Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-05-2022] Khi Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền đến thị trấn của chúng tôi vào năm 1996, tôi nghe nói pháp môn này có hiệu quả chữa bệnh thần kỳ. Tôi có một con trai và một con gái, nhưng con gái luôn mắc bệnh từ khi được sinh ra. Tôi bảo cháu hãy thử tập Pháp Luân Công và cháu thực sự đã hồi phục sức khỏe.
Tôi đã chứng kiến sự thay đổi ở con gái nhưng lúc đó, hiểu biết của tôi về Đại Pháp rất hạn hẹp. Tôi chấp trước rất mạnh vào danh, lợi, tình. Tôi cũng uống rượu và hút thuốc. Có lúc, tôi còn ngược đãi vợ con. Tôi luôn tự cao tự đại và cố gắng hết sức để luôn đứng đầu nhưng vẫn gặp khó khăn trong cuộc sống.
Chúng tôi thậm chí còn gặp nhiều khó khăn hơn vào mùa đông năm 2004. Vì chúng tôi vừa mới xây nhà và nợ hàng chục nghìn nhân dân tệ, nên tôi tìm một công việc lao động cực nhọc để kiếm thu nhập cho gia đình nhân dịp năm mới sắp đến. Để kiếm nhiều tiền hơn, tôi làm tăng ca. Mặc dù kiếm được nhiều hơn, nhưng sau một tháng thì tôi mắc bệnh nặng.
Ngay trước Năm Mới, một buổi tối tôi thức dậy lúc khoảng 1 giờ sáng. Tôi đau nhức khắp người, cảm thấy choáng váng – đầu tôi như sắp nứt ra. Nó vô cùng khó chịu. Nhưng ở đâu tìm được bác sĩ vào giờ này? Tôi cố gắng chịu đựng cho đến khi không thể chịu được nữa. Tôi bèn đánh thức vợ dậy. Cô ấy sợ phát khiếp khi nhìn thấy khuôn mặt tím bầm của tôi.
“Huyết áp của anh đang cao. Em đỡ anh ngồi dậy với”. Tôi nói lắp bắp không nên câu. Tôi không dám cử động nhiều vì cảm giác như máu từ trong người có thể chảy ra ngoài lỗ chân lông.
“Buổi sáng, em hãy đi mượn đỡ một ít thuốc trị huyết áp của anh cả. Uống xong thì anh sẽ khỏe thôi”. Sau khi uống thuốc, tôi thấy đỡ hơn một chút nhưng vẫn gặp khó khăn khi tự ngồi dậy.
Con gái tôi nói: “Cha à, nếu cha không ngừng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp cùng con thì cha sẽ khoẻ lại thôi”.
Tôi nghĩ: “Nếu mình vào bệnh viện, sẽ phải mượn thêm tiền. Hơn nữa, có khả năng họ không thể giúp mình. Vậy mình cũng thử tập Pháp Luân Đại Pháp xem sao”. Vì vậy tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện cùng với con gái. Mặc dù giọng của tôi vẫn còn lắp bắp nhưng tôi có thể đọc thành tiếng.
Một tuần sau, tôi đã có thể đi lại với sự giúp đỡ của gia đình. Một tháng sau, tôi có thể tự đi lại khi vịn vào đồ vật. Nhưng huyết áp của tôi vẫn còn lên xuống thất thường. Anh cả nói: “Em chỉ mới hơn 40 tuổi thôi. Em cần phải uống thuốc, nếu không sẽ không sống được lâu đâu”.
Điều đó khiến tôi có chút động tâm, tôi hỏi con gái: “Sao không thấy hiệu nghiệm vậy con? Cha đã học Pháp luyện công, cũng đã cố gắng rồi”.
“Cha à, trong suốt thời gian qua, cha không học được gì sao? Phải chăng cha làm vậy chỉ để chữa lành bệnh? Cha chỉ tập trung vào huyết áp và không xem bản thân mình là người luyện công; Sư phụ chỉ điều chỉnh thân thể cho những người tu luyện chân chính mà thôi”.
Con gái tôi nói đúng. Lúc đó tôi đã uống thuốc trị huyết áp. Tôi hy vọng rằng sự kết hợp sẽ giúp tôi nhiều hơn. Nhìn con gái, tôi thấy cháu đã thay đổi biết bao nhiêu sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi quyết tâm giao phó bản thân cho Sư phụ quản. Tôi bỏ đi thuốc uống và tiếp tục học Pháp và luyện công. Hai ngày sau, các triệu chứng của tôi tệ hơn trước. Một tuần sau, tôi hồi phục thêm được một chút.
Tâm tôi không kiên định. Tôi hỏi con gái mình nên làm gì. Cháu nói rằng Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể cho tôi, loại bỏ đi nghiệp bệnh. Đó cũng là khảo nghiệm xem xem tôi có tin Đại Pháp hay không. Tôi không nói nên lời. Ngộ tính của tôi quá thấp. Tôi cảm thấy hổ thẹn.
Tối hôm đó, tôi học Pháp và luyện công cùng con gái. Khi thức dậy, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái, như thể tôi lại là một thiếu niên như xưa. Cảm thấy quá hạnh phúc, tôi xúc động đến bật khóc.
Lúc đó chỉ mới 4 giờ sáng nhưng tôi muốn hét lên: “Sư phụ quản tôi rồi! Sư phụ quản tôi rồi!” Tôi cũng muốn đến thăm anh cả và nói cho anh ấy biết việc tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Khi tôi đến nhà anh cả lúc 6 giờ sáng, anh vẫn đang ngủ. Tôi đề nghị anh đo huyết áp của tôi và nói với anh rằng bây giờ tôi đã khoẻ hơn nhiều rồi. Anh cả đo một lần. Thấy khó tin, anh đo lại lần hai.
Anh ấy đo năm lần, mỗi lần, huyết áp của tôi đều là 120/80 mmHg. “Em uống thuốc gì mà hiệu nghiệm vậy?”
Tôi không nén nổi sự vui mừng: “Em đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” và kể cho anh cả nghe mọi chuyện.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/11/441700.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/28/201552.html
Đăng ngày 17-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.