Bài viết của Huệ Nguyên, một học viên ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-05-2022] Phương Phương, con dâu tôi là một tài xế xe buýt. Công việc của cháu là hàng ngày đưa đón nhân viên của công ty đi làm việc.

Hai năm trước, khi đang lái xe xuống một ngọn đồi thì vô lăng của chiếc xe mà cháu đang lái đột nhiên bị rơi ra! Phương Phương phanh gấp nhưng phanh cũng không có tác dụng!

Chiếc xe buýt lao xuống dốc như một con ngựa hoang đang phi hết tốc lực, và Phương Phương sợ hãi đến mức đầu óc cháu trở nên trống rỗng ngoại trừ suy nghĩ: “Xong rồi, tiêu rồi. Tất cả những người trên xe buýt này sẽ chết!“

Nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, cháu đột nhiên nhớ đến câu chân ngôn mà tôi đã nói với cháu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Cháu liền hét lớn câu chân ngôn và chiếc xe buýt đã lao vào một đống bùn lầy trên vệ đường và dừng lại.

Sau đó Phương Phương đã gọi cho tôi và thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ ơi, hôm nay con đã suýt chết! Nhờ mẹ dâng hương lên Sư phụ Lý [Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp] và cảm ơn Ngài đã cứu mạng con!”

Tôi biết rằng Phương Phương thật may mắn vì đã hỗ trợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hơn 20 năm qua, tôi đã bị sách nhiễu, giam giữ và buộc phải rời nhà nhiều lần vì giữ vững đức tin của mình. Mỗi lần tôi bị bắt, con trai tôi và Phương Phương đã giúp tôi bảo vệ sách Đại Pháp, máy in và các vật dụng khác mà tôi sử dụng để làm tài liệu thông tin.

Chân phải bị thương tự lành

Vào tối ngày 20 tháng 3 năm 2020, một đồng tu đã đưa tôi đi xe đạp điện đến vùng ngoại ô để phát tài liệu thông tin Đại Pháp. Trên đường về, anh vô tình đâm phải một con mương. Toàn bộ trọng lượng của chiếc xe đạp điện dồn hết vào chân phải của tôi. Hai bên bàn chân phải của tôi bị gãy xương và chảy rất nhiều máu.

Là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết rằng mình sẽ ổn, vì vậy tôi không tìm kiếm sự chăm sóc y tế nào hết.

Bởi vì phong tỏa đại dịch tại khu chung cư của tôi, đồng tu chỉ có thể đưa tôi đến lối vào của khu phố của tôi. Tôi đi bộ một quãng đường dài đến tòa nhà của mình và leo lên cầu thang để đến nhà của tôi trên tầng sáu. Tôi không cảm thấy mệt mỏi mặc dù tôi đã ở tuổi 70. Tôi đi tắm và dùng băng gạc quấn bàn chân phải đang chảy máu của mình.

Ngày hôm sau, chân tôi vẫn chảy máu và sưng tấy khiến tôi không thể đi giày. Khi con trai tôi và Phương Phương đến thăm tôi và nhìn thấy những vết máu, chúng nhất quyết bôi thuốc mỡ vào vết thương nhưng nó không có tác dụng. Tôi đã ngừng áp dụng nó vào ngày thứ ba và bắt đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Đêm đó máu ngừng chảy, vết bầm tím và sưng tấy giảm dần. Hai tuần sau, tôi đã bình phục hoàn toàn.

Cháu trai tôi nói với tôi: “Bà ơi, nếu bà không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì kết cục sẽ hoàn toàn khác, đặc biệt khi tuổi của bà cao và mức độ thương tích nặng như thế này”. Điều đó thật đúng. Tôi cảm thấy thật may mắn khi được Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ!

Con xin đa tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/15/441300.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/4/201672.html

Đăng ngày 21-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share