Bài viết của Xiaomei, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Giang Tô

[MINH HUỆ 16-10-2006] Vào đầu thu 2003 trời mưa tầm tã trong hai ngày. Vì nơi mà tôi ở là một vùng đất thấp, toàn tầng trệt của hai toà nhà trong vùng tôi bị ngập nước. Nước ướt sũng bàn ghế. Trời rất nóng. Tôi tự nghĩ, “Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi phải là trong số những người đầu đi giúp đỡ.” Tôi hỏi thăm những người khác và biết được rằng tôi phải dùng một máy bơm nước để hút nước. Tôi đi về nhà lấy một ít tiền, nhưng gia đình tôi chỉ còn có 400 đồng. Sau đó tôi đi mượn tiền của một người hàng xóm. Người hàng xóm rất ủng hộ sau khi biết rằng số tiền sẽ được dùng để hút nước. Khi cái máy bơm mới đã được gắn vào, mọi người đều rất vui mừng và hỏi cái máy bơm đến từ đâu. Có người nói với họ sự thật, và mọi người đều bình luận về điều tôi đã làm. Họ muốn góp tiền để trả lại tôi số tiền của máy bơm, nhưng tôi nói tôi không muốn lấy. Là học viên Pháp Luân Công, chúng tôi phải nghĩ đến người khác trước. Đêm đó tâm thái của tôi rất tốt khi tôi tập công. Tôi hiểu ra rằng đó là Sư phu đang gia tăng sức mạnh cho tôi!

Ngày hôm sau trời vẫn còn mưa. Ngày hôm đó, thành phố gửi một số người kiểm soát tình hình của chúng tôi. Dân chúng nói với họ đó là học viên Pháp Luân Công trên tầng lầu bốn nơi phía sau toà nhà đã mua cái máy bơm và dùng nó cho đến khuya mới đi về nhà. Họ cũng nói rằng những người tập luyện Pháp Luân Công thật là tốt. Khi nghe như vậy, các viên chức cao cấp không trả lời. Chiều tối, hơn một chục cảnh sát viên đi đến phòng các nhà. Họ hỏi có phải người gì gì đó tu luyện Pháp Luân Công ở gần đó không. Tôi nghi họ có lẽ đã nhận được lệnh ác độc nào đó. Các dân cư nói với họ rằng tôi cố giúp những người khác gánh nước tới lui và tôi không nhận tiền đền bù. Do vụ nước lụt, những người sống ở tầng lầu một không thể ngủ ngon trong nhiều ngày. Hai ngày sau, khi cảnh sát nhìn thấy tôi, họ trở nên rất vui vẻ. Họ chào tôi bằng cách chắp hai tay lại cúi đầu.

Vì Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại người tốt, họ đã mất sự ủng hộ của dân chúng

Ngày 28 tháng Tư 2006, một sở cảnh sát quận nhận được một lệnh mỗi viên chức phải bắt giữ một học viên Pháp Luân Công trước ngày 13 tháng năm. Trước khi họ tuyên bố lệnh này, tin tức của lệnh đã truyền đi trước trong sở.

Nghe được tin này, một nhân viên tạm thời của sở không chịu được một hành động như vậy và xin nửa tháng nghỉ hè. Sau khi lời yêu cầu của ông ta được chấp thuận, ông hỏi người trưởng sở cái tin đó có thật không. Người sở trưởng nói với ông ta, “Điều anh làm là đúng. Đừng làm điều đó. Một, anh không phải là một viên chức cảnh sát thực thụ. Hai, có nhiều học viên Pháp Luân Công quanh nhà anh. Nếu anh thi hành mệnh lệnh này, anh sẽ làm mất lòng nhiều người.” Ông ta hỏi người sở trưởng, “Còn Ông sẽ làm sao?” Người trưởng sở nói, “Tôi sẽ mở một mắt và đóng mắt kia. Khi thời giờ đến, tôi sẽ nói tôi không thấy gì cả. Vùng mà tôi phụ trách không có Pháp Luân Công. Họ không phạm hành động xấu nào và họ không tập luyện trong sở cảnh sát địa phương. Tại sao tôi phải bận tâm về điều này.”

Vài ngày trước, nhân viên tạm thời này nói với người bạn lính của anh ta, là một học viên Pháp Luân Công, tin tức của lệnh này. Người học viên hiểu rằng người nhân viên này vẫn còn lương tâm con người và làm sáng tỏ sự thật với ông ta. Người nhân viên này yêu cầu thoái Đảng Cộng sản ngay sau khi biết được sự thật.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/10/16/140321.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/1/79538.html

Đăng ngày 23-11-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share