Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-06-2022] Nhìn lại chặng đường tu luyện của mình, tôi thấy rằng mặc dù tôi luôn làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu, nhưng tôi luôn làm điều đó xen lẫn với tâm vị tư. May mắn thay, Sư phụ Lý đã an bài cho tôi một cơ hội để buông bỏ cái tâm ngoan cố này.
Một sỹ quan cảnh sát gọi điện sách nhiễu một người họ hàng của tôi, là người lúc tu lúc không. Người ấy đã không nói lời nào và dập máy. Vì vậy, tôi đã hỏi số của người cảnh sát đó để tôi có thể gọi lại và giảng chân tướng cho anh ta.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy áp lực và tôi nghĩ rằng nỗi sợ hãi này liên quan đến tâm vị tư. Tôi đang cố gắng bảo vệ bản thân mình và đây là một cơ hội tốt để tôi đối mặt với cái tâm này và phóng hạ nó.
Tôi đã liên lạc với viên cảnh sát và nói với anh ấy rằng tôi muốn gặp anh ta. Trên đường đến đồn cảnh sát, tâm trí tôi tràn ngập suy nghĩ về tranh đấu, bất bình và các loại tâm bất chính khác đều biểu hiện ra.
Tại đồn cảnh sát, tôi hỏi viên cảnh sát tại sao anh ta lại gọi cho người học viên đó. Anh ấy nói với tôi rằng đó là do chiến dịch ‘Xóa sổ’ của phòng cảnh sát. Và việc gõ cửa từng nhà học viên là công việc của họ. Nhưng việc có mở cửa hay không là tùy học viên chúng tôi.
Sau đó, tôi đã giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho anh ta và thấy anh ta thực sự không biết gì cả. Anh ta đã nói nhiều điều vô lý, và khi nói chuyện với anh ta, tâm tranh đấu của tôi lại nổi lên. Anh ta đáp lại bằng một giọng điệu đe dọa. Tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp ở Trung Quốc và thách anh ta đưa ra các bằng chứng vi phạm pháp luật của Pháp Luân Công để chứng minh cho tôi.
Anh ta từ chối lắng nghe thêm và nói có việc phải đi. Tôi cũng bỏ đi ra cửa. Sau đó, anh ta cố gắng nhờ ai đó ngăn tôi lại, nhưng không ai trả lời, vì vậy tôi tiếp tục rời đi.
Chủ động tiếp cận các quan chức cấp cao hơn
Tôi đã thực hiện bước đầu tiên trong việc tiếp cận, nhưng kết quả không tốt. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải nhân cơ hội này để cứu nhiều người hơn. Vì vậy, tôi đã gọi cho Phó bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật và khuyên ông ta không nên bức hại các học viên. Ông ta nói rằng ông không chịu trách nhiệm về việc này, mà là trách nhiệm của cảnh sát Trương.
Tôi tìm tới anh Trương, và anh ta đón tiếp tôi một cách thân mật. Tôi hỏi anh ta về chiến dịch ‘Xóa sổ’ và bảo anh ta đừng bức hại các học viên Pháp Luân Công. Anh ấy dường như không biết bất cứ điều gì về Pháp Luân Công, bởi vậy tôi đã giảng rõ chân tướng cho anh ta.
Anh ta tiếp nhận một cách tích cực, liên tục gật đầu. Tôi không trực tiếp giảng về tam thoái cho anh ta nhưng có đề cập đến một chút. Tôi cảm thấy anh ta là sinh mệnh hữu duyên, nên tôi đã liên lạc với đồng tu đồng hương của anh ta nhờ đồng tu đến nhà thuyết phục anh ta thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Trải qua hơn 20 năm bức hại, thế hệ trẻ giờ đây đã trở thành lực lượng lao động chính. Nhiều người trong số họ thậm chí không biết Pháp Luân Công là gì. Tôi nghĩ: họ sẽ không có một tương lai tốt đẹp nếu chúng ta không giúp họ xóa sạch những lời dối trá mà đảng đã nhồi nhét vào họ.
Con trai tôi sau đó nói với tôi rằng một viên cảnh sát đã gọi điện đến tìm tôi. Tôi quyết định rằng tôi phải cứu người đó và hỏi con trai tôi số của anh ta.
Tôi giữ tâm từ bi và hỏi anh ấy tại sao anh ấy lại tìm tôi. Anh ấy nói anh ấy đang cố gắng tìm hiểu xem có phải tôi vẫn đang tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi nói, nếu đúng vậy thì sao? Anh ta trả lời là anh ta không biết.
Tôi bình tĩnh hỏi anh ta, ai là người đã ra lệnh cho anh ta làm điều này. Anh ta nói đó là Đội An ninh Nội địa. Tôi giải thích rằng việc bức hại Pháp Luân Công là vi phạm luật pháp và vi phạm nhân quyền. ĐCSTQ cũng đã phản bội các quan chức thừa lệnh tiến hành cuộc bức hại bằng cách điều tra sai phạm trước đó của họ.
Sau đó, tôi giải thích rằng các học viên đã mạo hiểm mạng sống của mình để cứu mọi người thoát khỏi tai họa. Anh ta chăm chú lắng nghe.
Một cơ hội đối mặt với tâm sợ hãi khác
Một học viên ở thành phố khác đã đến khu vực của chúng tôi để trốn tránh sự bức hại. Tôi nghe nói rằng tình huống của anh ấy thực sự nghiêm trọng, và vợ anh ấy không ủng hộ anh ấy tu luyện.
Tôi đã chủ động nói chuyện với anh ấy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy có chút ngờ vực đối với anh ta và cảm thấy khó chịu. Tôi hướng nội và nhận ra rằng ngay từ ban đầu tôi đã không coi anh ấy như một học viên chân chính. Sư phụ giúp tôi nhận thấy tâm phán xét của mình. Rõ ràng là, tôi đã không hoàn toàn loại bỏ tâm vị tư.
Ngay khi tôi quy chính bản thân, chúng tôi đã thấu hiểu lẫn nhau. Chúng tôi đã chia sẻ trải nghiệm dựa trên Pháp, và cả hai chúng tôi đều đề cao tâm tính. Tôi thấy rằng chúng tôi cần sự hợp tác từ vợ anh mới có thể giúp anh ấy không tiếp tục bị bức hại. Nhưng anh ấy không thể nói chuyện với vợ về Đại Pháp – cô ấy không muốn nghe. Anh ấy đã luôn làm theo sự sắp xếp của vợ. Bởi vậy, tôi biết rằng trước tiên tôi cần nói chuyện với vợ anh ấy và cũng giúp cứu cô ấy.
Khi tôi liên lạc với cô ấy, cô ấy nói rằng cô không có thời gian. Vì vậy, tôi quyết định tìm đến một đồng tu khác để nhờ sắp xếp một cuộc gặp mặt.
Tôi đến gặp đồng tu đó vào buổi chiều. Tôi nghe thấy tiếng sấm lớn khi tôi dắt chiếc xe đạp điện của mình ra ngoài. Tuy có chút do dự, nhưng tôi vẫn quyết định đi. Mưa to đến mức tôi không thể mở mắt. Nhưng tôi vẫn kiên trì đi và đã đến nơi. Chúng tôi đã hẹn thời gian để nói chuyện với vợ anh ấy vào ngày hôm sau.
Vợ của người học viên cuối cùng đã đồng ý gặp chúng tôi. Tôi nói với cô ấy mục đích chuyến đi của chúng tôi và giảng chân tướng về cuộc bức hại. Cô ấy tin vào những lời bịa đặt của ĐCSTQ và dọa chúng tôi, “Nếu chồng tôi gặp vấn đề gì, không ai trong các vị có thể trốn thoát được đâu!” (ám chỉ rằng cô ấy sẽ đi báo cáo chúng tôi).
Cô ấy chỉ vào chúng tôi và liên tục nói, “Không ai trong các vị có thể trốn thoát!” Tôi đã choáng váng! Đúng lúc đó, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và tôi nghiêm nghị nói: “Làm sao cô có thể nói thế? Chúng tôi không làm việc này vì tiền, cũng không lấy bất cứ thứ gì của cô. Chúng tôi ở đây vì lợi ích của cô. Sao cô có thể nói những lời như vậy?”
Cô ấy có vẻ bị sốc, sau đó, giọng nói của cô bình tĩnh lại. Những nhân tố tà ác đằng sau cô ấy đã bị giải thể. Tôi suy xét mọi việc dựa trên quan điểm của cô ấy, và giảng rõ sự thật về Đại Pháp cho cô ấy. Tôi cũng nói rằng chúng tôi thực sự ở đây là vì lợi ích của cô ấy. Cuối cùng, cô ấy nói rằng sẽ hợp tác với chúng tôi.
Sau đó, tôi nghĩ về lý do tại sao tôi gặp phải sự việc này và hướng nội. Tôi thấy rằng trong tiềm thức tôi có tâm sợ hãi khi chồng của người phụ nữ này đến nhờ tôi giúp đỡ. Tôi sợ bị báo cáo. Đó là tâm vị tư của tôi. Cái tâm bất thuần này của tôi đã bị phơi bày.
Người học viên nói chuyện nhiều hơn với vợ và khiến cô ấy thay đổi thái độ. Anh ấy cũng phát chính niệm mạnh mẽ và bắt đầu cư xử đúng mực hơn.
Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài sự việc này để tôi đề cao bản thân, để tôi có thể tìm được chân ngã của mình, như Sư phụ giảng “…bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư.” ( “Phật tính vô lậu” – Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/22/441568.html
Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/10/202719.html
Đăng ngày 31-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.