Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Thiểm Tây, Đại Lục
[MINH HUỆ 12-05-2022] Vào ngày 5 tháng 8 năm 1994, tôi may mắn được tham gia lớp truyền Pháp dạy công của Sư phụ ở Nhà thi đấu khúc côn cầu Cáp Nhĩ Tân. Mặc dù đã hơn 20 năm, mỗi khi nhớ lại, dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, rất rõ ràng, tôi vẫn cảm thấy xúc động và hạnh phúc.
Cuối tháng 8 năm 1993, tôi có một giấc mơ rõ ràng: Tôi mơ thấy một vị nam tử khoảng 40 tuổi, cao hơn tôi (tôi cao 1,82 mét), sắc mặt hồng hào, mặc chiếc áo màu xanh da trời, và dẫn tôi đi về hướng Đông Bắc. Chúng tôi càng đi càng lên cao, những ngọn đồi đầy cây dương, và thảm cỏ trên mặt đất rất đẹp. Tôi vừa đi vừa nói chuyện. Vị nam tử này quay lại nhìn tôi một lúc, mỉm cười với tôi, sau đó lại đi về phía trước. Một lúc sau tôi tỉnh giấc.
Vào ngày 5 tháng 8 năm 1994, tôi may mắn được tham gia lớp truyền Pháp của Sư phụ ở Nhà thi đấu khúc côn cầu Cáp Nhĩ Tân. Vào ngày 6 tháng 8, sau khi Sư phụ giảng Pháp xong và đang nghỉ ngơi, Ngài đứng ở góc Tây Bắc của nhà thi đấu khúc côn cầu, quan sát mọi người. Tôi đang ngồi ở số 19, hàng thứ tư ở phía Tây, cách Sư phụ khoảng 30 đến 40 mét. Đột nhiên, Sư phụ bỗng đứng trước mặt tôi, tôi đối diện với Sư phụ, cách đó chưa đầy nửa mét. Sắc diện Sư phụ hồng hào, rất trẻ, rất tuấn tú, vẻ mặt từ bi.
Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy Sư phụ giống như một người thân mà tôi đã không gặp trong nhiều năm. Tôi nghĩ, đây chẳng phải là người mình đã gặp trong mơ hay sao?! Tôi xúc động và vui mừng, nước mắt bỗng tuôn rơi, tôi đã khóc, mắt tôi nhòe đi. Đến khi tôi muốn nhìn rõ Sư phụ, thì Sư phụ vẫn đang đứng ở góc Tây Bắc, vẫn cách xa tôi ngần ấy.
Khi Sư phụ giảng đến bài thứ hai: Tôi sẽ để mọi người thể hội một chút cảm giác không bệnh là như thế nào. Sau đó, bắt đầu từ phía Tây, Sư phụ bảo mọi người đứng lên, yêu cầu động tác phải chỉnh tề, sau đó Sư phụ hô lớn: “Một, hai, ba”, Sư phụ bảo mọi người nhấc chân trái lên và giậm chân xuống. Sau đó, nhấc chân phải lên, rồi Sư phụ lại hô lớn: “Một, hai, ba”, mọi người lại giậm chân xuống. Sau khi giậm chân, Sư phụ yêu cầu mọi người cử động, cử động.
Lúc này tôi thực sự cảm thấy thần khí nhẹ nhàng sảng khoái, cực kỳ thoải mái! Ngay tích tắc giậm chân một cái, tôi nhìn thấy Sư phụ dùng tay phải chộp bắt một cái, chính là chộp lấy ra những thứ bất hảo trong thân thể chúng tôi, và thanh lý, Sư phụ thực sự quá từ bi. Sau đó, Sư phụ lại thanh lý thân thể cho các học viên ở phía Đông. Đây là những gì đích thân tôi trải nghiệm. Hội trường có hơn 4.000 người, cảnh tượng này thật cảm động lòng người.
Sáng sớm ngày thứ ba, thân thể tôi có phản ứng, sốt nhẹ, như cảm mạo vậy, thân thể không thoải mái. Học viên cũ nói, đây là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi, không phải là cảm mạo, không cần dùng thuốc, vài ngày sẽ khỏe. Với cảm giác khó chịu như vậy, sau khi nghe giảng bài xong và trên đường về nhà, tôi như một đứa trẻ, đôi khi nhảy lên lề đường, đôi khi nhảy trên đường, tôi nhảy lên vì vui sướng! Nhảy lên! Đắc Pháp rồi vui quá, thực sự không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Lúc đó tôi đã 53 tuổi, thực sự vui mừng xuất phát tự nội tâm! Vì tôi có Sư phụ rồi, tôi thực sự tìm thấy Sư phụ rồi!
Khi Sư phụ giảng bài thứ ba, do đèn được kéo đến gần hơn, ánh sáng chiếu vào lưng Sư phụ, và tôi thấy Sư phụ thỉnh thoảng vén cổ áo lên. Do thời tiết nóng, cộng thêm ánh sáng đèn, áo sơ mi của Sư phụ dính vào lưng. Vì các học viên, bản thân Sư phụ phải chịu cái nóng của ánh sáng đèn, mọi lúc mọi nơi Sư phụ đều nghĩ cho các học viên, Ngài thật là quá từ bi.
Vào ngày 12 tháng 8 năm 1994, lớp học kết thúc. Vào ngày 13 tháng 8, tôi đến ở nhà người thân ở thành phố Hải Lâm, và chuẩn bị tham gia lớp truyền Pháp do Sư phụ tổ chức ở Diên Cát. Lúc này tôi vẫn còn sốt, phản ứng vẫn chưa hết.
Vào ngày 19 tháng 8 năm 1994, chúng tôi bắt xe buýt đến Mẫu Đan Giang, sau đó đi tàu lửa qua Đồ Môn để tham gia lớp học ở Diên Cát. Trên đường đi trong tâm tôi nghĩ, mình sốt như vậy sẽ ảnh hưởng đến nghe giảng bài.
Đến Mẫu Đan Giang và xuống xe, thân thể tôi lập tức bình thường, khỏe mạnh. Thực sự quá thần kỳ.
Nhóm chúng tôi gồm năm người nhà cùng đi tham gia lớp học, trong đó bốn người bị say xe. Chúng tôi mang theo rất nhiều thức ăn và hai quả dưa hấu lớn. Khi xuống tàu ở Đồ Môn, chúng tôi đã ăn hết sạch mọi thứ. Lúc này chúng tôi mới nhớ ra chuyện say xe. Mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, và rất kỳ diệu. Chưa kể là trong số đó có hai người không phải bị say tàu xe bình thường, mà là rất nghiêm trọng.
Kỳ thực, trên đường chúng tôi đi tham gia lớp học, Sư phụ đã quản chúng tôi rồi.
Vào ngày 27 tháng 8 năm 1994, lớp học ở Diên Cát kết thúc. Chúng tôi quay về, những người thân đi cùng chúng tôi trở về thành phố Hải Lâm. Trên đường, không một ai bị say xe. Họ gọi từ thành phố Hải Lâm và nói: “Hết say xe rồi.” Khi đó chúng tôi vẫn chưa về đến nhà. Trên đường, trong tâm tôi rất cảm động, cuối cùng tôi đã đắc Đại Pháp, tôi có Sư phụ vĩ đại rồi! Cuối cùng tôi đã biết thế nào gọi là tu luyện và tu luyện như thế nào.
Về đến nhà, tôi rất vui, và nóng lòng nói với mọi người về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chẳng bao lâu, chúng tôi thành lập nhóm học Pháp và điểm luyện công tại địa phương. Chúng tôi hồng Pháp cho người hữu duyên, đồng thời phát các bản ghi âm và ghi hình các bài giảng của Sư phụ, Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền rộng rãi ở địa phương chúng tôi.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/11/永远难忘的记忆-439812.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/15/201204.html
Đăng ngày 22-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.