[MINH HUỆ 5-2-2007] Vì tôi kêu lên, “Pháp Luân Đại Pháp tốt!” tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác bắt đi một trại lao động. Trong trại lao động, các tù nhân thông thường mà bị kêu án đi lao động cưỡng bách là bị đánh đập cơ thể, nhưng các học viên Pháp Luân Công là bị tra tấn cả thể chất lẫn tinh thần. Hơn nữa ngoài những công việc nặng nhọc, các học viên còn bị họ cố tình tẩy não, bị bắt buộc viết những báo cáo về sự suy nghĩ của họ và bị buộc nói ra những tư tưởng của họ về Pháp Luân Công. Mục đích là làm cho các học viên từ bỏ và ngưng tập luyện Pháp Luân Công.

Lúc bấy giờ có sáu học viên trong phòng giam của tôi. Chúng tôi tất cả đều tu luyện như cùng một thể với sự cương quyết. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau và chối bỏ một cách hữu hiệu sự bức hại từ tà ác. Hơn nữa, chúng tôi củng cố nắm lấy mọi cơ hội để làm sáng tỏ sự thật với những người khác mà cũng bị kêu án đi trại lao động cưỡng bách.

Một lần, khi tôi nói chuyện với một người xì ke (nghiện ma tuý) về cuộc bức hại Pháp Luân Công, tôi rất ngạc nhiên trước sự phân tích sáng suốt của ông ta. Ông ta nói, “Sư phụ của chư vị, Ông Lý Hồng Chí, rất mạnh khiến tôi rất kính phục Ông ta. Trong một xã hội như thế này, với khoa học và kỹ thuật mở mang một cách phi thường, rất dễ hiểu mà một người mà đã đạt được những thành công trong một hoặc nhiều lĩnh vực là sẽ có ảnh hưởng đến nhiều người khác. Có thể làm được điều đó khi người ta cố gắng. Nhưng, rất khó mà làm được như Thầy của chư vị, thuyết phục được nhiều người như vậy trong mọi nghành. Những người đó đều muốn học và tu luyện Pháp Luân Công. Nhiều người là khoa học gia cao cấp trong lĩnh vực nghề nghiệp của họ. Vô cùng là khó mà thuyết phục được những người đó chấp nhận một lý thuyết khác.”

Và sau đó ông ta nói, “Hãy xem kìa, trong các học viên Pháp Luân Công trong trại lao động cưỡng bách của chúng ta, có những người là Tiến sĩ, giáo sư đại học, bác sĩ, kỹ sư, thống kê gia, sinh viên đại học, và nông dân. Tôi nghe nói có một học viên mà đã từng là cảnh sát viên mà bây giờ bị giam trong Nhà Tù Nữ. Từ các thành phần nhân dân đó, tôi thấy rằng các học viên là đến từ mọi nghành nghề. Tôi cũng nhìn thấy mỗi người trong chư vị là rất tốt. Không có ai kèo nhèo khi họ được phân công tác. Không ai bị tìm thấy là làm biếng và không ai trong chư vị mà cố chụp lấy cơ hội để ít làm việc. “

Tôi nói, ”Phải. Thầy của chúng tôi đến để dạy Pháp. Ông yêu cầu người ta làm người tốt và thiện. Các học viên Pháp Luân Công tự mình kỷ luật lấy mình. Chúng tôi không cần bị kiểm soát bởi người khác. Nếu chúng tôi có làm điều gì không tốt và không hành động theo yêu cầu của Pháp, chúng tôi sẽ tự kiểm thảo lấy mình.”

Ông ta tiếp tục, “Sau này khi tôi được thả ra, tôi sẽ nhất định tìm đọc quyển sách [Chuyển Pháp Luân] để học biết nội dung của lời dạy của Sư phụ các anh. Tôi muốn xem sức mạnh nào mà đã thuyết phục được các bạn nhiều như vậy.”

Tôi vui mừng trả lời, “Phải, đó là một ý kiến hay. Nếu ông có thời giờ để dừng ở nhà tôi, tôi sẽ có thể giúp ông đọc quyển sách quí báu của Thầy chúng tôi, Chuyển Pháp Luân.”

Cuối cùng ông ta lại nói, “Thầy của các bạn mạnh như vậy. Tôi thật kính phục ông ta nhiều lắm. Thật là đáng kính phục!”

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/2/5/148357.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/2/12/82624.html

Đăng ngày 23-2-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share