Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-05-2022] Sau khi cha chúng tôi qua đời năm 2001, anh trai và em trai tôi đã thay nhau đón mẹ chúng tôi đến nhà riêng của họ để chăm sóc.
Trước đây mẹ chúng tôi phải chống chọi với đủ mọi loại bệnh tật, nghiêm trọng nhất là căn bệnh xơ cứng động mạch não. Bà luôn cảm thấy choáng váng, đi ngủ thì cảm giác như trời đất quay cuồng và có thể té ngã nếu quay người quá nhanh.
Bác sỹ nói rằng không có phương pháp điều trị hiệu quả cho mẹ tôi và chỉ có thể dùng thuốc để khống chế bệnh tình chuyển biến xấu đi. Nhưng việc uống nhiều thuốc đã khiến thận của mẹ tôi bị tổn thương nghiêm trọng và tiểu tiện không tự chủ. Mỗi lần đến nhà hai anh để thăm mẹ tại nhà của anh trai, tôi cảm thấy rất thương tâm. Đôi môi và khuôn mặt của mẹ tôi đều tím tái.
Thời điểm đó, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đang nghiêm trọng nhất. Tôi và chồng buộc phải sống xa nhà để tránh sự truy lùng của cảnh sát. Đầu xuân chúng tôi có dịp đến thăm mẹ một lần nữa. Lúc đó em trai tôi vừa mua được một căn hộ, còn anh cả sau đó cũng giúp vợ chồng tôi mua một căn nhà ở cùng tòa với em trai, để chúng tôi có một nơi trú chân an toàn.
Vì mẹ dọn đến ở với em trai tôi, nên khi mọi người đi làm, tôi sẽ qua học Pháp và luyện công cùng bà. Mẹ tôi nhanh chóng thuộc các động tác vì bà đã luyện công một thời gian trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999.
Vì mẹ tôi không biết chữ nên tôi đã đọc sách và mở băng ghi âm các bài giảng [của Sư phụ] cho bà nghe. Sức khỏe của bà mau chóng cải thiện và bà dần dần ngưng sử dụng thuốc.
Khi anh cả đến thăm, mẹ tôi nói với anh ấy rằng bà đã không còn uống thuốc nữa. Anh ấy nhìn bà với vẻ hoài nghi, nhưng khi trông thấy mẹ tôi có vẻ khá hơn rất nhiều, anh không nói gì.
Vào một bữa tối nọ khi có đông đủ thành viên trong nhà, anh trai tôi, [vốn là] một cán bộ cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã hơi ngà ngà say nên không giữ được bình tĩnh nói: “Hai đứa khốn nạn! Tại sao không cho mẹ uống thuốc! Tụi mày không hiểu bệnh tình của mẹ đã nghiêm trọng đến mức nào sao?“
Tôi và chồng không tranh cãi với anh ấy. Sau khi bình tĩnh lại, anh ấy có chút xấu hổ vì hành vi thô lỗ của mình: “Luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp thì cũng tốt thật. Mẹ chúng ta giờ đây ngày càng khỏe lên với tinh thần và sắc mặt rạng rỡ kìa.”
Mẹ nói với anh cả: “Con à, nếu mẹ không dùng đến thuốc, mẹ có thể tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền cho các con rồi? Con đừng đổ lỗi cho Đại Pháp. Tụi con nên ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân Thiện Nhẫn là tốt.”
Khi mẹ tôi tiếp tục tu luyện Đại Pháp, cơ thể bà đã trải qua nhiều lần tịnh hóa và tất cả các bệnh tật của bà đều biến mất. Bà không còn mắc chứng chóng mặt nữa, vai cũng không còn ê ẩm và đau nhức, nên bà có thể tự nâng tay lên để chải tóc. Sau khi chứng kiến những chuyển biến tích cực từ mẹ, anh trai tôi và những người họ hàng khác đều thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và [họ] đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/6/6/201700.html
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/17/443712.html
Đăng ngày 16-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.