Bài viết của học viên Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2021] Tôi sinh ra vào những năm 1980, là con của các đệ tử Đại Pháp lâu năm tu luyện Đại Pháp từ năm 1998. Còn tôi là một học viên mới, mới chỉ bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 6 năm 2018.

Tu luyện Đại Pháp sau khi hồi phục thể chất và tinh thần

Trong vòng 10 năm trước khi đắc Đại Pháp, tôi bị thoái hóa đốt sống cổ thể nhẹ, ngày càng nặng hơn theo năm tháng. Cuối cùng, tôi phải đến gặp bác sỹ, được bác sỹ làm giảm các triệu chứng nhưng không trị được dứt. Tôi đã phải sống chung với chứng chóng mặt và suy giảm trí nhớ.

Vốn tính nóng nảy, tôi không ngại tranh đấu vì danh vì lợi, do đó tôi thường cảm thấy bất mãn với cuộc sống; Tôi cũng thường xuyên cãi vã với chồng, vì thế mà càng thêm phiền muộn.

Tháng 3 năm 2017, tôi và một người bạn đến mua sắm ở một trung tâm. Vừa bước vào, tôi bỗng cảm thấy chóng mặt, mất sức. Bạn tôi đã dìu tôi vào một chỗ nghỉ ngơi một lúc. Sau đó, tôi gọi taxi để quay về nhà. Về đến nhà, tôi không còn sức mà nấu ăn nữa nên chồng tôi phải ở nhà giúp tôi.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu hành trình khám chữa bệnh, Đông – Tây y, kết hợp Phong thủy, tổng chi phí gần 20.000 tệ, cũng đều vô ích.

Sau một năm bị bệnh tật dày vò, tinh thần tôi rất kém, cảm thấy não có lớp màng mỏng bao phủ, không thể suy nghĩ như bình thường, mọi thứ trở nên u tối. Đôi khi tôi không thể hiểu được mọi người đang nói gì. Đầu tôi cứ như bị giam cầm trong một xà lim tăm tối. Cảm giác đó không thể diễn tả thành lời. Tôi cảm thấy mình đã mắc phải một căn bệnh nan y, như thế sắp hết mệnh lìa đời.

Học các nguyên tắc cơ bản của Đại Pháp

Trước đây, mẹ tôi đã từng bảo tôi học Đại Pháp, nhưng tôi lại hy vọng bác sỹ có thể giúp chữa khỏi bệnh cho tôi. Lúc ấy, tôi đã tuyệt vọng, mẹ lại nói chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu tôi. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành học Đại Pháp. Sau hơn nửa năm học Pháp và luyện công, tôi đã dần khỏi bệnh.

Mặc dù tôi cũng trải qua một quá trình tiêu nghiệp khổ khôn xiết, nhưng với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã vượt qua. Sáu tháng sau, mọi triệu chứng khó chịu trên cơ thể và tâm trí của tôi bỗng biến mất. Tôi cảm thấy như được tái sinh. Suy nghĩ và tâm tính của tôi đã thay đổi. Đại Pháp thật tuyệt vời!

Tôi cảm thấy thật may mắn khi bước vào tu luyện tại thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, và tôi biết ơn Sư phụ đã không bỏ rơi tôi.

Thật là một vinh dự khi được trở thành một học viên Đại Pháp trong cuộc đời này! Tôi hiểu rằng luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác là vì để đắc Pháp ngày hôm nay, trợ Sư chính Pháp, hoàn thành đại thệ nguyện tiền sử, cũng như hoàn thành sứ mệnh thần thánh, trang nghiêm, và theo Sư phụ trở về nhà.

Người dì lạnh lùng tìm hiểu chân tướng Đại Pháp

Từ năm ngoái, tôi cùng một đồng tu lâu năm đi giảng chân tướng. Sau đó một thời gian, tôi đã có thể tự giảng chân tướng và làm tam thoái cho mọi người.

Khi tôi có nguyện vọng muốn cứu người, Sư phụ sẽ gia cường chính niệm và khai mở trí huệ cho tôi. Tôi đã thuyết phục được nhiều người làm tam thoái.

Đặc biệt, sự xuất hiện của đại dịch vào cuối năm ngoái đã tăng cường chính niệm cứu người của tôi. Tôi nghĩ chúng sinh đều đang ở bên bờ vực, nên tôi phải cứu họ, vì đệ tử Đại Pháp là hy vọng duy nhất của họ. Nếu tôi không trân quý cơ hội này, một khi qua đi, hối tiếc sẽ là quá muộn.

Suốt hai năm tu luyện vừa qua, tôi đã chứng kiến nhiều kỳ tích. Điều khó quên nhất là, sau khi làng chúng tôi được mở cửa trở lại, tôi đã giảng chân tướng cho người dì lạnh lùng của tôi.

16 năm trước, gia đình tôi và gia đình chú tôi nảy sinh mối hận thù sâu sắc, và hai gia đình đã cắt đứt liên lạc kể từ đó. Người trong gia đình hai bên mỗi khi gặp nhau là coi nhau như kẻ thù.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng nếu tôi không thể yêu kẻ thù của mình, tôi sẽ không thể viên mãn. Trong những ngày đầu tu luyện, tôi có lần mơ thấy chú trẻ.

Tôi đắc Pháp muộn, thường cảm thấy bản thân học Pháp chưa đủ. Do đó, tôi đề cao rất chậm chạp.

Một hôm, tôi định tham gia một buổi chia sẻ trải nghiệm tu luyện do các đồng tu trong huyện tổ chức. Tôi muốn gặp những đồng tu đã tu luyện tốt để học hỏi từ họ.

Tôi cảm thấy như vậy nhất định sẽ giúp tôi đề cao trong tu luyện. Một hôm, cuối cùng tôi đã có cơ hội ngồi cùng các đồng tu mà tôi chưa từng gặp, và chúng tôi cùng đọc Bài giảng thứ sáu của sách Chuyển Pháp Luân.

Khi gần đến lượt mình, trước đông đảo đồng tu, tôi không khỏi căng thẳng. Tôi không biết phải làm sao.

Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy một trường năng lượng từ bi bao quanh mình, sự căng thẳng trong tôi biến mất. Lần đầu tiên, tôi được trải nghiệm vẻ đẹp của việc hòa vào trường năng lượng của Đại Pháp.

Ngày hôm sau, tôi cảm thấy tình trạng của mình rất tốt, và tôi định sẽ đi thăm một số người thân. Tôi mang theo tờ rơi và thẻ thông tin.

Tôi cảm thấy hạnh phúc và có chính niệm mạnh mẽ muốn cứu những người khác trên đường sang nhà mẹ tôi. Mọi người tôi gặp đều thân thiện và tôi cảm thấy sinh mệnh của chúng sinh thật trân quý. Tôi muốn nói cho họ biết sự thật.

Khi đang đi bộ, tôi nhìn thấy dì từ xa. Trước kia, dì không hiểu Đại Pháp, tôi cảm thấy lần này tôi nên tự mình giải thích chân tướng cho dì.

Tôi nói với dì: “Dì có thấy Vũ Hán chính là lời cảnh tỉnh cho những người sống trong khu vực của chúng ta không? Khi thảm họa ập đến, chỉ bằng cách liên tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, hiểu rõ sự thật và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mới có thể cứu được các sinh mệnh.”

Tôi khuyên dì niệm chín chữ bảo bình an cho gia đình khi dì về đến nhà, và dì đã đồng ý. Sau đó, tôi nhìn thấy một người phụ nữ khác và nhận ra đó là dì trẻ; dì đã không nói chuyện với chúng tôi suốt 16 năm qua. Tuy vậy, trông dì rất thân thiện. Tôi hiểu chúng sinh đang bị chôn vùi trong mê. Tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là giảng chân tướng cho dì.

Vì lúc đó tôi đeo khẩu trang nên dì không nhận ra và đi ngang qua tôi. Dì đi xe đạp điện và lái rất nhanh. Tôi cũng lái chiếc xe đạp điện, cố gắng đuổi kịp dì. Gần đến cổng làng mẹ tôi, tôi đã bắt kịp dì.

Tôi chào dì. Lúc đó, tôi cảm thấy giữa chúng tôi không còn gì ngăn cách. Tôi chỉ cảm thấy, là người một nhà thì cần phải nói cho dì biết chân tướng để cứu dì. Tôi quyết định nói dì dừng xe một lúc vì tôi muốn nói chuyện với dì.

Dường như dì đã nhận ra tôi, nhưng dì không chắc có phải tôi đang nói với dì không. Tôi kéo khẩu trang xuống và dì nói: “Cháu là cháu gái thứ đấy à. Bao nhiêu năm chúng ta không nói chuyện rồi. Cháu làm gì mà trông trẻ đẹp vậy?”

Tôi nói: “Đó là bởi vì cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Năm ngoái, cháu còn có bệnh đấy. Cháu nghe nói dì bị đau chân à. Cháu muốn khuyên dì niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, rồi dì sẽ lành lại.” Tôi đã giảng chân tướng cho dì, và dì đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Về đến nhà, tôi cảm thấy những gì xảy ra lúc đó như một giấc mơ vậy. Ngày hôm sau, tôi nhận ra rằng chỉ cần tôi muốn cứu người và giữ chính niệm, mọi thứ đều có thể được thực hiện với sự an bài của Sư phụ.

Vài tháng sau, bà tôi qua đời. Trong tang lễ, vì mẹ tôi làm theo lời dạy của Sư phụ để xả bỏ oán hận, và nói chuyện với dì và chú, nên đại gia đình của chúng tôi cũng đã hòa giải được mâu thuẫn.

Những gì mẹ tôi làm cũng đã để lại ấn tượng tốt cho những người hàng xóm. Họ nói mẹ tôi là người có cá tính mạnh mẽ, không bao giờ chịu cúi đầu. Bà sẽ không bao giờ làm được như vậy nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các đồng tu, hãy tinh tấn tu luyện; chúng ta đừng lãng phí thời gian quý báu mà Sư phụ đã kéo dài vào thời khắc quan trọng cuối cùng trong lịch sử này.

Chúng ta hãy tu xuất tâm vô ngã và nhanh chóng làm tốt ba việc.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/30/433026.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/9/196920.html

Đăng ngày 28-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share