Bài viết của Quốc Tử, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-03-2022] Cha mẹ tôi vốn là nông dân. Họ đã gắn bó với ruộng đồng từ thuở bé. Với gánh nặng gia đình đông con cái, cả hai đều kiệt lực làm lụng vất vả, do đó ông bà phải đối mặt với nhiều vấn đề về sức khỏe khi về già. Nhưng từ khi cha mẹ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cơ thể của họ đã có những biến đổi to lớn –– tất cả bệnh tật đều không còn, nét mặt tươi tắn và luôn tràn đầy năng lượng.

Tôi thì bị viêm khớp, hay chóng mặt, có vấn đề về túi mật và đau bụng mỗi chu kỳ kinh nguyệt. Dù vấn đề không lớn, nhưng quả là một thách thức đối với một người vừa phải chăm lo cho gia đình và công việc như tôi. Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Công giống như cha mẹ mình. Trong vòng hai tháng, tất cả các vấn đề liên quan tới sức khỏe của tôi đã không còn. Sự nhẹ nhàng và thoải mái lan tràn khắp cơ thể. Chồng tôi thấy vậy cũng bước vào tu luyện. Anh ấy đã bị chứng đau nửa đầu từ khi còn rất nhỏ. Sau khi tu luyện, chứng đau đầu của anh ấy đã biết mất.

Tôi có hai cô con gái, đứa đầu là Nhất Minh (hóa danh) đã đi làm và Nhị Minh (hóa danh) đang học trung học. Cả hai cháu đều tu luyện Đại Pháp.

Nhất Minh theo chúng tôi tu luyện từ khi cháu còn rất nhỏ. Hồi đó, vợ chồng tôi thức dậy vào khoảng 3:50 sáng và cùng nhau đến một điểm luyện công tập thể. Kết thúc buổi tập, chúng tôi sẽ về nhà và chở cháu đi học. Vào cuối tuần hoặc ngày nghỉ, cháu thường theo chân chúng tôi ra điểm luyện công.

Kể từ khi cuộc bức hại diễn ra, Nhất Minh đã rất sợ hãi, cháu đã ngừng tham gia học Pháp và luyện công. Khi lên lớp bảy vào khoảng tháng 9 năm 2005, một vài nốt ban đỏ xuất hiện trên chân của cháu. Vì cháu nói không thấy đau hay ngứa gì, nên tôi cũng không để ý nhiều đến nó.

Một ngày nọ, Nhất Minh đột nhiên đau dạ dày dữ dội. Đau đến mức cháu không thể ngồi yên một chỗ, càng không thể ngủ được. Tôi gọi cho một người họ hàng làm việc trong bệnh viện. Anh ấy đến khám và tiến hành truyền dịch, nhưng các triệu chứng của con tôi không thuyên giảm. Chúng tôi nhanh chóng đưa cháu đến bệnh viện trong thành phố. Bác sĩ chẩn đoán con gái tôi bị “viêm ruột thừa” và nói cần phải mổ gấp. Chúng tôi quyết định đưa cháu về nhà và thử chữa trị bằng các bài thuốc dân gian. Không có kinh nghiệm hay người giúp đỡ, tình trạng của cháu diễn biến trầm trọng hơn. Những chấm đỏ bây giờ đã nổi khắp người.

Chúng tôi đành quay trở lại bệnh viện và lần này bác sĩ xác nhận rằng con tôi bị Viêm thành mạch dị ứng, một chứng rối loạn miễn dịch gây viêm và chảy máu ở các mạch máu nhỏ, có thể ảnh hưởng đến da, cơ khớp, ruột và thận. Các nốt mẩn đỏ, viêm khớp và đau bụng là một số triệu chứng điển hình của bệnh này.

Thận của Nhất Minh đã bị thương tổn và cháu đã phải nhập viện trong mười ngày. Toàn thân cháu bị sưng tấy, nhưng càng điều trị, các triệu chứng càng tồi tệ hơn. Chúng tôi quyết định đưa cháu đến gặp các bác sĩ chuyên khoa ở Bắc Kinh.

Vì tôi phải ở nhà để chăm sóc Nhị Minh, nên chồng cùng anh trai tôi đã đưa Nhất Minh đến Bắc Kinh. Cháu rất đau đớn và khổ sở. Đôi chân bị sưng tấy đến mức không thể ngồi xổm được. Hai người phải để cháu ngồi xe lăn rồi đẩy đến nhiều khoa khác nhau trong bệnh viện.

Bệnh viện ở Bắc Kinh đã tiêm steroid cho cháu. Khi ra viện được khoảng 20 ngày, tình trạng sưng tấy toàn thân đã mất hẳn, nhưng việc tiêm steroid đã khiến cháu tăng cân rất nhiều. Nhìn cháu, ai có thể nghĩ cháu chỉ là một đứa trẻ mới thành niên chứ? Đó cũng là tác dụng phụ của việc uống rất nhiều loại thuốc khác nhau. Hàng ngày, chúng tôi cũng phải xét nghiệm nước tiểu của cháu để theo dõi tình trạng bệnh.

Một hôm, cháu lên cơn sốt cao. Ở gần thôi, tôi cũng cảm thấy luồng nhiệt nóng ran từ người con gái tỏa ra. Không thể chịu đựng lâu hơn nữa, cháu ngồi dậy và đề nghị chồng tôi một việc, đó là hai cha con sẽ cùng nhau tọa thiền.

Sau một giờ, cháu đổ rất nhiều mồ hôi và đã hạ sốt! Kể từ hôm đó, cháu quyết định không động đến một viên thuốc nào nữa. Cháu tự tay chép cuốn Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Công), đồng thời bắt đầu luyện công trở lại, lượng hoóc-môn steroid trong người cũng từ đó dần dần giảm bớt.

Viêm thành mạch dị ứng là một tình trạng rất hiếm gặp và khó chữa. Một người hàng xóm và một đồng nghiệp của tôi đều mắc bệnh này và cả hai đều được tiêm steroid. Kết quả là cả hai đều bị hoại tử đầu xương đùi và đồng nghiệp của tôi phải nghỉ hưu sớm ở tuổi 40. Vậy mà không cần đến steroid và các loại thuốc đặc trị khác, Nhất Minh đã hồi phục hoàn toàn sau khi cháu quay lại tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ đã ban cho con gái tôi một cuộc sống thứ hai.

Ngoài căn bệnh hiếm gặp của Nhất Minh nay đã khỏi, Nhị Minh cũng được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Công. Vào tháng 10 năm 2016, khi Nhị Minh học lớp sáu, cháu bị bong gân ở mắt cá chân vào trước ngày cháu được mời làm phù dâu trong đám cưới của anh họ. Tôi đã đả tọa cùng cháu trong một tiếng, sau đó mắt cá chân của cháu đã ổn. Ngày hôm sau, cháu rạng rỡ diện chiếc váy xinh xắn của mình trong buổi tiệc cưới.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bảng tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/27/437374.html

Bảng tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/14/199901.html

Đăng ngày 10-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share