Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 22-05-2022] Tháng 6 năm 2021 tôi phát hiện mình có một khối u lớn ở bụng dưới. Sau đó trong tâm trí tôi xuất hiện hình ảnh một đồng tu. Cô ấy rất gầy gò, bụng bị phình to và cuối cùng đã mất đi nhục thân vì bệnh ung thư. Gần đây, các đồng nghiệp nhận thấy tôi bị sút cân nghiêm trọng, họ đều nghĩ rằng do tôi phải chịu áp lực công việc rất lớn nên ăn uống và nghỉ ngơi không điều độ.

Một vài niệm đầu tiêu cực đã hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi có thể sẽ chết, bởi vì bệnh ung thư một khi phát hiện thường đã ở giai đoạn cuối. Nếu tôi chết, ai sẽ thay tôi chăm sóc mẹ già, các đồng nghiệp tôi sẽ nhìn nhận việc này thế nào đây? Họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cái chết của tôi có thể khiến họ chịu ảnh hưởng tiêu cực. Tôi nghĩ mình không thể chết được, và bắt đầu phát chính niệm.

Tôi biết đó đều là giả tướng, vì Sư phụ đã giảng rằng đệ tử Đại Pháp không có bệnh. Nhưng tại sao giả tướng này lại xảy đến với tôi? Tôi đã hướng nội và tìm thấy chấp trước vào danh và tự ngã. Tôi đã từng mong muốn trở thành giáo viên giỏi nhất trong trường. Học sinh của tôi phải đạt điểm trung bình cao nhất và giành điểm cao nhất trong các môn học. Nếu không được như vậy, tôi sẽ cảm thấy thất vọng. Tôi sẽ tức giận nếu các em không đạt được thứ hạng như tôi kỳ vọng. Đó là biểu hiện của tâm tật đố và tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi thật xấu hổ bởi mình đã không thanh trừ chấp trước vào tự ngã.

Tôi cứ đinh ninh mình đã tìm ra tâm chấp trước căn bản nhưng nó vẫn chưa phải là gốc rễ của vấn đề. Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ chết, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là mẹ tôi sẽ phải làm sao. Tôi có tâm chấp trước rất mạnh vào tình mẹ con, tôi từng hứa rằng sẽ không để bà phải đau buồn. Năm 2018, bà nhìn thấy cảnh sát đến nhà bắt cóc tôi và từ đó đã phải chịu áp lực tinh thần rất lớn.

Sau đó mẹ tôi phải đến sống với chị gái tôi. Tôi luôn cảm thấy mình mang nợ mẹ rất nhiều và không thể đem lại cho bà một cuộc sống yên ổn trong suốt những năm cuối đời. Mỗi khi ai đó nhắc đến tên mẹ tôi, tôi không thể cầm được nước mắt. Lần này, suy nghĩ đầu tiên cũng lại là về mẹ tôi. Tôi biết rằng cái tình của tôi với mẹ quá sâu đậm. Mặc dù trước đây tôi cũng từng cố gắng loại bỏ chấp trước này, nhưng nó vẫn còn rất mạnh mẽ. Lần này chính là lúc để tôi buông bỏ!

Mặc dù tôi đã hướng nội nhưng trong tâm vẫn cảm thấy có chút nặng lòng. Tôi chia sẻ điều này với một vài đồng tu khác, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp (tôi xấu hổ không dám xin Sư phụ giúp). Tuy nhiên, tôi đã không nhận được hồi đáp. Tôi hiểu rằng mình đang mất tự tin và đang hướng ngoại tìm cách giải quyết. Lúc đó tôi cũng có chút thất vọng và nghĩ rằng các đồng tu thật ích kỷ. Tuy nhiên, sự việc này cũng thể hiện ra ích kỷ của bản thân tôi.

Bốn năm trước khi một đồng tu gặp khổ nạn, tôi đã khá thờ ơ, cho rằng đó là vấn đề của riêng đồng tu đó và người khác  không thể đóng vai trò quyết định thay cho họ được. Khi tôi gặp phải quan nạn lần này, một học viên đã nhắc lại những gì tôi đã từng nói và nghĩ rằng tôi thật ích kỷ. Tôi chân thành cảm ơn các đồng tu vì đã chỉ ra những thiếu sót của mình.

Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau khi tìm ra thiếu sót này, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ nó trong tâm. Tôi ngộ ra được rằng việc hướng nội tìm và chính lại bản thân là then chốt trong tu luyện, nhưng tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về khối u đó.

Tôi đã đến ở với mẹ vài ngày trong kỳ nghỉ hè. Mọi người trong gia đình thấy tôi quá gầy, nhưng họ không biết nguyên nhân tại sao, vì tôi cũng không kể với cả nhà.

Tôi nói chuyện với một đồng tu và đồng tu này cho rằng giữa “chân ngã” của tôi và Pháp có sự gián cách. Tôi ngạc nhiên hỏi anh ấy điều gì đã gây ra sự gián cách này. Anh nói rằng đã nhìn thấy một quả trứng bằng sắt rất to và tôi đang ở bên trong quả trứng đó. Sau đó anh nhẩm Pháp của Sư phụ:

“…thật sự mang theo tâm [từ bi] có thể nóng chảy cả sắt thép, thì tôi không tin rằng việc ấy sẽ làm không được tốt.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Nhưng điều tôi thiếu chính là từ bi. Khi tôi có thể buông bỏ được tình, tự nhiên sẽ khởi được tâm từ bi. Tôi đã chấp trước quá mạnh mẽ vào tình, danh lợi và vị tư mà thiếu mất từ bi.

Anh ấy cũng chỉ ra tâm oán hận trong tôi. Tôi thường nghiến răng tức giận khi kể lại những câu chuyện về cha trước khi ông qua đời. Trong những năm qua, tôi đã không nhận ra rằng chấp trước mạnh mẽ của tôi với mẹ cũng là vì cha tôi. Tôi thực sự rất ích kỷ. Tôi cứ nghĩ những điều mình làm cho gia đình là vị tha. Thực ra, điều tôi thực sự muốn là được mọi người chú ý và công nhận. Nếu tôi thấy đồng nghiệp mắc lỗi, tôi thấy vui mừng vì mình không gặp phải vấn đề đó. Nó giống như việc cho rằng bản thân đã được bảo hiểm từ khi tu luyện Đại Pháp.

Đồng tu hy vọng tôi có thể hướng nội nhiều hơn nữa sau khi gặp giả tướng nghiệp bệnh này. Tôi thực sự cảm kích vì đồng tu đã vô tư chỉ ra những vấn đề mà bản thân tôi không thể nhận ra.

Sau đó tôi nghĩ liệu mình có nên đi bệnh viện hay không. Một cuộc đối thoại vang lên trong tâm trí tôi. Giọng đầu tiên nói: “Tại sao bạn không đi bệnh viện?” Giọng thứ hai lên tiếng: “Người tu luyện không có bệnh, đây là giả tướng, là vấn đề xuất hiện do tu luyện chưa tốt.”

Giọng thứ nhất quay lại nói: “Nếu như lần này tôi không thể tu chính lại bản thân kịp thời và mất đi mạng sống vì khối u này thì sao?” Sau đó giọng thứ hai đáp lại: “Sư phụ là người quyết định cuối cùng. Đại Pháp là để tu luyện, chứ không phải để chữa bệnh!”

Tôi đã kiên quyết không đi bệnh viện, đồng thời hạ quyết tâm sẽ vượt qua khổ nạn và phủ nhận mọi nhân tố bức hại đang áp lên thân thể mình, sau khi đưa ra lựa chọn này, tôi đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Sau khi trở về nhà, tôi đã xem các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu hai lần. Tôi ngộ ra được rằng mình cần hoàn toàn thanh lý hết thảy mọi chấp trước. Tôi tin chắc rằng khối u này không liên quan gì đến tôi, vậy tại sao tôi phải quan tâm đến nó chứ? Đó là do những quan niệm đã chi phối tâm trí của tôi chứ không phải chính bản thân tôi. Vì vậy tôi cần phải thanh lý chúng.

20 ngày sau, thân thể tôi đã không còn gầy gò nữa. Vào ngày khai giảng năm học trong tháng 9, tôi đã không muốn đến trường mà hy vọng sẽ được dạy trực tuyến để các đồng nghiệp không nhận ra chuyện gì xảy ra với tôi. Sự việc này cũng là để bộc lộ chấp trước vào thể diện. Bất cứ tâm chấp trước nào cũng là chướng ngại trên con đường tu luyện và tôi phải thanh trừ chúng.

Ngày 6 tháng 9, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau một vài ngày, tôi cảm thấy cơ thể bình thường trở lại và chỉ thấy đau một chút sau khi làm việc xong. Tôi vô cùng hạnh phúc khi được Sư phụ chăm sóc và bảo hộ.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 23 năm. Trên bề mặt, tôi vẫn học Pháp, luyện công và phát chính niệm hàng ngày. Tôi cũng làm những việc có thể để giảng chân tướng. Nhìn bề ngoài có vẻ tôi là một học viên Đại Pháp nhưng thực ra tôi vẫn loanh quanh ở bên ngoài con đường tu luyện. Tôi đã không thanh lý những chấp trước mà đáng lẽ phải được thanh lý từ lâu. Những chấp trước này tích tụ lại trở thành một khối u lớn như hôm nay. Đây thực sự là một gậy bổng hát cho tôi.

Tại đây tôi muốn cảm ơn các đồng tu vì họ đã chia sẻ dựa trên Pháp của và chỉ ra những thiếu sót của tôi. Đệ tử xin cảm tạ Sư tôn và nguyện sẽ kiên định tinh tấn bước đi trên con đường tu luyện.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/22/442029.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/12/202212.html

Đăng ngày 15-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share