã có thể hoàn thành nhiệm vụ với một tâm trí thanh tỉnh. Trước đó, tôi đã không thể làm tốt công việc vì chấp trước vào tâm lo sợ. Hơn nữa, nhờ chính niệm được tăng cường, tôi có thể giúp khán giả không phạm sai lầm và không để lại hối tiếc nào.

Thế nào là vô vi

Năm nay với tư cách tình nguyện viên an ninh khu vực khán đài, nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ và các đồng tu, tôi đã học được rất nhiều bài học. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đảm nhận nhiều nhiệm vụ như vậy. Một điều rất đặc biệt tôi học được đó là giữ tâm thái bình hòa khi gặp vấn đề.

Nhà tôi chỉ cách Fussen 30km và tôi rất vui mừng khi biết Shen Yun sẽ tới biểu diễn ở thành phố gần nơi ở của mình như vậy. Tại đây tôi đã đảm nhận nhiệm vụ an ninh bên ngoài nhà hát, việc này đòi hỏi tôi phải thực sự bình tĩnh. Để bảo vệ và giữ không gian yên tĩnh trong khoảng 3 hoặc 6 giờ đồng hồ quả thực là một khảo nghiệm khó khăn về sự kiên nhẫn. Làm thế nào có thể làm việc mà không thấy nhàm chán? Nhờ công việc này, tôi đã hiểu được tầm quan trọng của mọi thông báo và nhiệm vụ được giao. Đôi khi tôi nhớ ra một nhiệm vụ bị quên và sẽ chủ động làm bổ sung. Có đôi lúc những nhiệm vụ nằm ngoài kế hoạch này mất rất nhiều thời gian để hoàn thành. Hơn nữa, tôi thường lo lắng liệu mình có thể gánh thêm những việc phát sinh như vậy không? Lần này tôi đã có thể thức trắng đêm không ngủ, thậm chí biến những điều không thể thành có thể.

Khi đến ca làm việc của tôi, nhiệm vụ đầu tiên được giao cho tôi là đảm bảo an ninh cho các nghệ sĩ Shen Yun và phương tiện vận chuyển. Tôi đã đợi vài tiếng đồng hồ nhưng các nghệ sĩ vẫn chưa đến. Ngay khi gần đến thời gian kết thúc nhiệm vụ, điều phối viên gọi cho tôi để báo rằng các nghệ sĩ đã tận dụng thời gian này để đi tham quan xung quanh. Điều phối viên báo rằng ông ấy nhận được thông tin thay đổi kế hoạch cũng rất muộn. Tôi vội vã chạy tới đó, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc xe buýt và xe tải chở các vật dụng. Cuối cùng tôi cũng đã có thể bắt đầu công việc. Một tiếng sau khi tôi đang thanh toán chi phí tại trạm kiểm soát của bãi đỗ xe, một số vấn đề đã xảy ra, lúc đó đoàn nghệ sĩ đã rời bãi đỗ xe đi ăn tối, tôi lại bị mất liên lạc với họ. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn họ đã tới khách sạn để nhận phòng, tuy nhiên thực tế không phải vậy. Đồng nghiệp làm ca sau tôi đã nhận được thông tin chính xác và vội đến nhà hàng để đảm bảo an ninh kịp thời ở đó.

Ngay từ đầu, nhiệm vụ của tôi đã không thuận lợi và nó thực sự thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Ở khía cạnh này tôi còn có rất nhiều chấp trước cần trừ bỏ. Đây là một chấp trước đã đeo bám tôi cho đến tận bây giờ, vậy làm thế nào để thực hiện tốt hơn trong tương lai? Tại sao một nhiệm vụ đơn giản như vậy lại trở nên khó khăn đối với tôi?

Mọi việc đều không ngẫu nhiên, sự việc này muốn nói cho tôi biết điều gì? Từng ngày trôi qua, tôi đã dần buông bỏ được tâm trạng khó chịu và đã có thể đối mặt với những biến cố cũng như nhiệm vụ được giao để đạt tới một tâm thái tường hòa. Tuy vậy trong suốt quá trình này, có những lúc tôi vẫn còn chưa giao tiếp tốt với nhóm an ninh. Đôi khi tôi nói quá nhiều và chi tiết làm lãng phí thời gian quý báu của họ. Đôi khi vì quá kiệm lời, tôi khiến họ không cảm thấy an tâm và không biết mọi việc đang tiến triển tốt hay không. Đôi khi tôi không hiểu đúng trách nhiệm của mình. Tôi vẫn cần tìm ra phương pháp giao tiếp một cách phù hợp trong công việc. Đôi khi vẫn xảy ra một vài mâu thuẫn. Bất luận mâu thuẫn đó trên bề mặt là những vấn đề không đáng có hay có nguyên nhân cụ thể, tôi cũng sẽ hướng nội tìm ở bản thân và cố gắng làm tốt hơn.

Vào ngày cuối cùng của chuyến lưu diễn, nhiệm vụ của tôi là phụ trách an ninh trong vòng 9 tiếng đồng hồ. Tôi cũng được yêu cầu hỗ trợ 2 tiếng đồng hồ để thu dọn sân khấu trong khoảng thời gian nghỉ giải lao. Tôi có chút lo lắng liệu mình có thể làm việc một thời gian dài như thế không, tôi sợ mình không thể làm tốt được. Sau khi thức dậy lúc 6 giờ sáng, tôi đi một vòng quanh khách sạn nơi các nghệ sĩ lưu trú. Ba tiếng sau tôi đến nhà hát. Tôi phát hiện ra không có ai ở đó bảo vệ xe buýt của các nghệ sỹ đang đỗ phía trước nhà hát. Thực ra, đó là khoảng thời gian để tôi nghỉ ngơi, nhưng tôi cảm thấy thực sự cần thiết phải đảm nhận phần việc này. Tôi đã không hỏi ai và trực tiếp bắt tay vào việc. Tôi đã đứng đó cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc và lúc này mọi người cần tôi giúp dọn dẹp sân khấu. Sau đó, tôi dự định sẽ nghỉ ngơi một chút. Nhưng tôi không thể bỏ mặc một chiếc xe chở đầy đồ đạc ở đó mà không có ai trông chừng. Vì thế, tôi một lần nữa đứng ở đó bảo vệ xe. Tôi đã ở đó cho đến khi phải tới khách sạn để bảo vệ và ở đó cho đến nửa đêm. Cuối ngày, tôi ngủ luôn trong xe trong khoảng 3 giờ đồng hồ. Phần lớn thời gian tôi dành để phát chính niệm. Cuối cùng, tôi đã cùng một đồng tu khác bảo vệ chiếc xe tải cho tới 6 giờ sáng hôm sau khi mặt trời lên. Đây là phần công việc vất vả nhất nhưng điều tốt là chúng tôi đã có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Tổng cộng tôi đã làm việc 18 tiếng và chỉ nghỉ ngơi 3 tiếng đồng hồ, một việc tưởng chừng không thể nhưng đã tôi đã làm được. Tôi cũng bất ngờ về bản thân mình và ngộ ra rằng tôi có thể làm được như vậy là nhờ có Sư phụ gia trì.

Với thể ngộ mới này, vài tuần sau tôi đã có thể dùng phương thức mới để xử lý công việc vào ngày cuối cùng ở Bregenz. Trước tiên tôi đi tới nhà hát để thanh lý trường không gian ở đó. Trên đường từ khách sạn tới rạp hát tôi cũng phát chính niệm để thanh lý những thứ bất hảo trong toàn thành phố. Sau khi đến nhà hát sớm, tôi đã đảm nhận việc mở cửa ở lối đi dành cho các nghệ sỹ, chào mừng các nhân viên nhà hát và đội ngũ nhà bếp, và mở cửa cho tất cả mọi người. Dù chỉ là công việc đơn giản như mở cửa cho mọi người, mời họ vào, cúi đầu, thể hiện sự tôn trọng và mỉm cười với mọi người nhưng nó thực sự quan trọng: Đó chính là văn hóa truyền thống, chúng đã đem đến cho tôi một ý nghĩa thiêng liêng trong suốt buổi biểu diễn, đặc biệt là khi được mở cửa cho các nghệ sĩ của Shen Yun. Khi tôi mở cửa cho những nhân viên dọn vệ sinh của nhà hát, họ rất bất ngờ nói: “Từ trước tới giờ chưa từng có ai mở cửa cho chúng tôi.” Họ thực sự xúc động bởi hành động nhỏ này. Chúng tôi bắt đầu thảo luận về những truyền thống cổ xưa, tôi cũng kể về việc mình đã nỗ lực học những điều truyền thống vì đó đã trở thành một phần rất quan trọng với tôi. Các học viên chúng ta có thể sử dụng những tiểu tiết như vậy để thể hiện vẻ đẹp của Chân-Thiện-Nhẫn tới thế giới bên ngoài và quả thực những truyền thống này sẽ đem tới ấn tượng tích cực tới những người mà chúng ta tiếp xúc. Hôm đó tôi đứng bảo vệ ở rất nhiều cửa và lối đi, mỗi cánh cửa hay lối đi đều rất đặc biệt, bởi vì có rất nhiều trải nghiệm liên quan.

Hôm đó tôi đã quyết tâm rằng chỉ cần vẫn có người cần tôi giúp đỡ thì tôi sẽ chưa rời đi. Trước đây, tôi vẫn thường đoán mấy giờ sẽ xong việc, và hầu hết đến giờ đó tôi đều rất mệt mỏi. Sau trải nghiệm ở Fussen, tôi muốn bản thân sẽ làm tốt hơn. Lần này, tôi đã không giúp thu dọn sân khấu hay trông giữ xe buýt cho tới khi các nghệ sĩ rời khỏi nhà hát rồi quay lại làm tiếp công việc của mình; thay vào đó, tôi giúp đỡ mọi người trong nhà bếp đóng gói, tôi đã dành vài tiếng đồng hồ để giúp họ. Tôi bỏ qua một bên suy nghĩ rằng mình đã rất vất vả, hơn nữa, tôi sẽ chỉ về nhà khi tất cả mọi người đã rời khỏi nhà hát. Một lần nữa tôi lại vô cùng bất ngờ về bản thân vì nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã hoàn thành tốt công việc này vượt cả mong đợi. Đây là lần đầu tiên tôi có thể vượt qua thử thách này. Đôi khi tôi tự nghĩ rằng, bây giờ chẳng phải mình đã có tuổi rồi sao, đâu thể giống như ngày còn trẻ, liệu có làm được mọi việc không? Có thực sự đúng như vậy không? Liệu đây có phải là điều mình muốn không? Điều này có phải là huyễn tượng không? Tôi nghĩ rằng khi ở trong Pháp, chúng ta cần suy ngẫm lại về những giới hạn nỗ lực của bản thân. Cuốn thiên thư Chuyển Pháp Luân đã chỉ ra một cách minh xác rằng làm thế nào chúng ta có thể cải lão hoàn đồng, và chúng ta phải sử dụng khả năng này. Với xuất phát điểm đầy chính niệm, tôi có thể trải nghiệm được việc bản thân trở nên trẻ trung hơn.

Tôi vẫn luôn không thích mặc những bộ trang phục chỉnh tề phù hợp với không khí lễ hội mà ưa thích quần áo thường ngày và giày thể thao kể cả ở nơi làm việc. Sau khi nghe Sư phụ giảng về văn hóa truyền thống, tôi để ý thấy rằng trong nhiều tấm ảnh cũ, nhiều người bình dân, kể cả nông dân và công nhân nghèo trong làng tôi thường ăn mặc chỉn chu khi đi làm, điều này khiến tôi rất bất ngờ. Họ thậm chí còn đội mũ che đầu. Ngay cả trong khi thời tiết nóng như đổ lửa họ vẫn mặc áo dài tay và quần dài. Nếu họ mặc quần ngắn, họ sẽ mang tất dài. Thông qua trang phục của họ có thể đoán ra họ làm nghề gì. Mỗi ngôi làng đều có trang phục truyền thống của mình. Một số truyền thống vẫn còn được lưu giữ cho đến ngày nay.

Từ góc độ của vị trí nhân viên an ninh bên ngoài nhà hát, tôi có thể quan sát các nghệ sĩ Shen Yun trên đường từ khách sạn tới nhà hát và cho tới khi ra về như thế nào, họ rất thân thiện và kỷ luật. Dù ở góc độ trang phục hay cách cư xử của họ, tất cả đều mang lại cho tôi ấn tượng tuyệt vời. Liệu tôi có thích hợp với công việc bảo vệ an ninh không? Tôi có chỉnh tề trong mỗi việc làm và hành động của mình không?

Shen Yun là một đoàn nghệ thuật biểu diễn hàng đầu thế giới, và với tư cách là nhân viên an ninh, mặc dù tôi chỉ làm công việc bảo vệ đơn giản, chẳng phải tôi nên ăn mặc chỉnh tề hơn như cách các nghệ sĩ đang làm. Và chiểu theo văn hóa truyền thống, tôi cần xem lại cử chỉ của bản thân cũng như xem xét lại cách ăn mặc một cách cẩn thận hơn. Đối với tôi, có thể phát chính niệm ở khu vực bãi đỗ xe mà tôi bảo vệ, mỉm cười và lễ phép tôn trọng mọi người, được chào đón và chia tay các nghệ sĩ Shen Yun và những người có duyên với tôi đã là một sự vinh diệu của bản thân. Tôi đã giúp chỉ đường vào nhà hát cho nhiều người, giải đáp những thắc mắc của họ và ngỏ ý giúp đỡ thêm nếu họ cần. Đôi khi, tôi suy nghĩ xem làm thế nào mình có thể làm tốt hơn. Tôi thực sự dốc hết sức lực vào công việc, và vài giờ đồng hồ thường trôi qua rất nhanh. Tôi ngày càng trải nghiệm được nhiều hơn về cách chúng ta hình thành một chỉnh thể tu luyện, và khán giả cũng được dung hòa trong đó. Có lẽ tôi là người đầu tiên mà khán giả gặp trên đường đến nhà hát, vậy nên tôi phải tạo được ấn tượng tốt với họ.

Mặc dù đây có vẻ như là một công việc không đáng nhắc đến nhưng nó cũng rất quan trọng, và điều này đã mang lại cho tôi những thể ngộ mới trong tu luyện của bản thân mình.

Tâm truy cầu bệnh tật

Để được tham gia làm việc cho Shen Yun với tư cách tình nguyện viên, trong một khoảng thời gian dài, chúng tôi đều không biết có nên tiêm vắc-xin hay không do diễn biến mới của dịch bệnh. Sau khi đọc kinh văn “Hãy tỉnh“ của Sư phụ, tôi quyết định tiêm vắc-xin và nhờ đó bất kể chính phủ Áo hay Đức có quy đình như thế nào tôi cũng đã có sự chuẩn bị trước. Mặc dù tôi chấp nhận tiêm vắc-xin để chuẩn bị cho Shen Yun, tuy nhiên tôi vẫn có thái độ khá miễn cưỡng. Theo quy định pháp luật của Áo tôi có hai lựa chọn: Thứ nhất là tiêm vắc-xin, thứ hai là được công nhận đạt được miễn dịch tự nhiên nếu sức khỏe hồi phục bình thường trong vòng 6 tháng sau khi nhiễm virus.

Sau buổi biểu diễn Shen Yun đầu tiên năm 2022 tôi dự định sẽ tiêm mũi vắc-xin thứ hai. Tôi mong mình bị nhiễm bệnh vì như thế tôi sẽ không phải tiêm vắc-xin. Cầu được ước thấy, hai ngày sau, trên đường đi từ Cologne tôi đã bị mất vị giác, kết quả kiểm tra PCR cho thấy tôi đã bị nhiễm virus và cần phải cách ly.

Là một học viên mà lại mong muốn nhiễm bệnh, điều này liệu có đúng không? Như vậy là chiểu theo Pháp chăng? Nếu làm vậy, chẳng phải tôi đang làm ảnh hưởng đến các đồng tu khác ư? Trong những ngày tiếp theo tôi cảm thấy không có sức lực. 5 ngày sau, tôi có thể kiểm tra sức khỏe một lần nữa và quyết định có nên kết thúc thời gian cách ly hay không. Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy tôi vẫn còn virus trong người. Tôi đã chiêu mời chúng đến nhưng bây giờ chúng không chịu rời đi. Vậy cơ điểm của tôi có đúng không? Chẳng phải tôi đã để cho tà ác có cơ hội dùi vào sơ hở hay sao? Rất nhanh sau đó tôi được đề nghị đến Salzburg để hỗ trợ buổi diễn. Thời hạn cách ly của tôi kết thúc một ngày trước ngày dựng sân khấu ở Salzburg. Tuy nhiên, tôi vẫn có vài triệu chứng của chủng virus mới như ho, hơn nữa sức khỏe cũng không tốt. Vì thế lần đó tôi quyết định không đến Salzburg. Những người hàng xóm đều biết đã 6 năm nay tôi không bị ốm đau, vậy nên sau khi tôi đột nhiên bị nhiễm virus họ đều rất sốc. Có một lần tôi đã nói với họ rằng tôi sẽ không bị bệnh vì hiệu quả sức khỏe tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp. Vậy chẳng phải việc tôi bị nhiễm virus gây ra ảnh hưởng xấu tới họ hay sao? Sau này khi nghĩ lại thì tình cảnh này quả thật không hay, vì tâm cầu bệnh mạnh mẽ như vậy, kết quả là, tôi không còn cách nào thực hiện lời hứa đến hỗ trợ Shen Yun ở Salzburg.

Tôi đã thận trọng suy xét lại việc này, liệu trước đây tôi có tâm chấp trước này không. Thực tế là khi tôi còn nhỏ, bất cứ khi nào phải làm bài thi, tôi đều mong mình bị ốm để có thể hoãn không phải thi. Đôi khi tôi thể hiện sự chán nản như một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm bản thân. Khi áp lực đè lên tôi quá lớn, tôi luôn mong mình bị ốm. Bởi vì người bị bệnh sẽ được người khác thông cảm và quan tâm. Đây chẳng phải là một thói quen sao? Chẳng phải đây chính là tâm chấp trước mà tôi cần buông bỏ?

Là một người tu luyện, khi luyện tĩnh công cùng mọi người, tôi từng để ý xem khi nào chân bắt đầu bị đau và tôi sẽ chịu đau trong bao lâu, sau đó, tôi có thể kể với mọi người ở đó. Chẳng phải tôi luôn muốn mình là người bị đau nhiều nhất ở điểm luyện công hay sao? Đó chẳng phải là tâm tranh đấu xem ai là người chịu đau giỏi nhất? Tôi có nên kêu ca để được người khác thông cảm không? Sau khi vứt bỏ tâm chấp trước này, tôi không còn quan tâm khi nào chân bị đau khi ngồi đả tọa hay để ý xem chân bị đau trong bao lâu. Bất cứ khi nào ý niệm này xuất hiện và chân tôi bị đau, ngay lập tức tôi nhắc nhở bản thân buông bỏ chấp trước này. Hiện giờ, điều này không còn khiến tôi động tâm nữa.

Năm nay được tham gia hỗ trợ Shen Yun và tham gia các hoạt động nhóm cùng các đồng tu thực sự đã giúp ích rất to lớn trong tu luyện của bản thân tôi, giúp tôi nhận ra những khó nạn cần phải bước qua, hơn nữa đã vượt qua một cách tốt đẹp.

Tôi cũng rất biết ơn vì đã được tham gia vào hạng mục Shen Yun một cách triệt để hơn. Tôi rất hiếu kỳ về những gì mình có thể học được và ngộ ra nhờ tham gia công việc này. Con xin cảm tạ Sư tôn vì thời gian và cơ hội mà Ngài đã ban cho chúng con, vì những trải nghiệm được chia sẻ với các đồng tu và tôi cũng xin cảm ơn các đồng tu đã chỉ ra vấn đề giúp tôi. Tôi cũng rất tiếc vì đã không hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn 100%, nhưng lần tới tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa. Bởi vì tầng thứ hữu hạn, xin các đồng tu từ bi chỉ ra những điểm chưa phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Châu Âu 2022).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/19/449776.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/23/203979.html

Đăng ngày 30-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share