Bài viết của một phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-07-2022] Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, bà Lương Vân đã phải vật lộn với đủ loại bệnh tật từ đầu đến chân, bao gồm bệnh tim nặng, đau khớp và có vấn đề về cổ. Bà tuyệt vọng đến mức đã tìm cách tự tử vài lần. Sau đó, một người bạn đã giới thiệu với bà về Pháp Luân Công. Chỉ chưa đầy 20 ngày sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả các triệu chứng bệnh của bà đã biến mất, bà đã rất vui mừng vì điều đó.
Cũng như bà Lương, rất nhiều học viên Pháp Luân Công khác đều biết ơn môn tu luyện này vì đã giúp họ chữa khỏi các căn bệnh nan y mà suýt lấy đi sinh mệnh họ. Chính vì những lợi ích về sức khỏe to lớn mà Pháp Luân Công đã sớm thu hút hàng triệu học viên sau khi môn tập được truyền ra công chúng vào tháng 5 năm 1992.
Khi số học viên ước tính lên đến 100 triệu người, nhiều hơn số lượng đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), thì vào tháng 7 năm 1999, chính quyền ĐCSTQ đã tuyên bố rằng sẽ nhổ tận gốc Pháp Luân Công khỏi Trung Quốc, kéo theo đó là một chiến dịch đàn áp có hệ thống nhắm vào môn tập mà cho đến nay đã kéo dài 23 năm.
Giống như hàng triệu học viên khác, bà Lương ở thành phố Khúc Tĩnh, tỉnh Vân Nam, cũng bị nhắm tới chỉ vì kiên định với tín ngưỡng của mình và đã bị kết án hai lần, tổng cộng là 9 năm. Chồng bà vốn không phải là học viên Pháp Luân Công cũng bị liên lụy. Mặc dù đã làm việc được 32 năm, nhưng hồ sơ về quá trình làm việc của ông đã bị xóa đi, khiến ông sau này không được hưởng lương hưu. Ông cũng bị buộc thôi việc, điều này khiến hoàn cảnh gia đình ông trở nên rất khó khăn.
Lần đầu tiên Bà Lương bị bắt là vào tháng 3 năm 2000 cùng với hơn 10 học viên khác. Cảnh sát buộc tội họ là tụ tập bất hợp pháp. Trong khi đang thi hành án tù 5 năm ở Nhà tù nữ số 2 tỉnh Vân Nam, bà đã bị biệt giam và thỉnh thoảng còn bị bắt ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong ít nhất 15 giờ mỗi ngày.
Dựng lại cảnh tra tấn: Ngồi trên một chiếc ghế nhỏ
Ngày 03 tháng 03 năm 2017, cảnh sát đã tới gõ cửa nhà bà khi bà đang ăn trưa cùng chồng. Họ mang theo camera và cố gắng ghi hình bà. Bà từ chối mở cửa và cảnh sát đã ở lại khoảng một tiếng đồng hồ mà không chịu rời đi.
Một tháng sau đó, Phòng 610 đã ra lệnh bắt giữ bà với lý do là bà đã đưa các tài liệu về Pháp Luân Công cho cảnh sát Đông Minh, người được giao nhiệm vụ theo dõi bà suốt ngày đêm. Bà lại phải bị kết án 4 năm tù tại Trại tù nữ số 2 tỉnh Vân Nam.
Bà Lương lại bị tra tấn vì kiên định với Pháp Luân Công. Bởi vì bà hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, 5 lính canh đã đánh và đá bà. Vì bà tập các bài công pháp của Pháp Luân Công nên họ đã phun nước ớt lên người bà, làm bỏng mặt, đầu và phần trên người bà.
Bà đã từng bị giam trong một phòng đặc biệt nơi các bức tường được quét sơn màu xanh nước biển và những vạch màu trắng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy. Phòng này chỉ có một cái đệm trên mặt sàn mà không có giường, ghế hay gối.
Họ nói rằng đó là một biện pháp cần thiết để ngăn chặn đại dịch, các lính canh đã phun chất sát trùng trong phòng hàng ngày, bao gồm cả lên đệm và chăn. Nhưng bà chỉ được phép thay quần áo 2 tuần một lần và tắm 5 phút mỗi tuần. Bà không được phép giặt chăn cho đến khi việc quản lý chặt này chấm dứt 3 tháng sau đó. Các lính canh chỉ cho bà dùng ba lần mỗi ngày và bà phải xin phép dùng vào những lần khác. Bà đã được phóng thích vào ngày 3 tháng 5 năm 2021.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/13/446176.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/18/202304.html
Đăng ngày 13-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.