Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Cát Lâm, Đại Lục

[MINH HUỆ 07-07-2022] Năm 2004, vì tôi kiên trì tu luyện Đại Pháp nên bị Trung Cộng cải tạo lao động phi pháp một năm. Khi ở trại cải tạo lao động, nhục thân và tinh thần tôi đều bị bức hại nghiêm trọng, bị đánh bằng gậy gỗ, bị nhục mạ, bị ép xem sách, ghi âm và ghi hình nhục mạ Đại Pháp, bị bức hại (hình thức) chim ưng thức đêm, v.v., từng bị phạt đứng 14 ngày, không cho ngủ, chân xuất hiện phù thũng nghiêm trọng.

Sau khi được thả, thân thể xuất hiện những trạng thái như không thể đứng thẳng khi đi bộ, khát nước, phù thũng, nhịp tim, xuất huyết, mặt tái nhợt, nướu có màu trắng, tay chân không có lực. Lên lầu rất tốn sức. Mặt trong các ngón tay đều màu vàng, toàn bộ như “người sáp”.

Mẹ đến nhà tôi nấu ăn cho tôi trong 16 ngày, một hôm mẹ gọi chị gái tôi đến và khuyên tôi ngày mai đi bệnh viện. Chưa đợi tôi mở miệng, con gái (lúc đó 9 tuổi) đang ngồi ở bên phải tôi, lập tức chạm vào cánh tay tôi và thì thầm: “Đi hay không?” Tôi không để ý, con gái lại chạm nhẹ và thì thầm: “Đi hay không?” Tôi nói: “Không đi”. Con gái mới yên tâm. Từ nhỏ con gái đã theo chúng tôi học Đại Pháp, sợ tôi không vượt quan được, nên đến động viên tôi.

Sau khi tiễn chị về, tôi đi nhà vệ sinh, con gái vội đi cùng tôi, tay phải nắm chặt và giơ ngón cái lên nói: “Mẹ, mẹ ổn!” Tay trái lại giơ ngón cái lên và nói: “Mẹ, mẹ ổn!” Rồi nhanh chóng chéo tay trái và tay phải, cùng giơ ngón cái lên nói liên tiếp sáu lần: “Mẹ, mẹ ổn!” Sau đó hai bàn tay lại giơ ngón cái lên nói liên tiếp ba lần nữa. Khi đó, tôi đã rơi nước mắt, đây là Sư phụ từ bi, để con gái khích lệ tôi!

Ngày hôm sau, tôi đang ngồi trên giường thì một giọng nói từ phía trên đầu bên trái vang lên: “Chư vị không có bệnh!” A! Tôi cứ kiên trì học Pháp, luyện công, không đi bệnh viện. Chị thấy tôi không đi bệnh viện, nên mua cho tôi thực phẩm bổ sung đắt tiền, nói rằng không phải thuốc, và nhiều lần nhắc tôi uống, tôi không uống, về sau tặng đồng nghiệp của chị ấy.

Một lần, tôi và đồng tu đến bệnh viện gặp một người họ hàng (là bác sĩ bệnh viện) để bàn việc, dì ấy vừa gặp tôi thì nắm chặt lấy tôi, véo tai tôi và lấy máu của tôi, nói rằng huyết sắc tố của tôi chỉ có vài gam, bảo tôi ngày mai đến xem kết quả, tôi cũng không đến. Tôi biết người tu luyện không có bệnh, là giả tướng, tôi có Sư phụ quản, tâm kiên định không động. Nhưng cảm giác chính niệm không đủ, đồng tu cùng tôi chia sẻ và học Pháp. Từ việc uống một ngụm nước cũng phải nhờ con gái giúp, móng tay đều mềm, đi bộ 10 mấy phút phải uống nước ba lần, tôi bắt đầu có thể tự làm mọi việc, học Pháp nhiều, luyện công nhiều, phủ định mọi an bài của cựu thế lực.

Một lần, đồng tu nhìn thấy tôi phù thũng toàn thân, nói tôi bão luân hai giờ đồng hồ. Lúc đầu, mẹ, chị gái và các thành viên khác trong gia đình tôi đều không chắc chắn. Tôi kiên trì hơn một tháng, tôi như thay đổi thành một người khác, sắc mặt trắng hồng, người cũng trẻ trung. Đại Pháp đã tịnh hóa thân tâm tôi, Sư phụ đã ban cho tôi sinh mệnh thứ hai!

Sau đó, chị gái nhìn thấy sự kỳ diệu của Đại Pháp triển hiện trên thân tôi, nên ngày ngày niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/7/7/多學法多煉功-闖過病業關-445486.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/1/202565.html

Đăng ngày 02-09-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share