Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 09-05-2022] Năm 1993, trong đơn vị tôi có vài đồng nghiệp đi tham dự lớp học Pháp Luân Công ở vùng ngoài, cảm thấy đặc biệt tốt, nói rằng Pháp Luân Công có tác dụng thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người. Sau khi quay về thì báo cáo với lãnh đạo đơn vị có liên quan. Sau khi lãnh đạo nghe xong, cảm thấy điều này tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần của nhân viên, nên ủng hộ mạnh mẽ. Sau khi nghiên cứu, cuối cùng quyết định phái vài người đi mời Sư phụ Pháp Luân Công đến đơn vị chúng tôi mở lớp học Pháp Luân Công.

Những người này quả không phụ lòng mong đợi, thực sự đã mời được Sư phụ Pháp Luân Công đến. Thời gian bắt đầu lớp học là ngày 20 tháng 2 năm 1994 (tức mùng 10 tháng Giêng âm lịch).

Khi tin vui này truyền đến khu vực của tôi, mọi người đều vui mừng và truyền tai nhau. Vào cuối năm 1993, một vài người bắt đầu sắp xếp việc này, làm một số công tác chuẩn bị trước khi lớp học bắt đầu.

Trong thời gian này, khi tôi gặp cá nhân những người này. Một người nói: “AA này (chỉ tôi), người sáng lập Pháp Luân Công sẽ đến tổ chức lớp học ở công ty, chị đến tham dự nhé!” Người kia nói: “Pháp Luân Công rất tốt, giảng đến nguồn gốc của sinh mệnh, vì sao con người có bệnh v.v., chị đến tham dự nhé, cơ duyên khó được, nhất định đừng lỡ mất! Nhưng dù họ nói tốt thế nào, tôi đều khéo léo từ chối.

Khi đó, tôi bài xích tất cả khí công, cũng không tin khí công có thể trị bệnh. Trong cơn sốt khí công vào những năm 1980, đến đâu cũng có thể nhìn thấy đủ dạng đủ loại khí công, khí công này, khí công kia, cái gì cũng có. Một tối nọ, tôi nhìn thấy một nhóm người nhảy, nhảy rồi lại lăn trên mặt đất, rất kệch cỡm, làm ra đủ mọi động tác kỳ quái. Sau khi nhìn thấy thì tôi càng phản cảm với khí công hơn.

Một đồng nghiệp của chồng tôi cũng là người tổ chức lớp học này. Anh ấy nói với chồng tôi: “Sao không mua cho chị nhà anh một vé, chị ấy còn được giảm mấy chục Nhân dân tệ đấy?” (Giá vé 58 Nhân dân tệ; và giá vé cho cho một buổi hội thảo trước khi lớp bắt đầu là 5 Nhân dân tệ). Nghe anh ấy nói vậy, chồng tôi đã mua cho tôi một vé học đầy đủ các buổi, và một vé hội thảo cho anh ấy. Sau khi về nhà, anh nói với tôi chuyện này, còn nói rằng: “Mình đi học, về dạy lại tôi nhé.” Tôi nghe xong rất tức giận. Nhưng cũng không thể làm cho chồng mất mặt trong đơn vị! Vậy là, tôi miễn cưỡng đến tham dự lớp học.

1. Sư phụ đã thanh lý những vật chất bại hoại cản trở tôi đắc Pháp

Chiều ngày 20 tháng 2 năm 1994, lớp học Pháp Luân Công đã chính thức bắt đầu tại Cung Văn hóa Công nhân của Công ty Gang thép Lăng Nguyên. Buổi thứ nhất Sư phụ nói về tình hình khí công. Tôi ngồi ở ở năm hàng đầu tiên, khoảng cách rất gần với Sư phụ, nhìn Sư phụ rất rõ. Vóc dáng Sư phụ cao lớn, da mặt sáng mịn, mặc bộ y phục cũ màu xám đậm, áo len cổ tim màu tím đậm, áo sơ mi trắng, rất chỉnh chu và sạch sẽ. Diện mạo Sư phụ rất từ bi và thiện, hòa nhã đáng kính, không hề mất đi vẻ uy nghiêm. Sư phụ giảng Pháp rõ ràng và rành mạch, giọng to rõ và âm thanh rất có lực xuyên thấu.

Trình độ văn hóa của tôi không cao, nhưng bị ảnh hưởng khá nặng bởi thuyết vô Thần. Sư phụ giảng đến sinh mệnh con người, vì sao con người có bệnh, v.v., và những Pháp lý cao thâm khác, tôi cảm thấy huyền hoặc. Phần bản tính của tôi bị phong bế chặt bởi văn hóa tà Đảng, thuyết vô Thần, và quan niệm hậu thiên. Tôi mang theo tư tưởng đối lập nghe giảng bài, khỏi nói cũng có thể hình dung ra hiệu quả thế nào.

Sau khi về nhà, chồng hỏi tôi: “Học thế nào?”

Tôi nói một chữ: “Huyền hoặc!”

Tôi lại nghĩ, tiền cũng đóng rồi, mình kiên trì nghe hết tám bài giảng vậy. Trong quá trình nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi càng nghe càng cảm thấy có thể tiếp thụ hơn một chút. Tôi giống như một tảng băng tan dần trong khi nghe Sư phụ giảng Pháp. Về sau tôi ngộ rằng, Sư phụ đã thanh lý những vật chất bại hoại cản trở tôi đắc Pháp.

2. Thân thể khỏe mạnh, tâm tính cũng đề cao

Trong quá trình nghe Sư phụ giảng Pháp, đôi khi tôi chưa nghe được mấy câu đã ngủ rồi. Tôi vốn là người dù có nghe báo cáo dài bao nhiêu, hoặc thời gian cuộc họp kéo dài bao lâu, cũng không bao giờ buồn ngủ. Không thích nghe cũng không buồn ngủ, vì đây là vấn đề lễ độ. Nhưng lần này, tôi không thể kiểm soát vững bản thân. Đôi khi, tôi sẽ bị tiếng vỗ tay làm giật mình tỉnh ngủ, mở mắt ra và cảm thấy rất ái ngại, nhưng chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

Mặc dù tôi không nghe nhiều giảng Pháp của Sư phụ, nhưng thân tâm tôi đều có thay đổi: Đi bộ nhẹ nhàng nhanh nhạy, đạp xe đạp dường như có ai đẩy vậy. Từ nội thành về nhà có một con đường dốc chậm và rất dài. Vài người đang đạp xe liên tiếp nhau ở phía trước, tôi không dùng sức mà cứ vượt qua từng người một trong số họ. Lúc đó tôi đã ngoài 50 tuổi.

Trong công ty tôi, bất cứ ai đã tham gia lớp học sẽ tự nhiên nói về cảm thụ tham gia lớp học, mọi người đều nhất trí rằng Sư phụ Pháp Luân Công cao minh, mọi người chưa từng nghe qua Pháp lý như vậy, thân tâm đều có thay đổi ở mức độ khác nhau.

Buổi tối đi ngủ, thậm chí tôi còn cảm giác chiếc chăn bông hơi bay lên. Điều làm tôi hài lòng nhất là, sau khi luyện công, không chỉ vấn đề tiểu ra máu từng hành hạ tôi suốt nhiều năm đã khỏi kể từ mùa đông 1994, đến nay đã hơn 20 năm, vấn đề này chưa bao giờ tái diễn nữa.

3. Sự từ bi của Sư phụ

Sư phụ vì muốn hài lòng yêu cầu của mọi người, đã quyết định chụp ảnh kỷ niệm tập thể cùng mọi người vào chiều ngày cuối cùng của lớp học. Chiều hôm đó, mọi người sắp xếp theo chỗ ngồi và chụp ảnh cùng Sư phụ theo từng đợt. Trước khi nhóm đầu tiên còn chưa vào vị trí, Sư phụ đang đứng trước Quảng trường Cung Văn hóa, Sư phụ và tôi cách nhau khoảng một mét.

Có một số học viên mang theo máy ảnh riêng, người này mời Sư phụ chụp một tấm ảnh với gia đình mình, người kia mời Sư phụ chụp một tấm ảnh với gia đình mình, còn có người xin chữ ký của Sư phụ. Nhưng Sư phụ không hề có chút cao ngạo như các đại khí công sư khác, vẫn mỉm cười làm hài lòng yêu cầu của mọi người. Điều này khiến tôi rất kính nể.

Vào buổi tối, Sư phụ trả lời các câu hỏi cho học viên, còn có tâm đắc thể hội của mọi người. Tôi không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, tôi chỉ cảm thấy Pháp Luân Công tốt. Tốt chỗ nào, tôi cũng không nói ra được, tôi chỉ cảm thấy những thứ bẩn trong tâm mình đã được Đại Pháp của vũ trụ tẩy sạch, giống như bầu trời sau cơn mưa, rất trong xanh và dễ chịu!

Có một người nọ nhân tâm thấp, đưa lên một khối gỗ vuông khoảng 11, 12cm với một chiếc đinh lớn đóng ở giữa, dài khoảng 5cm, và một mảnh giấy được ghim trên đó. Sư phụ lấy tờ giấy xuống và đọc: “Nếu Ngài có thể rút cây đinh ra, tôi sẽ phục Ngài”. Sau khi Sư phụ đọc xong, mỉm mỉm cười nói (đại ý): Nếu tôi biểu diễn ở đây, tôi sẽ dẫn chư vị lạc sang đường tà. Sư phụ không hề tức giận, ngữ khí từ bi. Sau khi nghe xong, tôi cảm động trước sự khoan dung và độ lượng của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Mỗi lần đọc đến đây, tôi đều vui mừng đan xen. Tại thành phố nhỏ phía Tây Liêu Ninh này, tôi chỉ là một người dân bình thường, lại được Sư phụ ban Đại Pháp vũ trụ đến trước cổng nhà, tôi thật may mắn biết bao!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/9/亲闻师尊传法-439306.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/14/200909.html

Đăng ngày 21-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share