Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-03-2022] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 57 tuổi ở nông thôn Trung Quốc. Trước khi tu luyện Đại Pháp vào năm 2004, tôi bị bệnh tim rất nặng. Gia đình tránh nói cho tôi nghe bất cứ tin nào có thể khiến tôi phấn khích hay đau buồn, vì xúc động sẽ khiến tôi ngất xỉu.

Có lần, em gái chồng tôi cùng chồng em ấy đến thăm mẹ chồng tôi. Vì chúng tôi đã không gặp họ một thời gian dài, nên chồng tôi quyết định đưa tôi đi cùng vì hôm đó tinh thần của tôi có vẻ tốt. Tuy nhiên, vì quá vui mừng khi gặp họ nên tôi đã ngất xỉu ngay khi chúng tôi mới vừa nói chuyện. Buổi tụ họp gia đình đã trở nên khá nguy hiểm đối với tình trạng sức khoẻ của tôi, nên tôi thường tránh tham dự những dịp tụ họp ăn mừng.

Tôi cũng không thể làm nhiều việc vì bị dị ứng. Ví dụ, tôi không thể thu hoạch bắp vào mùa thu vì nếu tôi đụng vào nó thì sẽ bị ngứa khắp người. Bởi tôi có sức khoẻ kém mà mẹ chồng đã thỉnh những phụ thể cáo, chồn về nhà thờ cúng, nhưng cũng không có tác dụng.

Năm 2004, khi cậu tôi mất, tôi đến dự lễ tang. Vì quá đau buồn nên tôi lại ngất xỉu. Lúc đó, em trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (một môn tu luyện thiền định cổ xưa) đã nhiều năm. Sau khi tôi tỉnh lại, cậu ấy nói: “Chị à, em đã bảo chị tu luyện Đại Pháp cùng em thì chị không chịu, và bây giờ nhìn chị mà xem…” Sự chân thành khuyên nhủ của cậu ấy đã khiến tôi cảm động, nên tôi đã nhận các cuốn sách Đại Pháp mà cậu ấy đưa cho.

Khi tôi bắt đầu luyện công và học Pháp, tim tôi nhanh chóng hồi phục, và kể từ đó tôi không còn mắc bệnh tim nữa. Điều đó đã thuyết phục chồng tôi và anh ấy cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Năm 2006, một hôm đột nhiên tôi bị ngứa ngáy khắp người. Lúc đó, tôi đã không ngộ ra là Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đang thanh lý thân thể cho tôi vì trước đây tôi bị dị ứng da. Mỗi ngày, tôi đều gãi cho đến khi da đỏ bầm và trầy xước. Cuối cùng, vì không thể chịu nổi nữa nên tôi đã mua thuốc và truyền dịch tại nhà.

Sau khi truyền dịch, chồng đưa tôi về nhà mẹ tôi và tôi ngủ lại đó. Ngày hôm sau, đầu tôi sưng lên khủng khiếp. Mặt tôi cũng nhận không ra, thậm chí lỗ tai cũng sưng to. Kỳ thực là cả người tôi đều sưng lên.

Khi chồng đến đón tôi, anh ấy không nhận ra tôi và sợ phát khiếp. Về đến nhà, tôi vẫn còn bị ngứa khắp người và rất muốn gãi. Ngay khi tôi gãi, lớp da bị tróc và máu mủ chảy ra. Tôi ngứa từ mặt đến chân. Ngoại trừ móng tay và móng chân, thì lớp da trên người tôi và ngay cả da ở mắt cũng bị ảnh hưởng.

Tôi phải trải một tấm ga chống thấm trước khi ngồi hoặc ngủ trên giường, che tay và chân bằng khăn giấy. Da mặt tôi mưng mủ và đôi mắt sưng lên. Tôi phải dùng tay vạch mí mắt ra để nhìn và chất bẩn trong mắt khiến tôi nhìn gì cũng bị mờ. Tôi cố gắng không di chuyển nhiều để tránh làm bẩn mọi thứ. Các vết thương vẫn tiếp tục chảy mủ và có mùi tanh.

May thay, chúng tôi có hệ thống sưởi ấm tốt nên tôi có thể mặc quần áo rộng cả ngày. Thỉnh thoảng, tôi nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ và đọc vài trang sách Chuyển Pháp Luân. Vì tôi không thể tự chăm sóc bản thân nên chồng tôi phải tìm những công việc lặt vặt gần nhà.

Một hôm vừa về đến nhà, anh ấy nói: “Sao trong nhà có mùi hôi vậy?” Anh ấy phát hiện ra mùi hôi bốc ra từ đầu tôi vì các vết thương mưng mủ trên da đầu đã thấm vào tóc. Anh ấy lấy một cái thau lớn và gội đầu cho tôi hai lần bằng soda và muối. Chất dịch trong thau nhớp nháp và bốc mùi.

Lúc đó, cả người tôi sưng phù và đỏ – như nạn nhân bị phỏng. Tôi nghe nhiều người xì xào rằng tôi có thể không còn sống được bao lâu nữa.

Trong tâm tôi biết sự ngứa ngáy ban đầu là Sư phụ giúp tôi thanh lý thân thể. Sau rất nhiều năm uống thuốc và truyền dịch, tôi đã tích tồn quá nhiều chất bẩn trong cơ thể. Nhưng vì không muốn chịu khổ nên tôi đã đi đến phòng khám để truyền dịch. Mặc dù cơ thể tôi thành bộ dạng này, nhưng may là tôi không thấy đau. Sau này tôi nhận ra rằng Sư phụ đã gánh chịu thay cho tôi. Da tôi tiếp tục chảy mủ trong bốn tháng tiếp theo cho đến một hôm thì bất ngờ không chảy nữa và bắt đầu lên da non. Sưng tấy cũng giảm và sau khi tất cả các vết thương đã lành lại mà không để lại một vết sẹo nào.

Năm 2008, tôi xuất hiện triệu chứng yếu cơ không rõ nguyên nhân và bị khá nặng. Tôi nghe nói bệnh này không thể chữa trị giống như đa số các bệnh ung thư. Tôi sẽ khóc thét vì đau dù chỉ bị chạm nhẹ và thậm chí gặp khó khăn khi nhấc tay và cầm đũa. Tôi không thể bật bếp để hâm nóng thức ăn và mất vị giác.

Tôi rất buồn khi không thể đứng luyện công vì lòng bàn chân tôi rất đau. Tình trạng này kéo dài hơn hai năm cho đến một ngày tôi quyết định sẽ phải luyện đủ năm bài công pháp. Mặc dù như thể đang đứng trên cả triệu mũi kim, nhưng tôi tự nhủ bản thân phải vượt qua quan này trong hôm nay.

Tôi vừa khóc vừa kêu lên: “Xin Sư phụ cứu con!” Ngay lập tức tôi cảm thấy một thứ vật chất nào đó đã rời khỏi cơ thể. Cơn đau nhói ở bàn chân giảm dần nên cuối cùng tôi có thể luyện xong năm bài công pháp. Kể từ thời điểm đó, sức khoẻ của tôi dần dần khôi phục về trạng thái chính thường.

Tôi không sao biểu đạt hết lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Ngài đã cải biến tôi từ một người có tiếng bệnh tật thành một người khỏe mạnh và ban cho tôi một cuộc đời mới.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/14/438553.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/1/199742.html

Đăng ngày 18-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share