Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2022] Từ trước khi nghỉ hưu, tôi đã bắt đầu tìm kiếm một pháp môn chân chính để tu luyện nhưng không thành. Khi bản thân mắc trọng bệnh, tôi cảm thấy rất tuyệt vọng và đinh ninh rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm được chính pháp. Tuy nhiên, khi lần đầu tiên được đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nhìn thấy ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí vào năm 1999, tôi biết đây chính là vị Sư phụ mà tôi vẫn tìm kiếm bấy lâu và vui mừng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi mất một tuần lễ để học thuộc “Luận Ngữ.” Sau đó, khi bắt đầu đọc bài giảng thứ nhất, tôi cũng muốn học thuộc, liền đọc một câu học thuộc một câu, cứ như vậy sau hơn một tháng tôi chỉ học thuộc xong một phần của bài giảng thứ nhất. Một học viên gợi ý rằng tôi nên ngừng học thuộc Pháp để có thể đọc hết toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân. Vậy nên tôi đã tạm thời ngừng học thuộc. Tuy vậy tôi vẫn dành rất nhiều thời gian để học thuộc Hồng Ngâm và Tinh Tấn Yếu Chỉ.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt giam phi pháp vì tôi tu luyện Đại Pháp. Lúc đó, tôi đã có thể nhẩm thuộc một phần trong bài giảng thứ nhất của cuốn Chuyển Pháp Luân và rất nhiều bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm và Tinh Tấn Yếu Chỉ. Hằng ngày, tôi dành rất nhiều thời gian để nhẩm thuộc Pháp. Tôi cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên mình, vậy nên tôi không hề bị dao động trong những tháng ngày đầy thử thách đó.

Uy lực vô biên của Đại Pháp

Trong trại lao động cưỡng bức, có một người được coi là thành phần “cốt cán” của Đảng Cộng sản Trung Quốc — cũng từng là một học viên, đã cố gắng tẩy não tôi. Tôi nhân cơ hội này dạy cô ấy nhẩm thuộc các bài kinh văn trong cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ. Uy lực vô biên của Đại Pháp đã thức tỉnh cô ấy và cuối cùng cô ấy đã quay trở lại tu luyện.

Cũng có một cựu học viên khác cố gắng chuyển hóa tôi, vậy nên tôi đã nhẩm thuộc Pháp cho cô ấy nghe. Sau đó cô ấy đã nhanh chóng quay trở lại tu luyện và nói với lính canh: “Tôi không nên từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Tôi tuyên bố rằng những lời nói và việc làm của tôi sau khi bị tẩy não là vô hiệu.”

Bởi vì tôi kiên định không lay động, lính canh và những người hợp tác với họ không thể chuyển hóa tôi, cho dù họ dùng mọi phương thức để thuyết phục hay đe dọa tôi. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm, và những cựu học viên đó đã thức tỉnh và quay trở lại tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Năm 2011 tôi trở về nhà. Sau khi học thuộc 3 cuốn Hồng Ngâm, tôi bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Trước tiên, tôi học thuộc từng đoạn, sau khi học thuộc các đoạn trong một chương, tôi lại đọc lại một lượt chương đó, cứ như vậy cho đến khi học thuộc cả bài giảng, lại đọc lại bài giảng đó, sau khi học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân, lại đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi dùng cách này để kiểm tra xem mình có đọc đúng hay không. Nếu tôi mắc bất kể một lỗi nào tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Nhờ cách này mà tôi đã có thể ghi nhớ một cách có hệ thống toàn bộ cuốn sách. Trong quá trình học thuộc Pháp, tôi không ngừng hướng nội và tu chính bản thân. Hầu như ngày nào tôi cũng phải vượt qua cơn buồn ngủ. Tôi cũng cần phải thanh trừ chấp trước lười biếng, tâm sợ khổ và tâm an dật. Mọi thời khắc tôi đều cảm thấy Sư phụ đang bảo hộ và khích lệ mình. Ý thức về sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp đã khích lệ tôi học thuộc Pháp nhiều hơn và không được buông lơi.

Thành tâm cứu người

Khi tôi bắt đầu phân phát tài liệu giảng chân tướng và nói với mọi người về cuộc bức hại, tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con muốn cứu độ hàng vạn chúng sinh.” Tôi vẫn giữ danh sách số liệu những người đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. 3 năm sau, khi con số lên đến 10 ngàn người thì tôi dừng không đếm nữa.

Tôi là một điều phối viên ở địa phương. Tôi cũng thường đi tới từng thị trấn để phân phát tài liệu chân tướng và bùa hộ mệnh. Tôi gắng sức giải quyết bất kể khó khăn nào mà các học viên phải đối diện. Bất kể đi tới đâu, tôi luôn luôn học thuộc Pháp trên đường tới đó. Tôi cảm nhận rằng Sư phụ luôn ở bên mình, củng cố chính niệm, giúp tôi tỉnh táo và khai mở trí huệ cho tôi.

Đôi lúc 7 giờ sáng tôi đã rời khỏi nhà nhưng đến tận 7 giờ tối mới về nhà. Tôi thường học thuộc Pháp xong vào khoảng 2 – 3 giờ sáng. Một ngày nọ, khi tôi học xong là 4 giờ sáng nhưng tôi vẫn kịp thức dậy đúng giờ để gặp đồng tu vào lúc 7 giờ sáng.

Một lần tôi tới thăm một đồng tu sống cách xa nơi tôi ở hơn 100 dặm. Bà ấy không được đi học nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, bà vẫn có thể đọc được các sách Đại Pháp. Bà ấy cũng đã học thuộc Hồng Ngâm và các bài kinh văn trong cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ.

Bà đã bị giam giữ phi pháp tại một trung tâm tẩy não trong khoảng 1 năm. Tong khi bị giam giữ, bà nhất định không tuyên bố từ bỏ tu luyện Đại Pháp và kiên trì tiếp tục luyện công. Trước và sau khi bà được trả tự do, hằng ngày bà đều đi ra ngoài giảng chân tướng và giúp 10 – 12 người thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Bà đã 70 tuổi nhưng nhìn rất trẻ. Thậm chí bà còn học được cách vượt tường lửa để tải tài liệu chân tướng và sản xuất những cuốn sách nhỏ chân tướng.

Đúng như lời Sư phụ giảng:

“Bởi vì tu luyện đã đến bước ấy, cũng là ngộ tính của họ đã đạt đến bước ấy, tiêu chuẩn tâm tính của họ đạt đến bước ấy, trí huệ của họ cũng là đạt đến bước ấy.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

“Mọi việc đều do Sư phụ quyết định”

Bất cứ khi nào học thuộc Pháp tôi đều lập tức cảm nhận được một dòng năng lượng chảy thông thấu toàn bộ cơ thể. Tôi đã thể nghiệm được điều Sư phụ giảng:

“Vậy nên công này hoàn toàn tự động chuyển hoá liên tục con người ta, nó hình thành nên một loại “công luyện người”, cũng gọi là “Pháp luyện người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi luyện bài công pháp thứ 2 và thứ 5, tôi cảm nhận thân thể và mọi vật xung quanh dường như trống rỗng và rất dễ chịu. Tôi cũng trải nghiệm được trạng thái:

“Còn một trạng thái nữa: ngồi tới ngồi lui phát hiện chân [biến] mất, không biết rõ chân đã đi đâu mất, thân thể cũng [biến] mất, cánh tay cũng [biến] mất, bàn tay cũng [biến] mất, chỉ còn mỗi cái đầu não. Luyện tiếp nữa thì thấy đầu não cũng [biến] mất, chỉ còn [mỗi] tư duy của bản thân, một chút ý niệm biết rằng bản thân đang luyện công nơi ấy.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Khi phát chính niệm, tôi cảm nhận được toàn thân và môi trường xung quanh trở nên trống rỗng, chỉ còn cảm giác thấy bàn tay vẫn đang lập chưởng phát chính niệm. Thậm chí tôi còn phát chính niệm trong giấc mơ! Vào thời kỳ đầu bức hại, trưởng đồn cảnh sát đe dọa tôi: “Nếu bà không dừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con cái bà sẽ bị đuổi việc và cháu bà sẽ bị đuổi học.” Tôi bảo ông ấy: “Mọi việc đều do Sư phụ quyết định.”

Chồng tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện tu luyện của tôi. Ông ấy làm mọi việc đồng áng và luôn chủ động nấu cơm trưa. Lương hưu của tôi bị giữ lại từ tháng 10 năm 1999 bởi vì tôi không từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, thu nhập của chồng tôi vẫn đủ để nuôi sống gia đình. Các con tôi cũng rất hiếu thảo và luôn luôn mua đồ ăn và quần áo cho cha mẹ.

Con của tôi làm quản lý trong một doanh nghiệp quốc doanh. Tôi có hai đứa cháu đang theo học tại các trường đại học hàng đầu. Cháu trai lớn tuổi nhất đã nhận được một công việc tốt sau khi ra trường.

Không lâu sau đó, con trai tôi, cũng là một học viên, gặp quan nghiệp bệnh. Tôi nói với cháu: “Hãy đến nhà mẹ học thuộc Pháp nhé.” Cháu đã dành toàn bộ thời gian học thuộc Pháp và chúng tôi chỉ gặp nhau khi đến bữa ăn, luyện công và phát chính niệm. Ba ngày sau, các triệu chứng nghiệp bệnh của cháu đã biến mất.

Một đồng tu — khoảng một năm nay không gặp tôi — nói với tôi rằng: “Bây giờ trông chị trẻ lắm. Thật khó mà tin nổi là chị đã gần 80 tuổi rồi. Tóc chị vẫn còn đen!” Một lần tôi tới một khu dân cứ để giảng chân tướng cho một người tôi quen từ nhiều năm trước. Bà ấy đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và đồng ý nhận Cửu Bình và cuốn Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản. Bà ấy đã không nhận ra tôi và nói: “Xin cảm ơn.” Bà ấy đã rất bất ngờ khi biết tên tôi: “Tôi biết chị! Đã nhiều năm rồi không gặp chị. Bây giờ tôi thậm chí không thể nhận ra chị nữa.” Tôi nói với bà ấy: “Lúc nào muốn chị có thể tới nhà tôi chơi!”

Camera giám sát bị gỡ

Tôi bị theo dõi kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu. Sau khi tôi gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhiều cảnh sát mặc thường phục và nhân viên văn phòng quản lý xã hội tổng hợp của chính phủ theo dõi tôi mọi lúc mọi nơi. Họ cũng lắp đặt một vài camera theo dõi trong tòa nhà và 6 chiếc khác trong khu vực. Vào những ngày nhạy cảm hoặc dịp Tết, có người đã đến nhà đe dọa tôi.

Vài năm nay, môi trường xung quanh tôi bắt đầu thay đổi. 2 năm trước, nhân viên từ Phòng Công an quận đến nhà tôi. Tôi đã ghi lại tên và số điện thoại của họ và bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Tôi nói với người cảnh sát trưởng: “Anh đã phạm tội ác rất lớn vì bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Anh phải bù đắp cho những việc mình đã làm!” Anh ấy nói: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Sau đó tôi đưa cho anh ấy một bài báo giải thích tại sao cuộc bức hại này là phi pháp và bảo anh ấy mang nó tới văn phòng để mọi người đều có thể đọc.

Từ năm ngoái, không còn ai theo dõi hoặc tới nhà khủng bố tôi nữa.

Vào ngày 25 tháng 4, tôi nhìn thấy một nhân viên văn phòng quản lý xã hội tổng hợp ở gần nhà tôi. Tôi chào cậu ấy và mời cậu ấy vào nhà. Tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại và cậu ấy đã đồng ý thoái đảng. Tôi cũng đưa cho cậu hai tấm thẻ có mã QR để truy cập vào các trang web không bị kiểm duyệt và đưa 1 chiếc cho gia đình cậu. Cậu ấy liên tục cảm ơn tôi.

Sau đó tôi phát hiện rằng cảnh sát đã gỡ vài chiếc camera giám sát. Uy lực vô biên của Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến môi trường tu luyện của tôi. Con xin cảm tạ Sư tôn!

Kết luận

“Hết thảy công, hết thảy Pháp tất cả đều ở trong sách, bằng đọc Đại Pháp mà tự đắc được cả.” (Bái Sư, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau khi đọc đoạn Pháp của Sư phụ, tôi nghĩ: “Nếu đi tới đâu tôi đều có thể nhẩm Pháp, tâm trí tôi sẽ luôn được đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn. Như vậy những nhân tố của cựu thế lực cũng sẽ không khởi được tác dụng. Cựu thế lực chỉ bất quá là những thần của cựu vũ trụ vào thời kỳ diệt. Tân vũ trụ sau khi Sư phụ chính Pháp thậm chí còn mỹ diệu hơn cả cựu vũ trụ ở thời kỳ thành. Là một đệ tử Đại Pháp, chúng ta ở đây chính là để trợ Sư chính Pháp.”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/20/438884.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/10/199479.html

Đăng ngày 24-06-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share