Bài viết của Tịnh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-05-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 4 năm 1994. Thuận theo việc học Pháp nhiều hơn, nhận thức của tôi về các Pháp lý của Đại Pháp cũng thâm sâu hơn. Tôi kiên định tu luyện bản thân theo những Pháp lý của Đại Pháp và không bỏ lỡ cơ hội đề cao tâm tính trong công việc, ví dụ như buông bỏ tâm danh lợi, sở thích cá nhân và chấp trước vào tình. Thật vui khi nhìn lại những tiến bộ của bản thân trên con đường tu luyện đã qua. Những khảo nghiệm tâm tính xảy đến khiến tâm can tôi chấn động. Tại đây tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm trong tu luyện của mình. Xin vui lòng chỉ ra những điểm chưa phù hợp.

Môi trường làm việc mới

Tôi làm việc ở phòng tài chính của một doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn. Do công ty tái cấu trúc hoạt động nên tôi được điều chuyển sang bộ phận khác. Nhân sự ở bộ phận mới không hòa hợp với nhau, họ kéo bè kéo cánh mà đấu đá tranh giành. Họ cũng không cởi mở, thường xuyên mâu thuẫn với cấp dưới, có lúc còn gây náo loạn tới cả cấp trên. Những người mới đến, sau một thời gian không lâu cũng bị cuốn vào vòng xoáy này.

Những đồng nghiệp thân thiết với tôi đều khuyên tôi không nên chuyển tới bộ phận này bởi vì họ nghĩ tôi sẽ bị bắt nạt. Tôi cũng có đôi chút lo lắng nhưng xét theo cơ điểm của Pháp, tôi biết mình không nên lo lắng bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trong tâm có Pháp, tôi còn sợ điều gì chứ? Lo sợ cũng là một tâm chấp trước. Trái lại, môi trường phức tạp lại là hảo sự đối với người tu luyện.

Sư phụ đã giảng:

“Thực ra tu luyện chính là tu cái tâm người ta, nhất là ở hoàn cảnh đơn vị công tác phức tạp, thì chính là cơ hội tốt đề cao tâm tính; hễ về hưu, thì đó chẳng phải mất đi một hoàn cảnh tốt nhất cho tu luyện sao? Mâu thuẫn nào cũng không có nữa thì còn tu gì đây? Đề cao thế nào?” (Về hưu rồi mới tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ đã an bài để chúng ta tu luyện trong xã hội người thường. Chúng ta không bao giờ được quên mình là người tu luyện và phải bước đi thật tốt, thật chính, chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp. Chúng ta cần giữ tâm tĩnh lặng và không bị ảnh hưởng bởi những nhân tố phụ diện hay lo sợ môi trường làm việc phức tạp và thiện đãi mọi người xung quanh. Tôi tin rằng hoàn cảnh bất hảo sẽ được cải biến và trở nên tốt hơn.

Đầu năm 2000 khi tôi tới bộ phận mới trình diện, nhiệm vụ cũ của tôi được giao cho người khác, còn tôi được giao phụ trách công việc khác của tổng công ty, đây là công việc khó khăn mà không ai muốn nhận, vì nó liên quan đến việc giám sát một số vấn đề nhạy cảm của công ty. Một lãnh đạo trong công ty đã giao công việc này cho tôi vì nó là cửa sổ đối ngoại của bộ phận này, thái độ phục vụ và chất lượng làm việc rất quan trọng, đại diện cho hình ảnh của cả bộ phận

Lãnh đạo trên tổng công ty đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và có phẩm chất tốt. Công ty chúng tôi cũng có vài học viên làm việc ở đây. Lãnh đạo cũng biết họ là những người tốt và làm việc chăm chỉ, họ cũng không phàn nàn hay đấu đá vì danh lợi cá nhân. Các quản lý đều nói họ cảm thấy yên tâm khi giao công việc này cho tôi, vậy nên tôi đã đồng ý không chút do dự.

Tôi luôn ghi nhớ bản thân là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần phải đề cao tâm tính và hành xử theo những nguyên tắc của Đại Pháp. Tôi đối xử tốt và luôn kiên nhẫn với mọi người bất kể tuổi tác hay chức vị của họ như thế nào. Khi có những ý kiến bất đồng, tôi nhắc nhở bản thân không nên mang tâm tranh đấu hay kiêu ngạo vì vị trí của bản thân; tôi nên nhìn nhận sự việc trên cơ điểm của người khác. Trong khi cần tuân theo những nguyên tắc công việc, nhưng tôi cũng cần kiên nhẫn khi giao tiếp với người khác để đạt được sự đồng thuận. Tôi đã được trao danh hiệu “Ngôi sao Dịch vụ.”

Tôi rà soát lại các công nợ bắt đầu từ những việc cơ bản nhất. Tôi cũng bắt đầu xử lý việc thu hồi những khoản nợ cá nhân. Khi mới tiếp quản công việc, tôi gặp khó khăn trong việc cân đối các khoản chi tiêu vào cuối tháng vì nó rất lộn xộn và rất nhiều khoản đã tồn đọng một thời gian dài. Có những nhân viên đồng thời sử dụng vài thẻ tín dụng mà không có biên lai. Các khoản vay ngày càng nhiều. Có một số nhân viên tạm ứng tiền mặt nhưng lại không trả lại công ty số tiền đã lấy. Một số nhân viên nghỉ việc mà không thanh toán các khoản vay với công ty.

Tôi biết mình phải xử lý những khoản tồn đọng này vì càng để lâu càng khó giải quyết do việc thay đổi nhân sự. Tôi cần phải hoàn thành những việc này để những người vào sau có thể quản lý công việc một cách dễ dàng. Tôi thảo luận kế hoạch công việc với lãnh đạo, ông ấy rất ủng hộ tôi. Tôi đã liệt kê chi tiết về các khoản vay của mọi người, đưa chúng cho trợ lý riêng hoặc người phụ trách xử lý của họ. Mọi người đều đồng ý và thanh toán những khoản tiền nợ.

Tôi đã mất gần một tháng để hoàn thành công việc này. Tôi cũng đưa ra quy định cho nhân viên phải trả nợ đúng hạn. Sếp tôi rất hài lòng và nhiều lần khen ngợi tôi vì việc này.

Sắp xếp và lưu trữ chứng từ kế toán là một nhiệm vụ nặng nề. Chúng tôi có khoảng 2.000 chứng từ kế toán mỗi tháng, nếu không được sắp xếp và lưu trữ kịp thời, chứng từ sẽ nằm rải rác trên bàn và trong các hộc tủ, khiến văn phòng trở nên lộn xộn. Sau khi hoàn thành tất cả các báo cáo vào đầu tháng, tôi tự nguyện sắp xếp lại các chứng từ và các đồng nghiệp rất khâm phục tôi vì việc này. Một lần, lãnh đạo nhìn thấy các tài liệu được sắp xếp và lưu trữ một cách cẩn thận, ông ấy đã yêu cầu các nhân viên trẻ đến học hỏi tôi. Sau đó, những đồng nghiệp khác cũng đến giúp tôi sắp xếp lại các tài liệu.

Lãnh đạo và đồng nghiệp rất tôn trọng tôi. Họ nói tôi rất chính trực, tốt bụng và điềm tĩnh nên họ thích ở gần tôi. Tôi cũng đối xử công bằng với mọi người. Họ thích nói chuyện với tôi về công việc và chuyện gia đình. Nhờ tuân theo những nguyên tắc của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở thành một người cởi mở và dễ gần.

Từ khi tôi đến, phòng làm việc của chúng tôi trở nên hài hòa và thoải mái. Các đồng nghiệp ở phòng ban khác nói rằng phòng chúng tôi đã có những cải biến to lớn kể từ khi tôi đến và các lãnh đạo đều công nhận việc này. Tôi và các đồng nghiệp trong các đơn vị liên kết cũng có mối quan hệ hài hòa, chúng tôi hợp tác và hỗ trợ nhau một cách hiệu quả trong công việc.

Buông bỏ tâm danh lợi

Tất cả nhân viên trong công ty đều được đánh giá kết quả làm việc và chấm điểm vào cuối năm, số điểm này quyết định mức tăng lương và thưởng cuối năm. Vậy nên mọi người trong công ty đều lo lắng về số điểm của mình. Giữa điểm cao nhất và thấp nhất có sự chênh lệch rất lớn về tiền thưởng. 40% giá trị điểm số được đánh giá bởi các đồng nghiệp, 60% còn lại do quản lý đánh giá.

Một đồng nghiệp trong bộ phận của tôi là người họ hàng của lãnh đạo cấp trên. Kết quả làm việc của anh ấy cũng bình thường và năng lực của anh ấy không cao, nhưng anh ấy lại được hưởng tất cả mọi phúc lợi. Mọi người đều cho rằng anh ấy sẽ là người có điểm số thấp nhất. Quản lý chúng tôi rơi vào tình huống khó xử. Vì mối quan hệ gia đình của đồng nghiệp đó với lãnh đạo, tôi đã bị quản lý đánh giá điểm thấp nhất. Trước khi thông báo điểm đánh giá, quản lý tôi đã xin lỗi tôi. Ông ấy nói rằng tôi đã làm việc chăm chỉ và rất hiệu quả, ông thực sự không muốn cho tôi điểm thấp nhất. Ông mong tôi thông cảm cho tình huống khó xử này. Ông hứa sẽ đền bù cho tôi trong tương lai khi có cơ hội. Tôi có thể hiểu được hoàn cảnh của ông ấy và nói với ông ấy rằng không cần bận tâm. Vì trong việc này bắt buộc sẽ cần phải có ai đó nhận điểm thấp nhất. Khi kết quả được công bố mọi người đều cảm thấy ái ngại cho tôi.

Trong tâm tôi hiểu rằng đây chính là cơ hội để buông bỏ tâm chấp trước vào danh lợi cá nhân. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội và cần vượt qua khảo nghiệm này. Tôi vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó một chuyện kịch tính đã xảy ra. Văn phòng tổng công ty sẽ trao thưởng cho 7 nhân viên xuất sắc được bầu chọn từ hơn 20 bộ phận. Mỗi bộ phận sẽ bầu cho một người. Tất cả các đồng nghiệp trong bộ phận của tôi đã bình chọn cho tôi, nhưng tôi nghĩ rằng họ đang chế giễu tôi vì tôi là người đạt điểm thấp nhất trong bộ phận của mình.

Tâm sợ mất thể diện và phàn nàn trỗi dậy. Tôi nhanh chóng nhận ra chúng là những tư tưởng phụ diện và cố gắng phủ nhận chúng bằng cách nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực. Tôi có thể cảm nhận được rằng các đồng nghiệp đã chân thành bầu cho tôi. Cuối cùng, tôi được đề cử với văn phòng tổng công ty để tham gia vòng bình chọn cuối cùng. Điều bất ngờ là trong số 7 người được trao thưởng, tôi xếp thứ 3. Các đồng nghiệp đều chúc mừng tôi còn người quản lý cũng cảm thấy rất nhẹ lòng. Trong lễ trao thưởng, tôi nhận được số tiền thưởng lớn hơn nhiều so với khoản tiền thưởng của bộ phận.

Cũng có một tình huống khác được an bài để tôi xả bỏ tâm chấp trước vào lợi ích cá nhân. Bộ phận của chúng tôi được giao nhiệm vụ quản lý ngân sách của công ty, đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng và cần dành rất nhiều tâm sức. Quản lý của tôi đã yêu cầu tôi nhận nhiệm vụ này thay cho những công việc khác mà tôi thường làm, tôi đã đồng ý. Khi tôi chuẩn bị tiếp nhận công việc, một đồng nghiệp trẻ trong cùng bộ phận đến gặp người quản lý và tôi, nói rằng anh ấy muốn làm công việc quản lý ngân sách. Quản lý của tôi từ chối bởi vì lãnh đạo cấp trên muốn tôi làm việc này. Bên cạnh đó, đồng nghiệp trẻ này cũng đang gánh vác một núi việc trên vai. Anh ấy rất tức giận. Tôi đã nói với người quản lý của mình rằng tôi không bận tâm nếu có đồng nghiệp trẻ hơn nhận công việc quản lý ngân sách miễn là nó có lợi cho bộ phận của chúng tôi. Quản lý của tôi nói rằng ông ấy không được phép giao công việc này cho cậu đồng nghiệp trẻ đó.

Bình thường tôi có mối quan hệ tốt với cậu đồng nghiệp này nhưng khi động chạm đến lợi ích cá nhân thì cậu ấy trở nên bất chấp. Cậu ấy đã công khai đấu tranh cho việc này. Những đồng nghiệp khác nói rằng cậu quá tham lam và lúc nào cũng chỉ muốn vượt lên trên người khác. Không dừng ở đó, cậu đã đến gặp cấp trên của tôi và cuối cùng cũng được nhận công việc này. Tất nhiên là cậu ấy cũng được tăng lương.

Không có việc gì là ngẫu nhiên đối với người tu luyện. Chẳng phải đây lại là cơ hội để tôi buông bỏ tâm danh lợi và tâm tranh đấu hay sao? Tôi nhắc nhở bản thân rằng mình phải làm các việc dựa trên Pháp lý của Đại Pháp và không nên bỏ lỡ cơ hội này. Tôi cảm thấy hài lòng vì mình đã không đấu đá chỉ vì lợi ích cá nhân như người ta vẫn làm và tôi đã có thể đề cao trong tu luyện.

Vì tôi đã thể hiện xuất sắc trong công việc, người quản lý đã chống lại những áp lực của Phòng 610 trong việc bức hại tôi. Ông ấy công khai nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Ông ấy thậm chí còn phá lệ và đề bạt tôi lên một vị trí cấp cao.

Trên đây là một vài trải nghiệm trong tu luyện của tôi. So với sự mong đợi của Sư phụ và yêu cầu của Pháp thì tôi còn cách xa lắm. Tôi sẽ tiếp tục học Pháp thật tốt và tu luyện tinh tấn. Tôi sẽ tiếp tục đề cao tâm tính, làm ba việc thật tốt và hoàn thành sứ mệnh cũng như trách nhiệm cứu độ chúng sinh. Tôi sẽ theo Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/11/440752.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/5/202106.html

Đăng ngày 09-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share