Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sỹ
[MINH HUỆ 18-09-2022] Vào cuối năm 2019, sau chín năm làm việc toàn thời gian cho một hạng mục do các học viên ở Hoa Kỳ điều hành, tôi đã xin nghỉ không lương để đưa ra quyết định có nên tiếp tục quy trình xin Thẻ xanh hay nên rời khỏi Hoa Kỳ. Tháng 1 năm 2020, tôi rời San Francisco và nộp đơn xin việc tại một trường học ở Thụy Sỹ để xem cơ hội của tôi ra sao. Sau đó, tôi tới Ấn Độ để giúp một học viên ở đó giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho các trường học, và nhân tiện, tôi giảng chân tướng cho người dân địa phương và khách du lịch.
Chỉ sau vài tuần tôi ở Ấn Độ, các trường học và địa điểm du lịch bắt đầu phải đóng cửa, ngày càng có nhiều chuyến bay bị hủy và các chính phủ, trong đó có Thụy Sỹ, kêu gọi công dân của họ trở về. Vì tôi không muốn bị mắc kẹt ở Ấn Độ và tôi không có Thẻ xanh để quay lại Mỹ, tôi đành phải trở về Thụy Sỹ. Theo đó, câu hỏi liệu có nên quay trở lại Hoa Kỳ đã có lời giải đáp bởi đại dịch Covid.
Trở lại Thụy Sỹ, tôi nhận thấy mình có nhiều cảm giác phẫn uất khác nhau, nhưng tôi không thể tìm ra gốc rễ của chúng hoặc loại bỏ chúng. Một dạo, khi được yêu cầu phát chính niệm cho một đồng tu đang trải qua thời kỳ khó khăn, chính niệm của tôi rất thuần tịnh và mạnh mẽ. Trong quá trình này, tôi bắt đầu hướng nội kỹ lưỡng hơn. Tôi tự hỏi bản thân mình sẽ làm gì nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cô ấy. Tôi cảm thấy tủi thân và nhận ra rằng sự tự thương hại này chính là gốc rễ của cảm giác phẫn uất trong tôi. Trong khi thường xuyên phát chính niệm cho đồng tu này, tôi đã cố gắng đào sâu hơn. Cuối cùng tôi đã tìm ra căn nguyên của sự tủi thân của mình. Nghe có vẻ đơn giản nhưng đối với tôi đó là một bước đột phá lớn trong tu luyện vào thời điểm đó. Tôi nhận ra rằng gốc rễ của sự tự thương hại bản thân của tôi là chấp trước vào tự ngã.
Sư phụ giảng:
“…vẫn chưa thanh tỉnh ư?! Hãy buông hết các bất mãn của các vị, đó đều là chấp trước của các vị.” (Gậy cảnh tỉnh mạnh mẽ)
Khi tôi viết bài chia sẻ này, tôi ngồi trong một góc yên tĩnh của một nhà hàng vắng vẻ trông ra các dãy núi ở Thụy Sỹ và hồi tưởng lại con đường mà tôi đã đi trong ba năm qua. Phong cảnh đó gợi cho tôi nhớ lại chặng đường tu luyện của mình: trải nghiệm về sự tuyệt vọng và đột phá trong mười ngày cách ly do các triệu chứng Covid, nỗi đau và những điểm nổi bật trong ba tháng tích cực quảng bá Shen Yun, cũng như những trải nghiệm căng thẳng nhưng cũng đầy động lực tại nơi làm việc của tôi.
Sau mỗi lần đột phá, tôi thường cảm nhận được sự khích lệ của Sư phụ thông qua những cuộc gặp gỡ và trò chuyện đầy cảm hứng, đồng thời cũng chỉ ra một số thiếu sót của tôi.
Khi nhìn ra những ngọn núi cao và những ngôi nhà giống như đồ chơi ở thung lũng, nơi sáu học viên đã phân phát rất nhiều tài liệu Pháp Luân Đại Pháp trong một tuần vào mùa xuân năm 2021, tôi hồi tưởng lại những trải nghiệm và suy nghĩ của mình trong thời gian đó. Dạo ấy thi thoảng vẫn có tuyết rơi và trời lạnh cóng. Đôi khi tôi tự hỏi có bao nhiêu người có thể được cứu thông qua tài liệu của chúng tôi. Đôi khi tôi thậm chí còn lo lắng về việc liệu những nỗ lực của chúng tôi có cứu được đủ người hay không. Cuối năm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ một cặp vợ chồng cao tuổi, nói rằng họ muốn học các bài công pháp. Tôi rất xúc động và đề nghị được đến thăm họ và cho họ xem các bài công pháp. Cả hai đều đã ngoài 80 tuổi. Hóa ra họ có một căn hộ nghỉ dưỡng ở ngôi làng miền núi mà giờ tôi có thể nhìn thấy từ cửa sổ của nhà hàng. Họ đã tìm thấy tài liệu của chúng tôi trong hộp thư của họ không lâu trước khi bán căn hộ đó. Mặc dù điều này rất đáng khích lệ, nhưng tôi cũng nhận ra rằng mình không nên hoan hỉ mà nên có niềm tin vào Sư phụ.
Rời một thành phố rộng lớn ở Hoa Kỳ để đến định cư tại một ngôi làng nhỏ của Thụy Sỹ trên những ngọn đồi là một cú sốc khá lớn đối với tôi. Sau một thời gian, tôi bắt đầu nhận thấy mình thường xao lãng khi phát tặng tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Như thể có thứ gì đó đang kìm hãm tôi. Mặc dù tôi đã cố gắng nhiều lần để tìm hiểu xem đó là gì, nhưng tôi không thể phát hiện ra bất kỳ tâm chấp trước hoặc lý do nào. Cuối cùng, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Nhưng rồi tôi lại quên mất. Sau đó không lâu, Sư phụ đã xuất hiện trong một giấc mơ của tôi. Tôi nghĩ mình không xứng đáng được gặp Sư phụ. Trong giấc mơ của tôi, Sư phụ đã nói chuyện riêng với một số người. Tôi không nhớ chi tiết, nhưng khi đến lượt tôi, Sư phụ nói, “Đừng rơi vào tuyệt vọng chỉ vì sự bức hại trên toàn thế giới.” Giấc mơ này tiết lộ cho tôi điều khiến tôi bị phong bế, đó là sự tuyệt vọng.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng duy nhất để nhân loại được cứu.” (Gửi Pháp hội Châu Âu 2018)
Làm sao chúng ta có thể trở thành “hy vọng duy nhất để nhân loại được cứu” nếu chúng ta tuyệt vọng? Kể từ đó, tôi luôn tự nhủ rằng chúng ta thật may mắn khi được trở thành đệ tử Đại Pháp, và rằng chúng ta nên tuyệt đối tin tưởng và biết ơn, cũng như vững tin vào Sư phụ. Ngoài ra, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng trở lại và nhận thấy rằng tôi lại có thể đặt toàn tâm toàn ý cho việc giảng chân tướng.
Không lâu sau đó, trong một tuần phân phát tài liệu khác ở các vùng núi xa xôi của Thụy Sỹ, tôi cảm thấy Sư phụ đang khích lệ tôi thông qua một nhóm khách du lịch. Tôi vừa bỏ tài liệu vào một số hộp thư thì một nhóm du khách từ Áo đến gần tôi. Tôi bắt đầu nói chuyện với một hoặc hai người đi bộ đường dài và đưa cho họ tờ rơi. Chẳng mấy chốc, hầu như toàn bộ thành viên của nhóm đứng vây quanh tôi. Một phụ nữ cho biết chỉ mới khoảng mười ngày trước ở Vienna, cô ấy trông thấy các học viên trình diễn các bài công pháp và phát tờ rơi. Những lời phản hồi như vậy từ mọi người luôn tiếp thêm động lực cho tôi! Họ nhắc nhở tôi rằng các học viên chúng ta là một chỉnh thể. Công việc được thực hiện ở Vienna có thể được tiếp tục ở nơi khác. Và những nhận xét như vậy từ một thành viên trong nhóm cũng có tác dụng kỳ diệu đối với những người còn lại trong nhóm. Nếu ai đó trong nhóm của họ chứng thực Đại Pháp, thì ngay lập tức những người khác sẽ tin tưởng chúng tôi hơn. Tôi cảm nhận được sự gia tăng mạnh mẽ của trường năng lượng, và đột nhiên gần như tất cả đều muốn có một tờ rơi. Một phụ nữ thậm chí còn nói: “Đây quả là một điều may mắn!”
Vấn đề tiêm chủng
Vào tháng 11 năm 2021, các đồng tu bắt đầu bình luận rằng tất cả các học viên nên thực hiện cái gọi là tiêm chủng, để Shen Yun có thể đến Thụy Sỹ. Lúc đầu, tôi đã do dự, bởi vì hầu hết mọi người xung quanh tôi – gia đình, hàng xóm, bạn bè và đồng nghiệp – đều đã biết rằng tôi quyết định không tiêm. Tuy nhiên, vào một đêm khi chúng tôi phát chính niệm tại nhà của một đồng tu, tôi đã chấp nhận lựa chọn này và nói với Sư phụ rằng tôi sẽ tiêm nếu đó là điều tôi thực sự phải làm.
Mười ngày sau, Sư phụ giảng trong kinh văn “Hãy tỉnh”: “Có người sợ bị truyền nhiễm, có người kiên quyết không tiêm phòng dịch, những lúc như thế chư vị có xứng với danh hiệu ‘đệ tử Đại Pháp’ chăng?”
Tôi bị sốc trước những lời nghiêm khắc của Sư phụ, nhưng vui mừng vì tôi đã không còn phản đối việc tiêm chủng nữa. Hai tuần sau, Pháp hội Thụy Sỹ được tổ chức. Tôi đã phải chịu áp lực cao tại nơi làm việc và không có phút nào rảnh rỗi để nghĩ đến việc đi sang thành phố bên cạnh để tiêm phòng, vì vậy tôi vẫn chưa tiêm.
Một ngày sau Pháp hội Thụy Sỹ, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi bị đau đầu khủng khiếp vào ban đêm, điều này hoàn toàn không bình thường đối với tôi. Tôi cảm thấy như thể mình bị ngộ độc thực phẩm. Hai ngày sau, tôi bị tiêu chảy dữ dội và kiệt sức đến mức không thể hoàn thành bài công pháp thứ hai trong nửa giờ. Sau đó, tôi nảy ra một ý nghĩ: Nếu bây giờ tôi phải chết thì sao? Tôi không sợ. Tôi chỉ cảm thấy rất buồn cho tất cả những chúng sinh mà tôi không thể tiếp cận. Tối hôm đó, tôi đã có thể hoàn thành bài công pháp thứ hai, nhưng ngày hôm sau, tôi cảm thấy không dễ chịu hơn chút nào và thậm chí còn bắt đầu ho. Lúc đầu tôi nghĩ điều này không có gì bất thường, dù sao thì sau mấy ngày tịnh hóa cơ thể, có cảm thấy yếu cũng không có gì lạ! Sau đó, tôi do dự và bắt đầu hướng nội.
Ngày hôm đó, một đồng nghiệp hỏi tôi liệu tôi có bị nhiễm Covid hay không. Hôm sau, tôi luyện các bài công pháp cùng một học viên mới trong khu vực của tôi. Cô ấy là một bác sỹ y khoa. Tôi đã cảnh báo với cô ấy rằng tôi không khỏe nhưng cô ấy không lo lắng và không ngần ngại luyện công cùng tôi. Cô ấy là người đã khuyến khích tôi test covid để xin nghỉ làm trong tuần trước kỳ nghỉ đông và để nhận chứng chỉ khỏi bệnh (rằng tôi đã từng bị covid).
Kết quả thử dương tính và tôi phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Theo đó, tôi sẽ được ở nhà và sẽ được nhận chứng chỉ mà không cần phải tiêm vaccin. Tôi đón nhận khoảng thời gian cách ly như một sự an bài tuyệt vời của Sư phụ. Thế nhưng, vài ngày trôi qua và mặc dù tôi thường xuyên phát chính niệm mạnh mẽ, nhưng các triệu chứng vẫn không thuyên giảm. Tôi trở nên lo lắng.
Tôi hướng nội thấu đáo hơn và bị sốc bởi rất nhiều chấp trước mà tôi tìm thấy như tâm tự mãn, kiêu ngạo, thiếu lòng biết ơn, coi thường người khác, đòi hỏi, dùng Đại Pháp làm lá chắn bảo vệ, thiếu thiện chí cứu độ chúng sinh, chấp trước vào sự thoải mái, tuyệt vọng, thiếu kiên nhẫn, phẫn uất, trông ngóng sang Hoa Kỳ, không muốn sinh sống lâu tại Thụy Sỹ, …Tôi không hề phóng đại. Tôi đã viết ra những chấp trước này khi tôi phát hiện ra chúng vào thời điểm đó.
Cuối cùng, tôi lại phải cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi nhắm mắt lại và nhận thấy còn có một điều cốt lõi bên trong mà tất cả những chấp trước này đều không thể chạm tới. Tôi nhận ra rằng chúng không phải là tôi. Tôi chỉ là bản thể thuần tịnh này. Sự tuyệt vọng không phải là con người thật của tôi. Với nhận thức đó cùng chính niệm mạnh mẽ, sau tám ngày các triệu chứng Covid đã biến mất và tình trạng của tôi từ từ được cải thiện. Một học viên đã khuyên tôi không chỉ đọc các bài giảng của Sư phụ mà còn nghe các bài giảng của Sư phụ, điều này cũng giúp ích rất nhiều trong việc dần phục hồi thể lực sau những ngày tối tăm vô vọng đó.
Chấn chỉnh lại việc tu luyện
Tôi cảm tạ Sư phụ đã giúp tôi phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, đồng thời tôi đặt ra những tiêu chuẩn mới cao hơn cho bản thân:
- Phát chính niệm nhiều hơn
- Giảng chân tướng nhiều hơn
- Tỉnh táo hơn trong khi ngồi thiền
- Ăn ít đồ ngọt
- Buông bỏ mọi sự bực bội và tuyệt vọng
- Ngủ ít hơn
- Trừ bỏ tâm chấp trước về đọc và xem tin tức
Không lâu sau, một cuộc diễu hành lớn phản đối các biện pháp ứng phó Covid đã diễn ra ở Zurich. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, và cùng với một đồng tu, tôi đã phát rất nhiều tờ rơi “Kết thúc Trung Cộng” và cố gắng thu thập càng nhiều chữ ký càng tốt. Trải nghiệm tuyệt vời nhất là khi tôi phát hiện ra một trong những đồng nghiệp là giáo viên của mình tham gia vào cuộc diễu hành. Anh ấy rất vui khi gặp tôi cũng như tôi rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy. Anh ấy không ngần ngại lập tức ký vào bản kiến nghị. Tối hôm đó, tôi đã thu thập được 39 chữ ký. Và một lần nữa, tôi cảm thấy Sư phụ đang khích lệ tôi.
Trợ giúp quảng bá Shen Yun
Ngay sau đó, chương trình quảng bá Shen Yun bắt đầu. Trạng thái tu luyện của tôi dạo đó tương đối tốt. Tôi có thể ra ngoài hai ngày một tuần để phát tài liệu Shen Yun và nói chuyện với mọi người trong khu phố và nơi tôi làm việc. Ví dụ: tại một buổi đào tạo giáo viên về phần mềm hình học, có một giáo viên toán đã nghỉ hưu bị bệnh ở lưng không thể ngồi hoặc đứng thẳng. Khi máy tính của bà ấy không thể truy cập tài liệu đào tạo trực tuyến, tôi đã giúp bà cài đặt một trình duyệt khác và sau đó bà có thể truy cập được. Cuối buổi đào tạo, bà ấy cảm ơn tôi một lần nữa, và tôi đã đưa cho bà tờ rơi Shen Yun. Ngay khi bà nhìn vào tờ rơi, lưng của bà duỗi thẳng thêm khoảng 20°. Tôi vô cùng sửng sốt. Tôi vừa chứng kiến tác động tích cực của việc xem tờ rơi Shen Yun đối với mọi người. Về sau, bà ấy tìm thấy địa chỉ email của tôi từ trang web của trường và viết cho tôi rằng bà đã mua một vé đến Basel. Tôi chúc bà ấy những điều tốt đẹp nhất, và bày tỏ hy vọng rằng sau này bà sẽ chia sẻ với tôi về buổi biểu diễn. Sau buổi biểu diễn, tôi đã nhận được phản hồi rất chi tiết và tích cực của bà. Tôi thực sự mừng cho bà ấy và sẽ không ngạc nhiên nếu lưng của bà sẽ thẳng hơn kể từ đó!
Tuy nhiên, sau một thời gian, nhu cầu bỏ tài liệu Shen Yun vào các hòm thư hóa ra cao hơn tôi nghĩ. Từ ngày thứ hai của kỳ nghỉ phép hai tuần, tôi định dành thời gian hàng ngày để đi phát tài liệu, nhưng tôi gần như không thể bước nổi. Chỉ sau nửa giờ phát chính niệm, tôi mới thực sự hướng nội và nhận ra rằng tôi vẫn chưa từ bỏ chấp trước vào đồ ngọt. Từ hôm đó, tôi giảm ăn đồ ngọt và biết ơn Sư phụ rằng tôi có thể sớm đi lại mà không bị đau.
Sư phụ đã khích lệ tôi vào ngày biểu diễn đầu tiên ở Basel. Ngày hôm trước tôi vẫn còn sót lại hai xấp tờ rơi Shen Yun. Tôi nghĩ sẽ thật đáng tiếc nếu chúng bị bỏ đi. Vì vậy, tôi đã mang theo một xấp đến Basel. Tôi không có mặt trong đội bảo vệ vào buổi tối đầu tiên. Khi tôi đến Basel, tôi không cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ thường có trước mỗi buổi biểu diễn Shen Yun như tôi đã từng cảm nhận ở San Francisco ngay khi chương trình quảng bá Shen Yun bắt đầu. Vì vậy, tôi quyết định thử và bắt đầu đi ra ngoài để phát tờ rơi.
Gần rạp hát, tại một nhà hàng bán bánh bao, người phục vụ trở nên rất hào hứng khi tôi hỏi anh ta về việc trưng bày tờ rơi Shen Yun. Anh ấy bắt đầu kể với tôi rằng các nghệ sỹ trước đây đã ghé qua nhà hàng ra sao, và họ là những người rất tốt. Sau đó, anh ấy cho tôi xem một tờ rơi có nhiều chữ ký của các nghệ sỹ. Tất cả những gì tôi cần làm là để củng cố sự phấn khích của anh ấy và khích lệ anh tự mình đi xem buổi biểu diễn.
Nhiều nơi chưa có tờ rơi quảng cáo. Thật kỳ diệu, trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, tôi đã phát hết cả chồng tờ rơi. Hầu hết mọi người đều rất vui khi nhận chúng. Xấp tờ rơi còn lại tôi đã phát ngay trước buổi biểu diễn ở Bregenz, và tôi rất biết ơn Sư phụ rằng tôi đã không phải bỏ đi bất kỳ tờ rơi nào.
Cơ hội tu luyện trong môi trường làm việc
Một thách thức lớn khác trong hai năm qua là môi trường làm việc của tôi. Mặc dù tôi được phép tổ chức một buổi hội thảo nhỏ về Pháp Luân Đại Pháp cho các giáo viên quan tâm tại trường học nơi tôi làm việc, nhưng những thách thức chồng chất lên nhau, hết cái này đến cái khác. Nhiều chấp trước của tôi đã bộc lộ ra ngoài, chẳng hạn như cảm thấy khó chịu, cảm thấy tự hào về một số thành tựu, tủi thân, và thậm chí nghĩ và nói xấu về người khác. Tôi sẽ nói về điều này trong bài chia sẻ cho Pháp hội Thụy Sỹ sắp tới về quá trình tôi tu luyện bản thân qua những thử thách thường ngày này. Vậy nên, ở đây tôi sẽ không đi vào chi tiết nữa.
Tôi chỉ muốn đề cập đến việc tôi đã rớt xuống đến đáy như thế nào trong tất cả những thử thách này. Tôi cảm thấy khó chịu và cảm thấy bị xúc phạm vì hiệu trưởng nhà trường đã thuê một giáo viên không đủ tiêu chuẩn và trái với ý muốn của trưởng bộ phận của tôi. Mặc dù tôi có thể đã nhận định đúng, nhưng tôi lại không đúng khi đã khó chịu. Một hôm, tôi thực lòng tự hỏi bản thân tại sao tôi lại quá khó chịu đến vậy. Hướng nội tìm, tôi nghĩ rằng Sư phụ có thể muốn chỉ ra cho tôi điều gì. Đột nhiên tôi xuất hiện ý nghĩ nếu tôi không thể chấp nhận được việc trường tôi thuê một giáo viên kém chuyên môn, liệu tôi có đủ tư cách là một đệ tử Đại Pháp hay không? Suy nghĩ này cuối cùng đã giúp tôi buông bỏ nó.
Theo nguyên lý “bất thất, bất đắc” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân), môi trường làm việc của tôi một mặt rất khắt khe, nhưng mặt khác lại mang đến cho tôi cơ hội tiếp xúc với những người mà tôi thường ít khi tiếp cận. Khi đối xử với người thường, tôi cố gắng ghi nhớ những lời giảng của Sư phụ rằng bây giờ nhiều người trên thế giới này có xuất thân đặc biệt và theo một nghĩa nào đó, họ cũng đang tu luyện.
Sư phụ giảng:
“…chớ coi nhẹ xã hội nhân loại hôm nay, không chỉ đệ tử Đại Pháp đang tu luyện, [mà] con người cũng đang trong đó. Họ cũng đang được dung luyện. Trong cuộc sống, trong công tác, trong các hoàn cảnh khác nhau, những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ mà [họ] cân nhắc, một mạch cho đến hành vi của họ, đều đang sắp xếp chính mình, đều trong giao phong giữa thiện và ác mà xếp đặt chính mình.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Chẳng hạn, một giáo viên âm nhạc và nghệ sỹ piano Jazz tài năng, đã sống ở Trung Quốc trong hai năm. Anh ấy thậm chí còn leo lên núi Thái Sơn. Trong nhiều năm qua, anh ấy vẫn tiếp tục học tiếng Trung và khi tôi nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy có phần dè dặt. Tuy nhiên, vào một buổi tối, anh ấy chân thành hỏi tôi tại sao Pháp Luân Công bị bức hại. Vậy là cuối cùng tôi đã có cơ hội giảng chân tướng cho anh ấy một cách thấu đáo. Anh ấy còn muốn đi xem Shen Yun. Cho dù anh ấy đã không thể thu xếp được trong năm nay, nhưng khi gặp tôi sau đó, anh ấy đã chân thành xin lỗi vì anh ấy đã không thể đi xem.
Một giáo viên người Đức mà tôi từng tặng một tờ rơi Shen Yun đã không sẵn lòng đi xem Shen Yun. Cô ấy là một nghệ sỹ chuyên về múa ba lê và không đánh giá quá cao về các loại hình múa khác. Song, cô ấy sẵn sàng bày một số tờ rơi tại phòng tập ba lê của mình. Sau đó, cô ấy đến lớp học của tôi và nói với tôi một cách hào hứng rằng giáo viên múa ba lê của cô ấy đã xem Shen Yun và bị ấn tượng không chỉ bởi toàn bộ buổi biểu diễn mà còn bởi trình độ cực kỳ cao của nghệ sỹ múa. Người giáo viên ba lê đó còn nhận xét rằng mỗi vũ công Shen Yun đều xứng tầm là một nghệ sỹ múa chính.
Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình bằng những trải nghiệm đầy sự khích lệ này của Sư phụ, mặc dù tôi có thể nói nhiều điều hơn nữa. Tôi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ của nhà hàng, và một lần nữa những đỉnh núi trắng và những thung lũng xanh nhắc nhở tôi về độ cao và chiều sâu của quá trình tu luyện của tôi trong những năm qua, và những trải nghiệm của tôi đã trở thành “phương tiện để tôi luyện” tôi như thế nào.
Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp hoặc không phù hợp với Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Châu Âu 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/18/449778.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/22/203968.html
Đăng ngày 09-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.