Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2022] Sau khi bị bắt giữ vào tháng 8 năm 2014 vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công, một giáo viên tiểu học ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam đã bị kết án 7,5 năm tù và thụ án trong Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Vân Nam. Lính canh đã cưỡng chế bà lao động nặng không công, tra tấn, tẩy não, cung cấp rất ít thức ăn và hầu như không cho bà tắm rửa hay sử dụng nhà vệ sinh.

Khi bà Vương Cúc Trân được thả vào tháng 8 năm 2020 (1,5 năm trước thời hạn), bà mới biết trường học đã sa thải bà mặc dù bà là một giáo viên xuất sắc từng được ngành giáo dục trao nhiều giải thưởng cấp huyện và cấp tỉnh. Không có nghề nghiệp nên bà đang vật lộn để khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Vụ bắt giữ và kết án gần đây nhất

Ngày 16 tháng 8 năm 2014, bà Vương cùng ba học viên Pháp Luân Công khác là ông Vương Chính Lễ, bà Tất Kim Thất và bà Lý Hiểu Linh đã đến huyện Tầm Điện lân cận để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Họ đã đưa một tờ tài liệu cho Quế Minh Hưng, bí thư Uỷ ban Chính trị và Pháp luật địa phương (một cơ quan ngoài vòng pháp luật có nhiệm vụ giám sát cuộc bức hại). Quế đã trình báo họ vào người của Đồn Công an Tiên Phong đã sớm kéo đến. Để ngăn các học viên lái xe đi, cảnh sát đã bắn xịt lốp xe của họ và bắt giữ họ. Một cảnh sát đã đánh đập và tát vào mặt họ, khiến một cái răng của bà Tất đã bị rụng ra.

Người của Phòng 610 đã giam các học viên cả đêm tại trụ sở Công an Tầm Điện và còng tay họ vào ghế sắt. Ngày hôm sau, cảnh sát chuyển ba nữ học viên đến trại tạm giam Nữ thành phố Côn Minh, còn chuyển ông Vương đến trại tạm giam huyện Tầm Điện.

Công an huyện Tầm Điện và Tung Minh đã đột nhập nhà các học viên và lục soát. Họ tịch thu các tài sản cá nhân với tổng trị giá 10.000 nhân dân tệ, bao gồm nhiều máy tính, đầu ghi DVD, máy in, sách Pháp Luân Công và tiền mặt.

aa20943fffb51344dbd2247b476f301c.jpg

Minh hoạ tra tấn: Ghế sắt, một dụng cụ mà các nhân viên chính quyền Trung Quốc sử dụng để tra tấn các học viên Pháp Luân Công.

Ngày 10 tháng 4 năm 2015, Toà án huyện Tầm Điện đã xét xử các học viên với cáo buộc “phá hoại việc thực thi pháp luật”, một cái cớ được quy chuẩn nhằm hình sự hóa Pháp Luân Công. Bên ngoài toà án, hàng trăm cảnh sát vây quanh toà nhà, bên trong phòng xét xử cũng đầy ắp cảnh sát và viên chức toà án. Mỗi học viên chỉ có hai người nhà được vào phòng xử án.

Công tố viên đã liệt kê nhiều nhân chứng trong cáo trạng nhưng không có ai xuất hiện tại toà để đối chất. Luật sư của bà Vương đã yêu cầu đưa bằng chứng ra trước toà, nhưng thẩm phán đã phớt lờ yêu cầu của bà.

Các luật sư đã biện hộ vô tội cho các học viên. Họ lập luận rằng quyền tự do tín ngưỡng của các học viên được Hiến pháp bảo vệ và không nên bị chính quyền xâm phạm. Họ nhấn mạnh rằng công tố viên đã không thể đưa ra bằng chứng chứng minh thân chủ của họ phá hoại việc thực thi pháp luật như thế nào khi thực hành tín ngưỡng của họ. Các luật sư đề nghị thẩm phán tha bổng các học viên.

Khi bà Vương tự bào chữa, thẩm phán đã liên tục ngắt lời và không cho bà tiếp tục lên tiếng.

Thẩm phán đã kết án họ vào ngày 4 tháng 5 năm 2015: Bà Vương, ông Vương và bà Tất bị kết án 7,5 năm, bà Lý 3 năm (với 4 năm quản chế). Bà Vương đã kháng cáo lên Toà án Trung cấp thành phố Côn Minh và cơ quan này đã ra quyết định giữ nguyên bản án vào ngày 20 tháng 7.

Ngày 17 tháng 9 năm 2015, ban quản lý Phòng Giáo dục huyện Tung Minh đã sai thải bà Vương dù bà đã cống hiến 27 năm cho ngành giáo dục.

Một năm lao động cưỡng bức ở trong trại tạm giam

Trước khi bị chuyển đến nhà tù, bà Vương đã trải qua hơn một năm ở trong trại tạm giam Nữ thành phố Côn Minh, ở đây bà bị bóc lột lao động tàn tệ. Mỗi ngày từ 6 giờ 30 phút sáng đến 6 giờ 30 phút chiều, bà phải lắp ráp bóng đèn và đẩy chúng vào ổ cắm đèn. Bà phải hoàn thành 1.000 cái mỗi ngày và làm thêm giờ nếu có yêu cầu nhiều hơn. Các ngón tay của bà phồng rộp và chảy máu cho đến khi hình thành vết chai. Một số sản phẩm đã được xuất khẩu.

3b1655dcf558c2f9fca41fa433f70401.jpg

Tranh vẽ minh hoạ tra tấn: Xưởng lao động khổ sai bên trong các trại tạm giam và nhà tù của Trung Quốc

Bà Vương phải làm việc 12 giờ mỗi ngày nhưng gần như không được cấp thức ăn có thể ăn được, ví dụ họ cung cấp đồ ăn là bắp cải đầy sâu bọ hay bí đã để trong nhiều tháng. Khoai tây được xem là thứ xa xỉ vì chúng chỉ được cấp khi các quan chức cấp cao đến để thanh tra hoặc trong những ngày lễ.

Bị tra tấn trong nhà tù nữ

Ngày 23 tháng 9 năm 2015, bà Vương và bà Tất bị đưa đến Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Vân Nam. Lính canh đã lệnh cho một tù nhân lột quần áo bà và lấy đi quần áo cùng dầu gội đầu của bà. Sau đó bà phát hiện người này đã đưa đồ dùng của bà cho các tù nhân khác, chỉ để lại cho bà một ít đồ lót và một bánh xà phòng.

Một lính canh đã lệnh cho hai tù nhân giám sát bà Vương 24/24. Không giống như những tù nhân mới khác vốn được nhà tù cung cấp bát để ăn cơm, các học viên chỉ được cung cấp thức ăn trong các bát mì ăn liền đã qua sử dụng.

Trong chín tháng đầu tiên bị cầm tù, lính canh đưa bà Vương vào diện quản lý nghiêm. Bà phải ngồi 13 giờ mỗi ngày trên một chiếc ghế đẩu nhỏ khiến lưng và chân bà rất đau. Lính canh không cho bà ngủ vì bà từ chối học thuộc nội quy nhà tù. Họ cũng ép bà phải đọc những cuốn sách lăng mạ Pháp Luân Công và viết báo cáo tư tưởng. Vào mùa đông khi các tù nhân khác phải mặc hai áo khoác để giữ ấm thì bà chỉ có một cái áo mỏng. Tù nhân chửi rủa bà cả ngày và lính canh giả vờ không hay biết.

e7f92eb1d9cebfc5de81424c7e97097c.jpg

Minh hoạ tra tấn: Ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ

Lính canh cố kiếm thêm điểm từ cấp trên bằng cách khiến các học viên từ bỏ đức tin của họ một cách công khai. Trong một căn phòng đầy người, bà Vương trước tiên bước lên bục và nói: “Các học viên Pháp Luân Công là vô tội khi có đức tin của mình. Khi ra tù, tôi sẽ dành phần đời còn lại để kiện lãnh đạo nhà tù vì đã bức hại các học viên.” Lính canh đã đưa bà vào diện quản lý nghiêm ngay lập tức.

Trong suốt thời gian đó bà bị cấm nói chuyện với mọi người, kể cả người nhà. Bà phải nộp đơn nếu muốn viết hay nhận thư hoặc gặp gia đình. Đơn cần được chấp thuận bởi hàng chục lính canh và được thông qua họp bàn xét duyệt. Lính canh không cho bà tự lấy thức ăn hay nước uống nên các tù nhân giám sát bà phải làm việc này cho bà. Họ không hài lòng khi phải làm thêm việc đó nên đã cắt giảm khẩu phần ăn của bà và giới hạn việc bà sử dụng nước nóng.

Bà phải ngồi trên một ghế đẩu nhỏ từ 6 giờ 30 phút sáng đến 10 giờ 30 phút tối và chỉ được đi lại 2 tiếng trong thời gian này. Lính canh chỉ cho bà một xô nước sạch mỗi tuần và bắt bà tắm và giặt quần áo trong nửa giờ. Những ngày khác, bà chỉ được cấp đủ nước để đánh răng. Bà chỉ được đi vệ sinh sáu lần một ngày dưới sự giám sát của tù nhân. Họ cấm bà nói chuyện với những người khác và nhìn xung quanh.

Tù nhân (hầu hết là những tội phạm buôn bán ma tuý) được trao quyền tuyệt đối và có thể lấy tài sản của các học viên tuỳ ý. Họ gồm Vương Bình (bị kết án chung thân), Tống Tĩnh, Vương Như Tâm, Cố Thượng Quỳnh và Túc Ba Hương (tất cả đều bị kết án 15 năm), Quế Phân (bị kết án 12 năm). Họ liên tục dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để vu khống các học viên nhằm để lính canh đưa học viên vào diện quản lý nghiêm ngặt và tra tấn họ.

Sau khi phát hiện bà Tất đưa một cuộn giấy cho một tù nhân, những người giám sát bà đã cáo buộc bà giao tiếp với người khác mà chưa được phép. Bà Tất đã bị đưa vào diện quản lý nghiêm ngặt.

Tiếp tục bị bức hại sau khi được thả

Chỉ một tháng sau khi bà Vương được thả vào ngày 17 tháng 8 năm 2020, người của chính quyền đã đến và sách nhiễu bà. Trưởng Phòng 610 đã phái người đến đe doạ gia đình bà vào ngày 16 tháng 9. Họ nói rằng bà phải báo cáo với cảnh sát và nếu bà không làm, họ sẽ giám sát gia đình bà và ngắt dịch vụ điện thoại của họ. Sáu ngày sau, Đồn Công an thịt rấn Tung Dương đã gọi lại để yêu cầu bà báo cáo với họ.

Các viên chức và cảnh sát đã gọi và đến gặp bà Vương cùng gia đình để sách nhiễu họ vào tháng 10 năm 2020 và tháng 1 năm 2021.

Tháng 12 năm 2021, một viên chức của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật đã gọi cho bà và bảo bà đến văn phòng. Bà Vương đã cảnh báo người này rằng tu luyện Pháp Luân Công là quyền hợp hiến của bà và bà ta phải dừng việc sách nhiễu lại. Người này đã đe dọa: “Bà nói rằng bà vẫn tu luyện Pháp Luân Công. Được thôi, tôi sẽ bảo cảnh sát đến tìm bà.”

Bài viết liên quan:

Bốn học viên bị xét xử vì phân phát tài liệu vạch trần cuộc đàn áp Pháp Luân Công

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/22/443924.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/20/201891.html

Đăng ngày 29-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share