Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-04-2022] Tôi là một người đàn ông 66 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Vợ tôi là người đầu tiên trong gia đình tu luyện Đại Pháp. Một người quen đã đưa cho bà ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân và giới thiệu rằng nó có tác dụng thần kỳ đối với việc chữa bệnh và rèn luyện sức khỏe. Vợ tôi vì muốn chữa các căn bệnh đeo bám mình bấy lâu, nên tích cực đọc sách và luyện công mỗi ngày. Chỉ trong một thời gian ngắn, bệnh tật của bà đã không cánh mà bay. Khuôn mặt hồng hào và những cử chỉ nhanh nhẹn của bà ấy hoàn toàn khác so với thể trạng ốm yếu trước đây, đến nỗi tôi không thể không cầm sách Chuyển Pháp Luân để xem nội dung bên trong nó là gì mà kỳ diệu đến thế. Càng đọc, tôi càng có ấn tượng sâu sắc với những gì mà Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng trong cuốn sách. Cuốn sách này thực sự dạy con người cách trở thành một người tốt, tôi đã không thể rời mắt khỏi cuốn sách. Sau đó, tôi cũng bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bình phục từ một chấn thương nghiêm trọng

Là quản lý của một công ty kỹ thuật xây dựng, công việc của tôi đòi hỏi rất nhiều thời gian. Lịch làm việc dày đặc của tôi khiến tôi có rất ít thời gian để học Pháp, và trạng thái tu luyện của tôi ngày trở nên yếu kém.

Vào ngày 28 tháng 10 năm 2011, một ống sắt dài 6 mét rơi từ tầng 16 của một tòa nhà đang thi công đã rơi xuống và rớt trúng người tôi. Tôi bất tỉnh nhân sự và được chuyển đi cấp cứu. Ở bệnh viện, tôi được chẩn đoán bị gãy xương ở vai trái và xương sườn. Đốt sống cổ của tôi cũng bị trật khớp. Trải qua 12 ngày dưới sự chăm sóc đặc biệt, các bác sỹ sẽ tiến hành phẫu thuật và cắt bỏ phần lá lách của tôi.

Tôi vẫn tiếp tục hôn mê sâu, dù được chuyển đến khoa ngoại của bệnh viện. Bác sỹ chẩn đoán nói với vợ tôi rằng tôi sẽ cần thêm ba tháng nữa để hồi phục trước khi có thể thực hiện thêm ca phẫu thuật khác. Khi vợ tôi hỏi về tình hình tiến triển của tôi trong tương lai, bác sỹ lắc đầu và bảo: “Chồng cô rất ít khả năng có thể đi lại bình thường như trước”. Vợ tôi trả lời: “Nếu vậy, chúng tôi sẽ ngừng việc điều trị. Hãy để ông ấy được xuất viện”. Là một đệ tử Đại Pháp, sinh mệnh của tôi đặt dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu tôi. Vợ tôi bất chấp sự can ngăn của bác sỹ và quyết tâm đưa tôi về nhà. Cuối cùng tôi được xuất viện sau khi vợ tôi ký giấy miễn trừ trách nhiệm.

Tôi vẫn nằm mê man từ khi trở về nhà. Vợ tôi ngồi cạnh giường và đọc to những bài giảng của Sư phụ. Các đồng tu cũng đến nhà tôi để thăm hỏi và học Pháp. Dần dần, tôi tỉnh táo và có thể ngồi dậy với các dụng cụ hỗ trợ, mặc dù khả năng nói của tôi vẫn chưa lấy lại được. Khi học Pháp với các đồng tu, tay tôi không có chút sức nào để lật sách. Vợ tôi đặt một đôi đũa sạch ở mép ngoài của trang sách và yêu cầu tôi giữ chặt đũa để cuốn sách không bị gập lại. Tôi đã kiên trì đọc Pháp như thế cùng các đồng tu. Chỉ khi đau đến không thể chịu nổi, tôi mới ngồi yên và nghe mọi người học Pháp. Đại Pháp đã chữa lành cơ thể tôi nhanh chóng, bản thân tôi thấy sức khỏe của mình được cải thiện dần qua mỗi ngày. Ngày thứ mười tám sau khi ra viện, tôi đột nhiên ý thức muốn bản thân tự đứng dậy. Sau khi cựa quậy cơ thể, tôi từ từ đặt chân xuống đất, đứng dậy và nhẩn nha bước từng bước chậm rãi. Vợ tôi làm việc nhà nên thỉnh thoảng mới liếc về phía tôi. Khi thấy tôi đã có thể đứng và thậm chí đi lại được, cô ấy đã lao đến bên cạnh tôi. “Anh, anh có thể tự đứng và đi được?!” Tôi gật đầu trả lời một cách chắc chắn. Vợ tôi vỡ òa, bà ấy chạy ra ngoài và báo với người hàng xóm cạnh nhà: “Hãy xem kìa! Ông nhà tôi đã đi lại được rồi!”. Khi thấy tình trạng của tôi được cải thiện, những người hàng xóm thực sự ấn tượng và ngay lập tức ca ngợi phép màu do Pháp Luân Đại Pháp mang lại. Câu chuyện của tôi đã gây ra khá nhiều xôn xao trong khu vực nơi chúng tôi sống.

Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai. Tôi quyết tâm tuân theo lời dạy của Sư phụ, nỗ lực tinh tấn và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa để xứng đáng với sự từ bi của Sư phụ. Tôi bắt đầu học và ghi nhớ Pháp cùng vợ hàng ngày. Nếu tôi thức giấc vào nửa đêm, tôi sẽ dùng thời gian đó để nhẩm lại những lời giảng của Sư phụ mà tôi đã học ban ngày. Lúc đầu, tôi chỉ có thể đả tọa một chỗ. Nhưng với sự kiên trì thường hằng, tôi đã lấy lại được sức lực để thực hiện bốn bài công pháp đầu. Khi sức khỏe ngày một tốt dần, tôi sẽ thức dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công và phát chính niệm cùng vợ. Mỗi ngày, tôi thường đi ra ngoài với các đồng tu để giảng chân tướng về cuộc bức hại Đại Pháp cho mọi người.

Dùng việc làm để chứng thực Pháp

Vì nhà tôi ở xa thành phố nên việc lấy tài liệu giảng chân tướng có hơi bất tiện. Tôi muốn tự làm tài liệu giảng chân tướng nhưng không có máy tính. Ngay khi tôi đang trăn trở về vấn đề này, một người hàng xóm bàn với tôi, anh ấy muốn cho đi chiếc laptop cũ của mình và hỏi tôi có muốn lấy không. Tôi vui mừng và học cách sử dụng máy tính từ anh ấy. Vài ngày sau, một đồng tu ở thành phố đề nghị tặng tôi một chiếc máy in. Tất cả những điều này ắt hẳn đã được an bài bởi Sư phụ. Với sự giúp đỡ từ các đồng tu, tôi đã học cách lên mạng, tải tài liệu xuống và in những tờ giảng chân tướng từ internet. Nhà tôi đã trở thành một trung tâm xuất bản tài liệu cho các học viên địa phương.

Tôi hay ghé trạm xăng để đổ nhiên liệu, tôi đã giảng chân tướng cho người chủ trạm, cùng vợ ông và các nhân viên làm việc ở đây. Tôi đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng, thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và khuyên họ nên ghi nhớ những chữ vàng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Bà chủ cũng đã đổi tiền giấy in thông điệp giảng chân tướng với tôi để sử dụng tại trạm xăng. Tôi đã cung cấp cho họ những tờ tiền này trong bốn, năm năm qua.

Để cứu thêm nhiều người, tôi đã liên hệ để hỗ trợ cho các hộ gia đình khác mua nhiên liệu từ trạm xăng. Điều này giúp tôi tiếp xúc với nhiều người hơn. Bà chủ trạm đã nhận ra điều này và bảo: “Nghĩa cử của bác đã giúp chúng tôi dành dụm được khá nhiều tiền. Tôi gửi bác một khoản chi phí bồi dưỡng cho những nỗ lực này”. Tôi trả lời: “Tôi sẽ không nhận số tiền này, mọi điều tôi làm đều do tôi tự nguyện.” Cô ấy trả lời: “Bác thực sự là một người tốt bụng. Ngày nay, ai lại từ chối những khoản tiền được chu cấp miễn phí? Hiếm lắm mới tìm được một người liêm chính như bác”. Tôi nói với cô ấy: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tuân theo các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, những điều tôi làm đều do Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi ban cấp vì Người đã dạy tôi cách trở thành một người tốt ra sao”. Khi nghe những lời này, bà chủ đã bày tỏ sự kính ngưỡng đối với Đại Pháp.

Trong một dịp khác, tôi đang trò chuyện với bà chủ trạm xăng thì được bà nhận xét: “Dù bác đã lớn tuổi, nhưng bác vẫn có phong độ và sức khỏe còn tốt nữa”. Tôi nói với cô ấy: “Tôi không dùng bất kỳ loại thuốc nào hoặc đi khám bác sỹ trong hơn mười năm. Bà nhà tôi cũng thế, chẳng bị bệnh gì hơn mười lăm năm qua”. Bà chủ rất ấn tượng: “Người tu luyện Đại Pháp đúng là không mắc bệnh. Hơn nữa, các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp rất hay. Bác có thể cho tôi mượn một cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp vào lần tới khi bác trở lại không? ” Tôi đồng ý với yêu cầu của cô ấy và nói với cô ấy: “Cô có biết tại sao công việc kinh doanh của cô lại tốt như vậy không? Đó là bởi vì cô đang sử dụng số tiền giấy mang thông điệp chân tướng. Bằng cách làm sáng tỏ sự thật đằng sau cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, cô đã tích đức rất lớn và điều này đã mang lại lợi ích cho công việc kinh doanh của cô”. Cô ấy thốt lên: “À, giờ thì tôi đã hiểu!”

Tôi nhận ra rằng người thường họ thích nghe những lời giảng của Sư phụ. Do đó, tôi thường trích dẫn các đoạn Pháp của Sư phụ hoặc Hồng Ngâm bất cứ khi nào tôi ra ngoài đi giảng chân tướng.

Ngay sau khi hoàn thành bản thảo của bài viết này, hình ảnh chiếc máy in bị hỏng ở nhà chợt hiện lên trong đầu tôi. Vợ tôi trước đây từng nói: “Nếu nó không thể sửa được nữa, chúng ta nên đem nó bỏ đi thôi”. Mặc dù đã cố gắng sửa nhiều lần đều thất bại, nhưng lần này, có gì đó thôi thúc tôi phải thử lại một lần nữa. Cũng bởi chiếc máy in này rất hữu ích trong việc in tờ rơi chân tướng để cứu độ chúng sinh. Sau khi kiểm tra máy in một lượt, tôi nhanh chóng phát hiện ra sự cố bắt nguồn từ một sợi dây bị nối nhầm. Sau khi xác nhận máy in đã có thể hoạt động bình thường trở lại, tôi phấn khởi và cảm tạ Sư phụ đã luôn dõi theo chúng tôi và tôi hứa sẽ tinh tấn trên con đường tu luyện.

Quan điểm được trình bày trong bài viết này thể hiện ý kiến ​​hoặc hiểu biết của riêng tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/4/15/441222.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/10/201753.html

Đăng ngày 23-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share