Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2022] Tháng 6 năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời trong nhiều năm qua.

Bị tai nạn nghiêm trọng nhưng không để lại thương tích

Khi mới bước vào tu luyện, tôi đọc cuốn sách chính Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Càng đọc, tôi càng không thể rời cuốn sách. Không ngôn từ nào có thể diễn tả hết niềm vui của mình khi tìm được Đại Pháp.

Sau khi đắc Pháp chưa đầy ba tháng, tôi gặp tai nạn và đã vô cùng kinh ngạc trước cách mình vượt qua.

Một buổi chiều cuối tháng 8 năm 1996, tôi rời cơ quan đạp xe về nhà. Tôi đang dừng xe đạp chờ đèn đỏ ở ngã tư thì bị một chiếc máy kéo đâm phải. Nó kéo lê tôi và xe đạp của tôi dưới gầm xe. Tài xế dường như bị hoảng loạn, nên thay vì dừng lại, anh ta lại tăng ga chạy tiếp. Tôi tỉnh táo và cảm thấy bánh xe đang chèn qua lưng mình. Tôi nhắm mắt lại vì nghĩ rằng mình sắp chết.

Tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người hét: “Dừng lại! Dừng lại!“ Nhưng tài xế vẫn tiếp tục chạy xe. Tôi nhắm mắt lại và bánh xe tiếp tục lăn và chèn qua lưng tôi.

Trong lúc mất hết hy vọng, đột nhiên tôi tự hỏi tại sao tôi không cảm thấy gì mặc dù bị bánh xe đè trên lưng. Tôi nghĩ đến Sư phụ – Ngài nói rằng Ngài sẽ bảo hộ các đệ tử Đại Pháp! Đệ tử của Ngài sẽ không gặp nguy hiểm. Tôi mở mắt và hét lên: “Dừng lại! Dừng lại!” Tôi tiếp tục hét và những người qua đường cũng hét theo. Cuối cùng, tài xế đã dừng lại.

Tôi cố gắng bò ra ngoài, nhưng bị mắc kẹt. Không ai đến giúp tôi. Khi đó, tôi đặc biệt bình tĩnh vì tôi tin rằng, tôi có Sư phụ bảo hộ. Có lẽ khi đó mọi người nghĩ tôi bị thương nặng và sợ phải thấy cảnh tượng tôi bị thương nghiêm trọng thế nào. Tài xế cũng ra khỏi xe để giúp tôi. Anh ta có lẽ rất sợ.

Nằm dưới máy kéo, tôi hét lên: “Lùi xe lại!” Người lái xe nổ máy nhưng thay vì lùi, anh ta lại tiến, rồi sau đó dừng xe, mới lùi xe lại và dừng hẳn. Cuối cùng tôi cũng bò ra được và kéo chiếc xe đạp của mình ra ngoài. Không một ai tới giúp tôi.

Tài xế ngây người sửng sốt. Sau đó, tôi thấy rõ ràng chiếc máy kéo vừa đâm vào tôi đang chở những tảng đá lớn.

Người qua đường kéo đến xem và thấy tôi không sao cả. Có người mắng tài xế và yêu cầu anh ta đưa tôi đến bệnh viện. Tài xế từ từ bước xuống xe, đến trước mặt tôi, mặt tái mét, sợ hãi nhìn tôi và chờ đợi tôi mắng chửi anh ta thậm tệ.

Tôi lại không hề thấy tức giận. Ngược lại, tôi cảm thấy thương anh ta. Tôi nhẹ nhàng nói với anh ta: “Anh không mua bảo hiểm xe phải không?” Anh ta gật đầu. Tôi nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Sau này anh phải lái xe cho cẩn thận. Nông dân các anh kiếm sống không dễ dàng gì. Nếu đâm xe vào người khác, thì số tiền bồi thường phải trả cho người ta sẽ là bao nhiêu! Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Tôi ổn và tôi không cần đến bệnh viện.“

Những người chứng kiến vẫn đề nghị tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói rằng tôi ổn. Tài xế cúi đầu và cảm ơn tôi. Tôi nói: “Không cần cảm ơn. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Điều đặc biệt hơn nữa là chiếc xe đạp của tôi thậm chí không hề bị hư hỏng. Tôi dắt chiếc xe đạp lên vài bước, quay lại vẫn thấy người tài xế đứng đó, cúi đầu.

Chuyện này xảy ra cách đây hơn 20 năm, nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh người tài xế cúi đầu, tôi lại rơi nước mắt. Tôi hối hận vì đã không nói với anh ấy rằng anh ấy nên cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí!

Khi đó tôi đang nuôi con nhỏ và còn cho con bú. Người tôi không cảm thấy đau. Buổi sáng thức dậy, chồng tôi nhìn thấy những vết hằn lốp xe tím bầm trên lưng và đùi của tôi. Anh bực bội nói tại sao tôi không ghi lại biển số của chiếc máy kéo đó. Các đồng nghiệp của tôi cũng trách tôi sao không lấy số điện thoại của tài xế. Riêng tôi không hề hối hận. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu mạng tôi! Tôi cần chiểu theo yêu cầu của Sư phụ và trở thành một người tốt hơn. Tôi cần nghĩ cho người khác.

Khi nghĩ về sự việc, tôi đã rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của bản thân! Thật vậy, tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác trong vòng chưa đầy ba tháng sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp! Trước đó 9 tháng, khi tôi đang ở thai kỳ tháng thứ 7, trên đường đạp xe đến cơ quan, tôi bị một người khác tông từ phía sau. Cậu thanh niên tông xe đã xin lỗi, nhưng khi đó tôi cho rằng cậu ta chỉ xin lỗi cho qua chuyện. Mặc dù không bị thương, nhưng tôi không cho cậu ấy đi. Cậu ấy vội đi làm và liên tục xin lỗi nhưng tôi vẫn không chịu. Tôi còn nói rằng, mặc dù đeo kính cận nhưng cậu ta thật thô lỗ và vô học. Cậu ấy liền nói lại là “Còn chị đeo kính nhưng to mồm và nóng nảy”, tôi bị cứng họng.

Khi chưa tu luyện, tôi đã hành xử một cách hiếu thắng và vô lý. Giờ đây bị xe đầu kéo đâm và kéo lê hơn 30 mét, vụ tai nạn nghiêm trọng thế, nhưng cách giải quyết của tôi đã khác biệt một trời một vực. Tôi thực sự đã thay đổi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Tôi biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng tôi!

Tự nguyện bị giáng cấp

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vì bảo vệ tôi nên hiệu trưởng trường tôi dạy đã phải chịu rất nhiều áp lực từ cấp trên.

Tháng 9 năm 2009, trường tôi có một đợt đánh giá thành tích giáo viên. Do thiếu chỉ tiêu, nên một giáo viên sẽ bị giáng cấp và hạ lương. Không ai muốn bị như vậy.

Tôi nói với hiệu trưởng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chị đã phải chịu đựng rất nhiều để bảo vệ tôi khỏi bị bức hại. Tôi không phiền lòng khi bị giáng cấp.” Hiệu trưởng trả lời: “Cô là giáo viên xuất sắc, tôi cấm cô xin giáng cấp. Hãy để tất cả các giáo viên trong trường quyết định thông qua một cuộc bỏ phiếu.” Tôi thấy chị ấy vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.

Cuối cùng, tôi không bị giáng cấp. Các đồng nghiệp của tôi thấy rằng nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở thành một người tốt và một giáo viên tốt. Tôi đã có nhiều thành tích, giúp trường và thành phố của tôi giành được giải thưởng.

Năm 2015, tôi chuẩn bị nghỉ hưu và khi đó trường tôi lại tiến hành đợt đánh giá thành tích giáo viên. Bản đánh giá này sẽ tác động đến mức lương hưu tôi được nhận. Tôi nói: “Có nhiều giáo viên lâu năm trong cuộc sống phải chịu nhiều áp lực hơn tôi và họ cả đời đã làm việc chăm chỉ. Tôi hy vọng họ sẽ không bị giáng cấp. Các giáo viên trẻ hơn có nhiều thời gian hơn để đóng góp cho ngôi trường này. Tôi cũng hy vọng họ sẽ không bị giáng cấp. Tôi tình nguyện bị giáng cấp.” Cấp trên của tôi cảm thấy không vừa lòng. Họ nói: “Nếu một giáo viên có uy tín như cô mà bị giáng chức, thì trường chúng ta sau này sẽ ra sao. Nó sẽ tạo tiền lệ và như vậy làm gì còn công bằng cho những giáo viên khác nữa.”

Buông bỏ quyền được cấp nhà

Trong khoảng năm 2001, cơ quan của tôi phân bổ nhà ở cho nhân viên. Đây là đợt phân nhà cuối cùng. Mọi người ai cũng chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi. Đó là cơ hội để sở hữu một ngôi nhà 89 hoặc 90 mét vuông trị giá 50.000 nhân dân tệ trong khuôn viên trường học. Thật tuyệt vời vì nó sẽ tiết kiệm thời gian đi lại và giáo viên phải làm việc ca sáng lúc 6 giờ sáng và ca tối kết thúc lúc 9 giờ tối. Tôi thường đạp xe đến trường mất 20 phút và đạp xe bốn lần một ngày.

Một ngày nọ, tôi được triệu tập đến văn phòng hiệu trưởng. Chị ấy nói với tôi một cách kín đáo rằng chị ấy hy vọng tôi sẽ từ bỏ đơn xin cấp nhà ở. Tôi là một ứng cử viên đủ điều kiện. Tôi có chút do dự. Để bảo vệ các đệ tử Đại Pháp trong trường, vị hiệu trưởng này đã phải chịu đựng rất nhiều. Nhiều học viên trong khu vực của tôi đã bị giam giữ trong các trường học. Nhưng ở trường tôi, vào ban đêm, hiệu trưởng sắp xếp cho các học viên bị giam trong trường ngủ tại nhà cô ấy trong khi cô ấy ngủ tại văn phòng. Tất cả chúng tôi đều rất cảm động. Chúng ta nên biết ơn và nghĩ cho người khác. Có lẽ có những người khác cần căn nhà được cấp này hơn tôi.

Tôi nhanh chóng đồng ý yêu cầu của hiệu trưởng và từ bỏ quyền được cấp nhà. Tôi không buồn và đưa ra quyết định một cách vô tư. Tôi làm được điều này là nhờ có sự chỉ dẫn của Sư phụ và uy đức của Đại Pháp!

Tôi đã đạp xe đi làm hơn 20 năm, bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Buổi chiều, trong khi các giáo viên sống trong khu học xá đang ngủ trưa, thì tôi phải đạp xe về nhà. Bây giờ, giá trị của ngôi nhà này đã lên đến hơn 300.000 nhân dân tệ. Vậy mà tôi chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình lúc đó.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là người thích ganh đua. Tôi theo đuổi danh lợi. Tôi có nhiều ham muốn trần tục khiến tôi không ngớt lo lắng. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trong suốt chặng đường tôi đều thấy mình hạnh phúc.

Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này thể hiện nhận thức cá nhân của tác giả ở trạng thái tu luyện hiện tại, xin chia sẻ cùng quý đồng tu để chúng ta “Tỉ học tỉ tu” (“Hồng Ngâm”).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/17/442184.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/18/201356.html

Đăng ngày 22-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share