Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại châu Âu

[MINH HUỆ 19-09-2022] Tôi là một giáo viên tiếng Pháp. Cuối năm 2021, hiệu trưởng trường thông báo tất cả nhân viên phải tiêm vắc-xin COVID. Khi đại dịch vừa mới bùng phát, tôi đã đọc những bài chia sẻ trên Minh Huệ của các học viên ở Trung Quốc về việc tránh tiêm phòng. Tôi cũng quyết định không tiêm. Tôi quyết định nếu tiêm phòng COVID trở thành lệnh bắt buộc thì tôi sẽ nghỉ việc. Khi tôi nói với hiệu trưởng về dự định này, ông ấy đã ủng hộ tôi vì ông ấy cũng phản đối việc tiêm chủng bắt buộc.

Mấy tháng sau, tôi vẫn làm việc như bình thường và làm xét nghiệm COVID bắt buộc hàng tuần tại trường. Nhưng cuối cùng, chính phủ đã thông qua luật về tiêm chủng bắt buộc cho giáo viên. Hiệu trưởng nói tôi phải tìm người thay thế, và đó là trách nhiệm của tôi. Tôi lo lắng. Khu vực chúng tôi có rất ít giáo viên dạy tiếng Pháp, ai cũng có công việc cả rồi.

Sau đó, Bộ Giáo dục kéo dài thời gian chuyển tiếp, cho phép giáo viên làm việc mà không cần tiêm phòng. Tình hình đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi không biết tìm giáo viên thay thế ở đâu hay tôi có thể tiếp tục làm việc ở trường này bao lâu nữa. Đôi khi, tôi còn nghĩ cứ chích vắc-xin COVID để được tiếp tục làm việc cũng tốt. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra niệm đầu này là sai. Năng lượng sinh ra trong tu luyện của học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể tiêu diệt bất kỳ loại vi-rút nào.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, tôi cảm thấy mệt mỏi, tuyến bạch huyết ở cổ bị sưng, khiến tôi không nói được. Tôi cảm thấy kiệt sức. Hồi nhỏ, tôi đã trải qua tình trạng này. Lần đầu tiên trong đời, tôi phải xin nghỉ ốm. Người thân của tôi cho rằng đó là biểu hiện của COVID, nhưng kết quả xét nghiệm của tôi là âm tính.

Trong những năm đầu tu luyện, tôi đã trải qua quan nghiệp bệnh, sau đó, tôi rất hiếm khi bị ốm. Tôi nhận ra nguyên nhân của nghiệp bệnh lần này là vì áp lực trong công việc khiến tư duy của tôi giống như người thường. Tôi không biết tìm giáo viên thay thế ở đâu. Tôi lo lắng mình sẽ không nhận được trợ cấp thất nghiệp. Tôi đã cố gắng loại bỏ những tư tưởng này. Ba ngày sau, tôi đã thấy tốt hơn, sau một tuần thì các triệu chứng nghiệp bệnh hoàn toàn biến mất.

Thư ký ở trường tôi khuyên tôi liên hệ với một giáo viên dạy tiếng Pháp từng dạy ở đây. Tôi biết cô ấy bỏ việc vì không thích làm việc ở đây, nên tôi không nghĩ cô ấy sẽ đồng ý quay lại. Thư ký nói cô ấy nghỉ việc vì có mâu thuẫn với hiệu trưởng cũ. Giờ nhà trường có hiệu trưởng mới, nên có thể cô ấy sẽ đồng ý. Tôi bèn liên lạc với người giáo viên đó. Ngạc nhiên thay, cô ấy lại quan tâm và hỏi khi nào có thể bắt đầu làm việc. Vì vậy, mọi vấn đề đều được giải quyết. Hiệu trưởng rất hài lòng vì tôi đã tìm được người thay thế. Tôi đã đăng ký thất nghiệp và nhận được trợ cấp thất nghiệp.

Vài ngày sau khi tôi giải quyết vấn đề của mình, Sư phụ công bố kinh văn “Hãy tỉnh”.

Ban đầu, tôi không hiểu nội hàm mà Sư phụ giảng. Theo quan điểm của tôi, việc học viên không tiêm phòng COVID cũng giống như không dùng thuốc trong quan nghiệp bệnh. Ngoài ra, tôi cảm thấy các biện pháp chống COVID của chính phủ mang tính cộng sản. Tôi cảm giác cựu thế lực đang sử dụng đại dịch này để biến châu Âu trở nên độc tài hơn và giống như Trung Quốc. Các học viên không nên tuân theo an bài của cựu thế lực. Vì đã tìm được giáo viên thay thế nên tôi cảm giác đã đến lúc tôi phải từ bỏ công việc đó và mọi thứ diễn ra đúng như dự tính.

Việc bỏ việc không chỉ khiến tôi căng thẳng mà còn có cảm giác bất an. Tôi không biết mình tiếp tục làm việc ở trường trong bao nhiêu tháng, trong khi tôi lại là người thích lên kế hoạch cho mọi việc trong cuộc sống. Tôi cũng nhận ra chấp trước vào lợi ích vật chất. Tôi lo lắng mình sẽ không nhận được trợ cấp thất nghiệp vì nghe nói những người không tiêm phòng COVID chỉ được nhận được trợ cấp trong ba tháng. Cuối cùng, tôi biết thông tin trợ cấp thất nghiệp chỉ là tin đồn.

Sau đó, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2001. Suốt những năm qua, tôi không phải uống bất kỳ viên thuốc nào khi đối mặt với quan nghiệp bệnh. Tuy nhiên, gần đây tôi lại bị mất ngủ và đã uống thuốc ngủ và thuốc an thần. Có lúc, tôi thậm chí còn bị nghiện chúng. Như vậy tôi không phải là một học viên chưa từng uống thuốc trong quá trình tu luyện. Tuy nhiên, tôi nghĩ: Mình đã trượt ngã trong một khảo nghiệm rồi, nhưng như vậy không có nghĩa là mình được thất bại trong những khảo nghiệm khác. Theo quan điểm của tôi, đồng ý tiêm phòng là thất bại trong tu luyện.

Lời giảng của Sư phụ về vấn đề này giúp tôi nhận ra chấp trước ẩn sâu nhất của mình. Hồi còn nhỏ, tôi là đứa trẻ biết vâng lời, luôn cố gắng làm theo lời mẹ dặn. Tôi lớn lên trong một môi trường được bảo vệ quá mức. Do vậy, mặc dù không tranh cãi trên bề mặt, nhưng tôi lại không thể chịu được khi có người muốn kiểm soát tôi.

Tôi thấy các biện pháp chống COVID, kể cả tiêm phòng là một hình thức kiểm soát cực đoan. Tâm tôi âm thầm nổi loạn. Tôi cũng sinh ra thái độ tiêu cực đối với chính phủ. Tôi cực kỳ phẫn nộ với Bộ Giáo dục vì họ sa thải tất cả những giáo viên không tiêm phòng COVID mặc dù đang thiếu giáo viên.

Vấn đề thứ hai là tôi bị ảnh hưởng bởi những bài chia sẻ trước đó của các học viên Trung Quốc vì họ cố gắng tránh tiêm phòng bằng mọi cách. Tôi coi những kinh nghiệm đó là chỉ dẫn để làm theo. Nhưng chúng ta không nên đi theo các học viên khác, chỉ có thể dĩ Pháp vi Sư. Các học viên khác có thể sai, ai cũng có thể mắc sai lầm. Ngoài ra, tình huống của các học viên khác có thể khác với tôi.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp [và] tu luyện là việc của cá nhân; tuy vậy thường hay có nhiều học viên luôn luôn lấy người khác làm khuôn mẫu; thấy người ta làm thế nào, thì mình làm thế ấy. Ấy là hành vi không tốt vốn được nuôi dưỡng ở người thường.” (Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi nghĩ nhiều học viên có thái độ như người thường về việc tiêm phòng COVID. Vì thế, Sư phụ mới phải công bố kinh văn “Hãy tỉnh”. Sau khi đọc kinh văn này, tôi ngộ ra điều quan trọng không phải là có tiêm phòng hay không, mà là thái độ của các học viên, và cách nghĩ của họ là Thần niệm hay nhân niệm.

Các học viên cũng cần phải chú ý đến cách người khác nhìn nhận hành vi của mình. Hồi còn nhỏ, tôi đã bị sốc phản vệ nghiêm trọng sau khi tiêm chủng, khiến tôi phải nhập viện. Tôi lấy câu chuyện này làm lý do để không tiêm phòng, nên không bị chỉ trích khi từ chối. Tuy nhiên, mỗi học viên đều có những tình huống khác nhau, một số học viên bị hiểu nhầm vì mọi người không hiểu tại sao họ từ chối tiêm phòng.

Lúc đầu, tôi nghĩ chứng mất ngủ của tôi là một dạng nghiệp bệnh. Tôi thường bị mất ngủ trước các sự kiện hồng Pháp. Tôi đã cố gắng phát chính niệm để loại bỏ nó nhưng không hiệu quả.

Khi tôi đọc mục “Tự tâm sinh ma” trong Bài giảng thứ sáu của Chuyển Pháp Luân, tôi đã có một thể ngộ mới. Tôi đột nhiên nhận ra các vấn đề về tâm trí và bệnh tâm thần là do các tín tức từ các không gian khác gây ra. Khi chủ ý thức của một người không còn hoặc bị thay thế thì sẽ trở nên mất trí. Khi con người chịu ảnh hưởng của những vật chất xấu này ở mức độ nhẹ hoặc vừa thì vẫn còn trí lực, nhưng có thể mắc các chứng rối loạn nhân cách và tình trạng đa nhân cách, hoặc gặp các vấn đề về tâm thần như lo lắng, trầm cảm, mất ngủ, tự kỷ, rối loạn thần kinh, v.v. Tình trạng đó không phải là nghiệp bệnh thông thường sinh bệnh trong thân thể người.

Tôi nhận thấy trong thân thể tôi có một loại vật chất gọi là “lo lắng”. Nó không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần, mà còn ảnh hưởng đến thể chất của tôi. Các đồng tu hay bảo tôi rằng động tác luyện công của tôi không chính xác. Khi luyện công ở nhà, tôi luôn đứng trước gương để chỉnh sửa động tác. Tôi cảm thấy vấn đề này là do lo lắng gây ra. Nó khiến cơ thể tôi tê cứng, cử động không thoải mái. Ngoài ra, một bên cơ thể tôi căng thẳng, khiến các động tác của tôi bất đối xứng. Tôi đã uống thuốc an thần làm giãn cơ. Tôi nghiện những viên thuốc đó vì nó giúp tôi thoát khỏi sự lo lắng và làm cơ thể bớt căng cứng.

Tôi quyết định phát chính niệm để tiêu diệt tâm lo lắng thì thấy hiệu quả. Khi trừ bỏ được tâm lo lắng, tôi đã không còn cần dùng thuốc nữa.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Châu Âu 2022)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/19/449774.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/23/203980.html

Đăng ngày 01-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share