Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 28-07-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Hàng năm trước khi bắt đầu các nỗ lực khác để quảng bá Shen Yun, chúng tôi đều dán các áp phích. Năm ngoái, đồng tu điều phối đã đến và giao cho tôi phụ trách sắp xếp việc phân phát. Tôi cảm thấy đây là một trách nhiệm nặng nề. Yêu cầu đối với tu luyện của tôi cũng tăng lên. Tôi có thể cảm thấy một áp lực đè nặng lên tâm. Mỗi khi đứng trước pháp tượng của Sư phụ, tôi đều xin Ngài giúp tôi làm tốt nhiệm vụ này.

Các học viên chịu trách nhiệm việc dán áp phích để quảng bá Shen Yun ở các thành phố khác đã chia sẻ kinh nghiệm của họ với tôi. Điều này đã truyền cảm hứng cho tôi. Chúng tôi đã lập bản đồ các nơi mà chúng tôi dự định dán áp phích, đánh số các khu vực cùng với tên các học viên tình nguyện. Khi hoàn thành được khu vực nào là họ cập nhật tiến độ ngay theo thời gian, điều này đã cải thiện việc liên lạc của chúng tôi. Chúng tôi còn tiến hành một buổi đào tạo trực tiếp và ba buổi đào tạo trực tuyến. Trong vòng tám tuần, phần lớn các áp phích đã được các học viên nhận thực hiện. Đó là một khởi đầu tốt, cùng với đó thì các khó nạn cũng đến một cách tự nhiên.

Tu luyện trong khi điều phối công việc

Tôi đã dành phần lớn thời gian của mình để gọi điện thoại cho các học viên tình nguyện phân phát áp phích đi các nơi. Thông thường khi có vấn đề, chúng tôi liên lạc qua tin nhắn. Nhưng để tìm ra các học viên kiên định tham gia thì cần có sự giao tiếp chân thành. Khi gọi điện giảng chân tướng cho người thường, tôi luôn tự nhắc nhở mình như thể là tôi đang nắm giữ các chúng sinh trong tay để nói với họ chân tướng và cứu họ.

Khi điều phối việc phân phát áp phích tôi tự nhắc bản thân rằng mình cũng phải có thái độ chân thành như vậy khi giao tiếp với các học viên. Thỉnh thoảng tôi muốn đi ra ngoài và tự dán áp phích cả ngày còn hơn là việc gọi điện cho các học viên, nhưng là người điều phối, trách nhiệm của tôi là tìm được nhiều học viên hơn tham gia vào việc cứu người. Đó là điều Sư phụ muốn, và đây là con đường tu luyện phía trước của tôi. Chỉ bằng cách thực tu và đạt tiêu chuẩn thì tôi mới có thể vượt qua.

Một học viên nói với tôi rằng cô ấy không thể đi dán các áp phích vì nhiều lý do khác nhau, nên tôi nói rằng nếu cô ấy không có thời gian để dán áp phích, thì cô ấy có thể trả lại chúng. Cô ấy đã trả các tấm áp phích lại cho tôi. Sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy rằng cô không muốn bỏ việc dán áp phích và muốn có sự đột phá, và hy vọng được nhận lại một số áp phích. Tôi rất cảm động khi nghe điều đó và thấy hổ thẹn vì mình đã không kiên nhẫn. Tôi đã không động viên cô ấy khi cô muốn từ bỏ, thay vào đó tôi đã đòi lại áp phích. May mắn là cô ấy đã nói ngay với tôi suy nghĩ của cô ấy. Việc nhỏ này đã tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau giữa chúng tôi và giúp cho việc hợp tác của chúng tôi được dễ dàng hơn.

Theo dõi tiến độ dán các áp phích cũng là một cơ hội tu luyện. Vì chúng tôi không có một nhóm phân phối áp phích riêng, nên hầu hết các học viên cùng lúc tham gia vào một vài hạng mục và họ có những sự ưu tiên khác nhau. Một số thì nhận áp phích nhưng không cập nhật tiến độ thực hiện của họ trong vài tuần liền. Tôi trở nên mất kiên nhẫn. Nhưng tôi lại không thể đòi hỏi họ phải tuân thủ một lịch trình chặt chẽ như thể đó là một công việc bình thường.

Đầu tiên tôi gọi điện cho các học viên sau khi mỗi người đã nhận phần áp phích được phân phối để biết tình hình của họ và khuyến khích họ đến tham gia các nhóm học Pháp lớn và chia sẻ kinh nghiệm của họ. Sau đó, tôi liên lạc với một vài học viên mà không có tiến triển nào trong hai hoặc ba tuần và hỏi họ công việc đang tiến triển đến đâu. Tôi cũng tự xem xét các chấp trước của bản thân. Tôi đã thấy mình đang giải đãi: mặc dù rất có trách nhiệm đối với nhiệm vụ này, nhưng tôi đã rất chậm chạp trong việc dán áp phích. Tôi đã quyết dịnh mỗi ngày đi ra ngoài ít nhất một tiếng đồng hồ. Điều đó rất hiệu quả, và sau đó toàn bộ hạng mục dán áp phích đã khởi sắc.

Vài ngày sau đó, số lượng các áp phích lại không nhúc nhích gì cả. Vì các hạng mục khác cũng cần người, tôi trở nên lo lắng. Vì vậy, tôi đã gửi tin nhắc nhở và hối thúc mọi người. Đôi khi, tôi đã không thể gửi được một lời nhắc nhở nào ngay cả khi đã nghĩ về nó mất vài ngày. Tôi cảm thấy rằng mình đang ở trong một trạng thái tồi tệ, toàn là tranh đấu và oán hận. Thông điệp mà tôi đã gửi đi không có được năng lượng tích cực hay có được tác động tốt đẹp. Thay cho việc gửi đi thông điệp, tôi đã phát chính niệm. Trong thời gian đó tôi có vẻ an hòa ở bề mặt, nhưng thực ra tâm tôi rất náo loạn!

Cuối cùng, tôi đã không gửi đi lời nhắc nhở nữa nhưng lại nhận thấy hạng mục áp phích có tiến triển.

Do các hạn chế vì đại dịch, chúng tôi đã phải dừng việc phân phát áp phích mất một thời gian. Khi chúng tôi tiếp tục, những khổ nạn mới lại đến. Các áp phích bị trả lại cho tôi mà không có lý do nhưng tôi vẫn còn nhiều áp phích phải phân phát. Những cảm xúc tiêu cực của tôi đã chất chồng và bùng phát vào một buổi sáng cuối tuần.

Vào thứ Sáu tôi đã thấy hàng chục áp phích đã bị hư hỏng nặng trong văn phòng, làm tôi vô cùng chán nản. Tôi không biết các áp phích đó đã bị hỏng trong lúc bị gửi trả lại hay bị trả lại vì chúng đã bị hỏng. Tâm tranh đấu của tôi lại bùng lên. Tôi ngay lập tức chụp ảnh các áp phích đó và nói rằng mình sẽ đưa chúng vào tài liệu đào tạo để nhắc nhở mỗi người. Bởi vì tôi đã không chính lại ngay trạng thái không tốt của mình, nên những khổ nạn đã đến.

Vào sáng thứ Bảy, tôi gọi con gái tôi dậy để đến lớp học múa. Cháu đã dậy nhưng rất lề mề, nên tôi bắt đầu cằn nhằn cháu. Một cách từ từ, giọng tôi trở nên to dần lên. Cháu nói sẽ không đến lớp nữa cho dù tôi có nói gì đi nữa. Tôi không nghĩ là mình đã sai, nhưng khi nghĩ kỹ hơn về việc đó, tôi nhận ra rằng trên bề mặt thì tôi đang la mắng cháu, nhưng trong tâm thì tôi đang nghĩ về các áp phích bị trả lại. Mỗi lời tôi nói ra dường như đều là những lời phàn nàn và không hài lòng về các học viên.

Tuần sau đó tôi có những cảm xúc lẫn lộn. Tôi cảm thấy rằng các học viên không nên làm như vậy nhưng tôi cũng đã rất thất vọng vì không thể kiểm soát các cảm xúc của mình. Tôi cảm thấy như thể một tảng đã lớn đang đè nặng lên tim mình.

Không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện. Về phần các áp phích bị trả lại, tôi đã đi tìm nguyên nhân và tìm cách để xử lý việc này. Tôi đã không chân thành hướng nội cho đến khi tôi viết bản thảo cho bài chia sẻ này.

Tại sao một điều gì đó dường như rất tầm thường, lại khó vượt qua vào thời điểm đó? Tôi nhận ra rằng tất cả các khó khăn mà tôi gặp phải đều nhắm đến chấp trước của tôi: tôi sợ rắc rối. Tầng thứ tu luyện của tôi là quá thấp, và tôi cần phải đề cao tâm tính của mình. Sư phụ đã giảng,

“…’từ bi’ là một chủng đặc tính của Chính Thần.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp,” Giảng Pháp tại các nơi XI)

Khi tôi nhận ra người đang phàn nàn, tranh đấu, và bực bội đối với các vấn đề đó không phải là chân ngã, thì tâm trạng của tôi đã bừng sáng.

Tôi nhớ lần cuối cùng ai đó gửi lại các áp phích chỉ hai ngày trước khi hoạt động quảng bá này kết thúc. Công việc thì đã được phân chia rồi, và số lượng các áp phích dành cho mỗi người đã được ấn định rồi. Đột nhiên thì mấy cái áp phích này lại bị trả lại. Mặc dù số áp phích đó không nhiều, nhưng để dán chúng lên thì phải làm nhiều việc. Lúc đó rất cận thời gian diễn rồi, nên chúng tôi cần lập lại lộ trình để đảm bảo rằng chúng tôi có thể hoàn thành ngay trong ngày. Tôi thông báo các học viên mà sắp ra ngoài để dán áp phích rằng có thể có sự thay đổi. Tôi cũng gửi đi các thông báo để tìm kiếm sự giúp đỡ. Tôi phát hiện rằng chúng tôi chưa phân phát áp phích cho một thành phố nhỏ bên ngoài đảo, và nếu một trong các học viên chúng tôi mà ở gần thành phố đó có thể đến đấy thì sẽ rất tốt. Ngay khi tôi đang nghĩ về việc này, học viên đó đã liên lạc với tôi. Mọi việc diễn ra trôi chảy và tôi đã có thể vượt qua được một khảo nghiệm nữa.

Kết quả đến một cách tự nhiên

Trong quá trình quảng bá Shen Yun, nhiều chuyện xảy ra đã làm tôi nhận ra rằng khi mà chúng ta có tâm nguyện cứu người và làm việc không có chấp trước, mọi việc đều được Sư phụ an bài. Chúng ta chỉ việc thực hiện. Sau đây là vài ví dụ.

Chúng tôi đang lên kế hoạch năm nay mở rộng nỗ lực của mình đến các thành phố nhỏ hơn. Chúng tôi cần tìm ra các con phố phù hợp, nên chúng tôi dành nhiều thời gian hơn vào việc tìm kiếm. Tôi nghĩ giá mà có học viên gọi điện cho tôi thì tốt quá. Trong vòng vài ngày, một học viên đã gọi cho tôi và nói rằng cô ấy mong muốn dán áp phích ở các thành phố xung quanh, và cứ như vậy, tôi đã cùng học viên ấy đi đến nhiều vùng phụ cận.

Một ngày cuối tuần trên đường về nhà, tôi nhận ra nhóm áp phích năm nay chưa bán được vé nào. Tôi nhớ rằng năm trước chúng tôi đã có thể bán được vé trong khi chúng tôi đi dán áp phích.

Sau đó, vào thứ Hai tôi tiếp tục đi dán áp phích. Khi bước vào cửa hàng đầu tiên, tôi hỏi người chủ cửa hàng liệu tôi có thể dán áp phích ở đó không. Ông ấy nói rằng ông chưa bao giờ nghe về Shen Yun nhưng ông thực sự rất thích nghệ thuật. Ông ấy muốn giữ lại tấm áp phích và tìm hiểu về Shen Yun đã. Tôi đồng ý, và sau đó chúng tôi đã chuyện trò vài phút. Tôi chỉ ông thấy mấy từ trên áp phích–Shen Yun–Trung Quốc trước thời Chủ nghĩa Cộng sản.

Khi tôi sắp rời đi, ông ấy đột nhiên nói, “Chị cứ tiếp tục dán áp phích đi.” Vừa dán áp phích, tôi tiếp tục nói về tác động của đại dịch với con người và sao người ta cần xem biểu diễn Shen Yun lần này được mang lại hy vọng. Ông ấy đã đồng ý và ngồi xuống bên máy tính tìm trang web của Shen Yun để xem thông tin về vé. Tôi thấy ông ấy không thạo máy tính lắm nên tôi đã gọi thẳng cho một học viên giúp ông ấy và vợ mua vé.

Tôi đã không ngờ rằng quá trình từ việc trò chuyện với ai đó mà chưa từng nghe về Shen Yun, đến việc họ mua vé lại có thể nhanh đến vậy. Tôi biết tất cả là do Sư phụ an bài.

Có một lần chúng tôi bán vé tại một cuộc triển lãm. Một cặp vợ chồng đã dừng ở quầy của chúng tôi một thời gian lâu nghe một học viên phương Tây kiên nhẫn nói với họ về Shen Yun. Rồi người đàn ông quay sang tôi có lẽ bởi nhìn tôi rất giống người Trung Quốc. Ông ấy nói ông rất yêu thích Kung Fu Trung Quốc và Shen Yun, nhưng nghĩ rằng giá vé hơi cao. Tôi đề xuất rằng ông nên mua vé trong tuần, nhưng ông nói rằng ông không có ô tô và việc đó không được thuận tiện.

Tôi thấy sự chân thành trong đôi mắt ông ấy và bắt đầu phát chính niệm cho ông cho đến khi họ rời đi, mà không mua vé. Mỗi khi nghĩ đến cặp vợ chồng đó, tôi lại phát chính niệm, hy vọng họ sẽ đến xem Shen Yun. Trong thời gian tạm nghỉ chờ buổi diễn Shen Yun cuối cùng, tôi đã trông thấy cặp vợ chồng đó và họ cũng nhận ra tôi. Ông ấy kể với tôi ông ấy rất thích buổi biểu diễn, và tôi đã tặng ông một bông sen nhỏ. Tôi đã vô cùng vui sướng và không ngừng cảm tạ Sư phụ trong tâm vì đã cho tôi gặp lại cặp đôi này. Tôi cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và tác dụng của chính niệm của các đệ tử Đại Pháp.

Lần khác, một học viên lần đầu tham gia quảng bá Shen Yun muốn đưa mấy học viên đến một thành phố nhỏ để dán áp phích. Theo dự báo thời tiết ngày hôm đó trời sẽ mưa, nên tôi đã bắt đầu phát chính niệm. Các học viên đi ra ngoài để làm các hạng mục không hề dễ dàng, nên tôi hy vọng lần phân phát này có thể thực hiện được. Ngày hôm sau, tôi nhận được tin là trời đã không mưa nhiều, và họ đã đi dán áp phích. Vài ngày sau đó, tôi được biết cư dân ở thành phố đó đang mua vé. Trong cột lấy ý kiến phản hồi hỏi điều gì đã khiến họ mua vé, tất cả họ đều nhắc đến các áp phích. Một lần khác trong một nhóm học Pháp lớn, tôi đã nghe một học viên phương Tây kể về sự đột phá của cô ấy trong quá trình đi dán áp phích. Chiều hôm ấy tôi nhìn thấy trên hệ thống bán vé, một vài vé đã được bán ở thành phố của cô ấy, và cột ý kiến phản hồi tất cả đều chọn áp phích.

Ví dụ như thế có rất nhiều. Tôi đã được khích lệ và được trải nghiệm bởi sự nghiêm túc trong tu luyện và việc cứu người mới tuyệt vời làm sao. Tôi biết rằng mình không được phép giải đãi.

Kết luận

Tôi nhớ mình từng đọc một bài trên trang web Minh Huệ có tựa đề “Sự tử tế và lòng từ bi đã giúp tôi vượt qua những thời khắc khó khăn.” Tôi nhận ra rằng điều này cũng đúng trong công tác điều phối, con đường duy nhất để vượt qua khổ nạn mà tôi gặp phải là bằng sự từ bi–không có con đường nào khác. Trong quá trình mở lòng mình, tôi hiểu mình phải trân quý mỗi từng cơ hội làm việc với các học viên khác và trân trọng môi trường tu luyện này hơn nữa. Khi tôi quay lại với việc gọi điện giảng chân tướng, tôi đã thoải mái hơn và được trải nghiệm vẻ đẹp của tu luyện.

Tôi đã cảm thấy rằng Sư phụ ở ngay bên cạnh mình, và tôi không ngừng được nhắc nhở rằng tôi phải tu luyện bản thân cho tốt và cứu chúng sinh.

Con xin đa tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội giao lưu tâm đắc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/28/446818.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/4/202619.html

Đăng ngày 11-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share