[MINH HUỆ 21-05-2021] Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền tại thế gian 30 năm, tôi bước vào tu luyện Đại Pháp cũng đã được 28 năm.
28 năm trước, tôi đã tham dự ba khóa giảng Pháp và hai lần hội thảo giới thiệu do Sư phụ tổ chức ở Trung Quốc. Tôi thật may mắn khi có cơ hội trực tiếp nghe Sư phụ giảng Pháp.
Mặc dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tiến hành đàn áp Pháp Luân Công, nhưng trong những năm qua tôi chưa bao giờ dao động đức tin của mình. Đại Pháp đã bén rễ trong trái tim tôi và không gì có thể thay đổi được điều đó.
(Tiếp theo Phần I)
Tham dự khóa giảng Pháp lần thứ hai ở thành phố Thiên Tân
Sư phụ làm gương cho chúng tôi
Tôi đã tham dự khóa giảng Pháp thứ hai của Sư phụ ở Thiên Tân vào tháng 3 năm 1994. Một nhóm học viên (bao gồm cả tôi) từng tham dự khóa giảng trước đó ở Bắc Kinh đã đặt mua vé cùng nhau. Giá vé được giảm xuống chỉ còn 25 nhân dân tệ do chúng tôi đã tham dự khóa học trước đó. Dù đã đặt vé sớm nhưng gần đến ngày học chúng tôi mới nhận được vé. Chúng tôi rất thất vọng khi phát hiện ra chỗ ngồi của chúng tôi đều ở hàng ghế phía sau.
Một số học viên đã đặt câu hỏi tại sao chúng tôi không có chỗ ngồi ở hàng ghế đầu vì chúng tôi đã đặt vé sớm. Tôi cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng rồi nhận ra đó không phải là suy nghĩ đúng đắn. Tôi đã tham gia một khóa giảng Pháp trước đó rồi, tại sao tôi phải quan tâm đến ghế trước hay ghế sau? Ngồi bất cứ chỗ nào có thể nghe Sư phụ giảng cũng là tốt rồi. Tôi liền chọn hàng cuối cùng trên tầng hai.
Vào gần cuối khóa học, khi đó chúng tôi đang học bài công pháp thứ năm, tôi nhắm mắt lại, sau đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm. Tôi mở mắt ra và thấy Sư phụ lên tầng hai và đứng gần và mỉm cười với chúng tôi. Tôi đã rất cao hứng. Đó thực sự là một bất ngờ hạnh phúc sau khi buông bỏ chấp trước vào việc ngồi ở hàng ghế đầu.
Sư phụ tổ chức các buổi giảng Pháp vào buổi tối các ngày trong tuần và ban ngày các ngày nghỉ cuối tuần. Sau đó, một đồng tu đã chia sẻ trong một bài viết rằng Sư phụ làm như vậy để thuận tiện cho các học viên phải đi làm ban ngày.
Các nhân viên hỗ trợ cho buổi giảng Pháp đã sắp xếp cho các học viên chụp ảnh cùng Sư phụ vào ngày Chủ nhật trước khi buổi giảng Pháp bắt đầu. Chúng tôi đã đến sớm và chờ ở sân bên ngoài khán phòng. Không lâu sau đó, Sư phụ cùng các nhân viên hỗ trợ tới. Lúc đó tôi chỉ đứng cách Sư phụ vài mét.
Khi các học viên bắt đầu vây quanh Sư phụ để chụp ảnh, tôi nghe thấy một số nhân viên hỗ trợ nói với nhau rằng Sư phụ đã làm việc rất vất vả và có rất ít thời gian để nghỉ ngơi. Tôi nghĩ Sư phụ sẽ rất mệt khi chụp ảnh với nhiều người như vậy. Sau đó tôi quyết định bỏ qua cơ hội chụp ảnh để tránh tạo thêm gánh nặng cho Sư phụ. Lúc đó tôi còn nghĩ, có lẽ sau này trên Thiên đường sẽ có thể được gặp Sư phụ? Đột nhiên tôi cảm thấy có một luồng lực đẩy tôi lùi lại phía sau, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Sư phụ, Ngài đang nghe các học viên nói chuyện.
Sau đó, trên lớp, Sư phụ giảng rằng, Ngài có thể truyền công (năng lượng) cho chúng tôi mà không cần nhìn vào chúng tôi, và năng lượng đó có thể đẩy chúng tôi lùi lại phía sau. Tôi nhận ra rằng lực đẩy tôi về phía sau lúc trước chính là công của Sư phụ.
Mẹ tôi cũng tham gia lớp học cùng tôi. Tôi cũng bảo mẹ không nên chụp ảnh với Sư phụ. Bà đã đồng ý với tôi nhưng trong thâm tâm bà vẫn muốn có một bức ảnh với Ngài. Một ngày nọ, khi tôi đến lớp, bà hào hứng khoe với tôi rằng Sư Phụ đã chụp một bức ảnh với một vài người trong đó có bà.
Bà kể rằng một lần sau buổi học, bà và một học viên khác ra phía hậu trường để xem Sư phụ đã rời đi chưa. Sư phụ xuất hiện trước mặt họ và đề nghị sẽ chụp ảnh với họ. Thợ ảnh đã chụp một số bức ảnh. Vóc người cao lớn của Sư phụ khiến tôi nhớ đến những bức tượng Phật trong các ngôi chùa. Mẹ tôi và người học viên kia mỉm cười hạnh phúc bên cạnh Sư phụ. Có thể đây là điều mà Sư phụ đã giảng:
“vô sở cầu nhi tự đắc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney)
Gặp can nhiễu trong khi tham gia lớp học
Hằng ngày, chúng tôi thuê một chiếc xe buýt đi từ Bắc Kinh đến Thiên Tân. Đã có một vài lần chiếc xe bị hỏng trên đường quay về và tài xế phải mất nhiều thời gian để sửa chữa; mãi đến sau nửa đêm chúng tôi mới về tới nhà. Một lần khác chiếc xe phải dừng lại trên đường đến Thiên Tân, khiến chúng tôi đến lớp muộn.
Một số học viên nói rằng chiếc xe buýt có vấn đề, một số người nói rằng tài xế đáng nghi, một người khác nói rằng chiếc xe buýt có thể đã chở một người không nên tham gia lớp học. Tôi không biết liễu giải vấn đề này thế nào.
Một ngày nọ, trong lúc Sư phụ đang giảng Pháp, có một tiếng la hét kỳ lạ đột nhiên vang lên, sau đó là tiếng la khóc lớn. Sư phụ ngừng giảng và yêu cầu nhân viên hỗ trợ đưa người phụ nữ gây ồn ào đó ra ngoài. Bà ấy là người đi cùng xe với chung tôi. Sau đó, Sư phụ nói với cả lớp: “Các học viên đến từ Bắc Kinh, tại sao xe buýt của các vị lại bị hỏng trên đường và khiến các vị đến muộn? Các vị nên suy nghĩ lại. Đây chính là can nhiễu.” Đó là lần đầu tiên tôi hiểu về sự can nhiễu của tà ác.
Một lần tôi thấy một bài báo ngắn chỉ trích Pháp Luân Công. Tác giả tự xưng rằng anh ấy đã tham gia lớp học của Sư phụ, còn nói rằng Pháp Luân Công không phù hợp với khoa học. Liệu đây có phải là một can nhiễu đối với việc truyền Pháp của Sư phụ không? Tôi đã mang bài báo đến cho các nhân viên hỗ trợ và đề nghị họ không cho tác giả bài báo đó tham gia các lớp học nữa.
Lời giảng của Sư phụ cũng giúp tôi hiểu ra một vấn đề toán học mà giáo viên Toán cấp ba của chúng tôi đã dạy: Dùng một cây gậy dài khoảng 30cm, nếu mỗi ngày bạn cắt một nửa cây gậy, bạn sẽ mãi mãi không bao giờ cắt xong. Trước đây tôi không thể hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng sau bài giảng của Sư phụ, tôi đã hiểu.
Nhân viên đến từ Viện Vật lý và Học viện Khoa học Trung Quốc đã đến để đo công (năng lượng) của Sư phụ vào ngày cuối cùng của khóa học. Họ đã viết một lời nhắn cho Sư phụ rằng thiết bị mà họ đặt trên sân khấu đã phát hiện ra tất cả các loại vật chất trong công của Sư phụ. Tôi đột nhiên có cảm giác Sư phụ giảng Pháp cho con người trên toàn thế giới thực sự không hề dễ dàng.
Điều kỳ diệu tại khóa giảng Pháp lần thứ hai ở thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông
Tôi đã tham dự buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Thính phòng của Bộ Công an ở Bắc Kinh vào tháng 5 năm 1994. Một số video quay ở đó đã được đưa vào video dạy luyện công của Pháp Luân Công.
Sau đó, tôi tham dự khóa giảng Pháp thứ hai của Sư phụ ở Tế Nam bắt đầu vào ngày 21 tháng 6 năm 1994. Tôi rất vui khi được gặp lại Sư phụ và nghe lại lời giảng của Ngài.
Mùa hè nóng nực trở nên mát mẻ
Khóa giảng Pháp ở Tế Nam được tổ chức tại sân vận động Hoàng Đình. Hơn 4.000 người từ khắp nơi trên cả nước đã đến tham dự.
Lúc đó trời khá nóng và sân vận động lại không có máy điều hòa nhiệt độ. Tôi ngồi ở hàng dưới xa xa phía sau. Ban đầu tôi chăm chú nghe Sư phụ giảng nhưng dần dần tôi bị sao nhãng bởi tiếng quạt của mọi người và bắt đầu nghĩ: Dù trong buổi họp của người thường cũng không nên dùng quạt như vậy, huống hồ ở đây? Điều này thật sự bất kính đối với Sư phụ!
Sau đó Sư phụ nói với mọi người rằng những người cầm quạt trên tay có thể bỏ quạt xuống. Chẳng phải nóng cũng là điều tốt hay sao (để mọi người tiêu bớt nghiệp lực)?
Mẹ tôi – đang ngồi phía bên trái tôi – đã dừng quạt, còn người phụ nữ ngồi bên phải tôi vẫn tiếp tục quạt. Không lâu sau, tôi thấy phía bên trái của mình mát hơn, còn phía bên phải thì vẫn nóng như vậy.
Chỗ ở của chúng tôi vào ban đêm rất nóng, một số người không thể ngủ được. Tôi có một niệm rằng: Sư phụ có thể làm mưa để làm dịu tiết trời oi bức ở Thiên Tân được không ạ? (mặc dù thực sự suy nghĩ này là bất kính với Sư phụ). Ngày hôm sau, tôi nghe thấy tiếng sấm và mưa trong suốt buổi giảng Pháp. Khi chúng tôi ra khỏi sân vận đông, thời tiết khá dễ chịu. Thành phố Thiên Tân thực sự đã hạ nhiệt và mát mẻ cho đến cuối khóa giảng Pháp.
Tâm hoan hỷ
Tôi rất hào hứng sau khi học Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hoàn toàn lĩnh hội được Pháp của Sư phụ và chưa lý giải được làm thế nào để phù hợp với trạng thái của xã hội người thường. Tôi đã từng rất chú ý đến bề ngoài của mình. Nhưng sau khi học Đại Pháp, tôi bắt đầu bắt chước một số nhân vật Đạo giáo trong văn học, không quan tâm đến ngoại hình nữa. Tôi cũng bắt đầu nói về những thứ siêu thường. Các đồng nghiệp đều cảm thấy tôi đã thay đổi thành một người kỳ lạ và không thích nói chuyện với tôi nữa. Một số người thậm chí còn nói: “Chị nên đến chùa sống thì hơn.”
Tôi đã kể điều này với mấy học viên mà tôi gặp ở Tế Nam. Sau đó tôi nghe Sư phụ giảng rằng:
“vì sự cao hứng của con người, nảy sinh ra tâm hoan hỷ không cần thiết, cho nên họ có biểu hiện thất thường trên hình thức trong những giao tiếp giữa người với người nơi xã hội người thường, trong hoàn cảnh xã hội người thường; tôi nói rằng như thế là không được.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ cũng giảng:
“Tại các phương diện khác và quá trình tu luyện cũng phải chú ý không được sinh tâm hoan hỷ; loại tâm này rất dễ bị ma lợi dụng.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Thể ngộ của tôi
Một câu hỏi thường trực trong tâm tôi là: Sư phụ là ai. Sư phụ đã nói rất rõ trong bài giảng của mình:
“Tôi không phải là Phật Thích Ca Mâu Ni” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu, Chuyển Pháp Luân Pháp giải)
Tôi biết một câu chuyện cổ Phật gia kể rằng vào thời kỳ này sẽ có vị Phật Di Lặc Tương Lai hạ thế truyền Pháp độ nhân. Liệu Sư phụ có phải là vị Phật đó không?
Sau đó từ “Cứu Thế Chủ” hiện ra trong đầu tôi. Ngoài Sư phụ, liệu có ai khác có thể làm được sự việc vĩ đại như thế này chăng? Một lần trong giờ nghỉ giải lao, tôi tiến đến gần bục giảng, Tôi nghe thấy Sư phụ hỏi một nhân viên hỗ trợ: “Bài giảng đã ghi âm chưa?“ Nhân viên đó trả lời: “Dạ rồi ạ.”
Sư phụ nói rằng sau này mọi người sẽ nghe bản ghi âm đó.
Lúc đó tôi đứng rất gần Sư phụ nhưng đầu tôi trống rỗng, như thể tôi bị thứ gì đó ức chế.Tôi đã quên không hợp thập chào Sư phụ. Tôi muốn hỏi Sư phụ một số câu hỏi nhưng lúc ấy không biết hỏi gì. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó là nhìn Sư phụ. Sư phụ mỉm cười, sau đó rời đi.
Sau khi trở về Bắc Kinh, tôi đã đi tìm bản ghi âm bài giảng của Sư phụ. Sau đó, tôi có được một bản ghi âm Sư phụ giảng Pháp ở Tế Nam. Tôi đã rất cao hứng!
Từ trongPháp, tôi minh bạch được rằng Sư phụ đã ban cho chúng ta một sinh mệnh hoàn toàn mới và những điều rất trân quý. Tôi trân quý Đại Pháp và còn quý trọng Đại Pháp hơn mạng sống của chính mình, bởi vì Đại Pháp đã tạo ra mọi thứ, trong đó có cả tôi. Tôi sẽ không tồn tại nếu không có Đại Pháp, giống như cuộc sống không thể tồn tại nếu thiếu không khí để thở vậy.
Vào cuối khóa giảng Pháp, Sư phụ đã làm động tác xoay chuyển đại Pháp Luân xung quanh cả sân vận động. Thiên mục của tôi chưa khai mở, nên tôi không thể nhìn thấy cảnh tượng thù thắng này ở các không gian khác. Nhưng tôi đã rất phấn khích và liên tục vỗ tay, tâm tôi như đang bay trên không trung, Sư phụ thực sự đang dẫn dắt chúng ta lên cao tầng! Tôi xuất ra một niệm: Nếu có người cho tôi cả thế giới để đổi lấy Pháp này tôi cũng sẽ không đổi. Khi lớp học kết thúc, tôi có một loại cảm giác lưu luyến không muốn rời. Tôi muốn ở lại với Sư phụ mãi mãi.
Lúc đó tôi đã tham gia ba khóa giảng Pháp của Sư phụ. Mỗi lần Sư phụ đều yêu cầu chúng tôi viết xuống tâm đắc thể hội của bản thân. Tôi đã không làm điều đó trong hai lớp học đầu tiên vì tôi cảm thấy rằng tôi không có nhiều điều thú vị để chia sẻ. Sau đó tôi quyết định rằng tôi phải viết sau khi tham gia khóa giảng ở Tế Nam.
Tôi bắt đầu viết về những khó khăn mà tôi đã phải chịu đựng trong thời thơ ấu. Nếu tất cả những gì tôi chịu đựng là để có thể đắc được Đại Pháp, thì tôi hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Chính Sư phụ đã tẩy tịnh cho chúng ta, trao cho chúng ta Pháp Luân lấp lánh ánh vàng kim và giảng Pháp cho chúng ta. Sư phụ đã ban cho chúng ta một chiếc thang để lên Thiên đường! Tôi cảm thấy rằng Sư phụ chính là Cứu Thế Chủ có thể đưa mọi người thoát khỏi khổ đau. Tôi hy vọng ngày càng có nhiều người thiện tâm có thể tu luyện Đại Pháp.
Lớp học ở Tế Nam là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Sư phụ.
Tu thành một sinh mệnh vị tha
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi đó là Giang Trạch Dân đã phát động một chiến dịch trên toàn quốc chống lại Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ.
Từ những trải nghiệm của gia đình chúng tôi, tôi đã sớm chán ghét ĐCSTQ. Ông cố của tôi là một người giàu có và là người có tín ngưỡng. ĐCSTQ đã tịch thu tài sản của ông sau khi lên nắm quyền vào năm 1949. ĐCSTQ đã bắt và giam giữ cả bà nội và ông ngoại của tôi vì họ đã phục vụ cho chính phủ Quốc dân đảng, chính phủ chính thức trước khi ĐCSTQ cướp quyền. Một số anh em họ của cha mẹ tôi đã bị tra tấn đến chết hoặc bị đưa đến những vùng xa xôi hẻo lánh để sinh sống. Tôi cũng thấy rằng binh lính ĐCSTQ đã bắn vào sinh viên và người dân trong cuộc Thảm sát Thiên An Môn năm 1989. Tôi chỉ muốn tránh xa khỏi ĐCSTQ.
Tuy nhiên, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã dẹp bỏ sự oán hận của bản thân đối với ĐCSTQ. Giống như các học viên khác, tôi đã nói chuyện với chính quyền với tâm trong sáng của mình, cố gắng giúp họ hiểu chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp, để họ có thể chấm dứt cuộc bức hại và trả lại công bằng cho Đại Pháp.
Lúc đó tôi khá buồn và rất nhớ Sư phụ, vì đã một thời gian dài không có tin tức gì từ Sư phụ. Tôi đã lo lắng cho Ngài.
Nơi làm việc của tôi đã cử một số người đến cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Họ cho tôi xem những đoạn video mà các đại sứ quán và lãnh sự quán của nhiều quốc gia đã tố cáo Pháp Luân Đại Pháp, tạo ra ảo tưởng rằng cả thế giới đang chống lại chúng tôi. Tôi nói với họ: “Ngay cả khi tất mọi người trên thế giới ngừng tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ vẫn tiếp tục tu luyện!”
Họ thấy tôi thường xuyên ra ngoài và hỏi tôi muốn gì. Tôi nói với họ rằng tôi muốn nói sự thật về Đại Pháp cho chính quyền. Họ nói rằng họ có thể giúp tôi chuyển những thông tin đó – lúc đó tôi công tác ở một cơ quan cấp Bộ. Sau đó tôi nói với họ rằng Đại Pháp đã giúp các học viên có được thân thể kiện khang và mang lại lợi ích cho đất nước. Họ thực sự đã gửi thông điệp của tôi đến một trong những nhà lãnh đạo cao nhất và gửi lại phản hồi cho tôi: “Các nhà lãnh đạo cao nhất biết những gì bạn đã đề cập. Nhưng Trung Quốc không cho phép một vị Phật sống tồn tại.” Tôi thật ngây thơ và không nhận ra chủ tâm giết người độc ác đằng sau câu “không cho phép Phật sống tồn tại.”
ĐCSTQ đã tổ chức một cuộc triển lãm tranh lớn có tiêu đề “Tôn trọng Khoa học và Phản đối Mê tín” tại Bảo tàng Quân đội ở Bắc Kinh vào tháng 3 năm 2000. Cuộc triển lãm đã công kích Sư phụ và Đại Pháp. Tôi quyết định đến Bảo tàng để nói cho mọi người biết sự thật.
Một học viên khác nói rằng cô ấy cũng sẽ đến đó. Nhưng khi đến nơi, tôi không thể tìm thấy cô ấy. “Tôi nên làm gì? Tôi có tự mình đi vào trong không?” Tôi tự hỏi.
“Tôi phải đi,” tôi tự nhủ. “Sư phụ đang bị phỉ báng, làm sao tôi có thể không làm gì khi chứng kiến điều này? Dù có núi dao hay biển lửa trước mặt, tôi cũng sẽ đi. Dù chỉ giúp giảm một chút sự phỉ báng đối với Sư phụ tôi vẫn sẽ đi.”
Tôi đã đi vào viện bảo tàng. Toàn bộ triển lãm tối om. Tôi không muốn nhìn thấy những lời nói dối của ĐCSTQ, vì vậy tôi đã tìm người phụ trách. Một nhân viên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi đi theo anh ấy đến phía bên kia của hành lang. Tôi đã thấy một nơi gọi là “Trung tâm chỉ huy.” Tôi liền bước vào trong.
Vài người đàn ông ngồi đó hút thuốc và chơi bài. Một người phụ nữ đứng bên cạnh họ. Tôi thấy chức danh “Phó chỉ huy” trên bảng tên của cô ấy. Tôi giải thích với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể mang lại sức khỏe cho mọi người và bảo tàng có thể đã tổ chức buổi triển lãm này vì thiếu hiểu biết – thực sự Pháp Luân Đại Pháp không có hại mà chỉ mang lại lợi ích cho người dân và quốc gia. Sau đó tôi nói với họ rằng tôi đã viết một bức thư và mong họ sẽ đọc nó. Tất cả những người ở đó đều không có phản hồi sau khi tôi nói xong, ngoại trừ người phụ nữ ra hiệu cho tôi để bức thư trên bàn làm việc. Khi tôi rời đi, một hàng cảnh sát đứng trước mặt tôi. Họ có bắt tôi không? Tôi đi ngang qua họ – tất cả đều bất động.
Tôi thấy một chiếc TV lớn chiếu cảnh Sư phụ vẫy tay để chữa bệnh cho các học viên tại lớp giảng Pháp. Trong cái vẫy tay ấy, biết bao kiếp người đã vơi đi bao đau khổ! Nếu cơ thể con người chúng ta là một tiểu vũ trụ, thì có bao nhiêu thứ bên trong vũ trụ và bao nhiêu vũ trụ đã được Sư Phụ tẩy tịnh!
Tuy nhiên, ĐCSTQ đã dùng những lời lẽ ác độc công kích Sư phụ trên TV. Đáng buồn thay, một số người, gồm cả già và trẻ, đã đứng trước TV để theo dõi chương trình đó. Chân-Thiện-Nhẫn là nền tảng của mọi sinh mệnh. Nếu những người vô tội đó tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ, thì cuối cùng họ sẽ đi về đâu?
Tôi không thể nhớ mình ra khỏi Bảo tàng Quân đội bằng cách nào. Nhưng tôi biết rằng nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã không thể thoát ra một cách dễ dàng như vậy.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi khi tôi ngồi trên xe buýt đi về nhà. Tôi cảm nhận được sự từ bi vô hạn từ Đại Pháp – trở thành một sinh mệnh vị tha. Tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một khi sinh mệnh biết rằng Đại Pháp hảo, sinh mệnh của người ấy đã được cứu!
Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 28 năm. Tôi cũng bị bỏ tù trong hơn mười năm. Tôi cảm thấy rằng mình đã khiến Sư phụ thất vọng và chưa làm được tốt các việc của Đại Pháp, vì vậy tôi đã không dám chia sẻ về kinh nghiệm của mình.
Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi đã thay đổi từ một người ích kỷ thành một đệ tử Đại Pháp biết nghĩ cho người khác; sự thay đổi này có được nhờ lòng từ bi vô hạn của Sư phụ và ân điển to lớn mà Đại Pháp mang lại. Cuối cùng tôi đã thoát ra khỏi can nhiễu và viết bài chia sẻ này, để ghi lại những cải biến mà Đại Pháp mang lại cho chúng sinh.
Tôi không thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ! Vào dịp kỷ niệm 30 năm Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng, tại đây, con nguyện hứa với Sư phụ sẽ luôn tinh tấn trong tu luyện! Con xin chúc mừng sinh nhật Sư phụ!
(Kết thúc)
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/21/【庆祝513】忆师恩-万载难遇的机缘(下)-443903.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/26/201523.html
Đăng ngày 17-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.