Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-03-2022] Tôi là học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Cuối năm 1997, tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân ở nhà một người bạn. Sau khi đọc cuốn sách, tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Công. Từ đó đến nay đã 25 năm.
Trong những năm đầu tu luyện, có một số học viên sống gần khu vực của tôi. Nhưng sau này gia đình tôi chuyển đi và tôi khó tìm được học viên nào xung quanh mình. Cũng như phần đông các học viên ở Trung Quốc, tôi chưa bao giờ tham dự lớp giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Công), cũng như chưa bao giờ nhìn thấy Sư phụ tại hội nghị chia sẻ tâm đắc thể hội. Dẫu cho hoàn cảnh biến động ra sao, bao gồm cuộc bức hại kéo dài 23 năm của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thì trong tâm tôi minh bạch rằng Pháp Luân Công là chính Pháp và tôi quyết tâm chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn như một người tu luyện chân chính.
Lúc còn nhỏ tôi bị mẹ bạo hành nên đã hình thành tính cách tự ti. Pháp Luân Công đã mang lại cho tôi sự tự tin và phẩm hạnh. Sau khi cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân bắt đầu cuộc đàn áp toàn quốc vào năm 1999, chồng tôi lúc nào cũng nhục mạ và mắng chửi tôi. Tôi mất việc bởi vì đức tin của mình. Tuy nhiên, tâm tôi chưa bao giờ dao động hay hối tiếc về sự lựa chọn trở thành học viên Pháp Luân Công.
Tu luyện Pháp Luân Công là lựa chọn tốt nhất trong cuộc đời tôi. Sau khi mất việc, tôi làm nghề tự do và thu nhập giảm đi. Nhưng tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp, luyện công. Trong khi đó, tổng thu nhập gia đình tôi lại tăng lên, tôi biết đó chính là phúc báo Đại Pháp ban cho vì tôi đã chiểu theo Pháp để trở thành một người tốt.
Trong 23 năm qua, tôi đã nhìn thấy nhiều ví dụ về những người ủng hộ Pháp Luân Công được ban phúc báo và thủ phạm liên quan đến cuộc bức hại phải lãnh hậu quả. Dưới đây là một vài câu chuyện như thế.
Bức hại và hậu quả
Chuyên ngành của tôi là kỹ sư và tôi đã làm việc tại một viện nghiên cứu trong nhiều năm trước khi chuyển sang công nghệ thông tin và trở thành biên tập viên trong lĩnh vực mới. Tuy khối lượng công việc nặng nề nhưng tôi thực sự yêu thích công việc này.
Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, ông Bai, Phó Chủ tịch công ty nghe nói tôi là học viên và quyết định sa thải tôi. Tôi nói chuyện với Chủ tịch công ty, ông ấy nói họ sẽ không sa thải tôi chỉ vì vấn đề đức tin. Nhưng ông Bai cứ nhất quyết và cuối cùng tôi bị mất việc.
Không lâu sau, ông Bai bị cách chức do sai sót của nhân viên. Nhưng Chủ tịch công ty thì không gặp vấn đề gì, công việc cũng không bị ảnh hưởng.
Người tố cáo tôi là học viên Pháp Luân Công cho ông Bai là Bin, anh ta từng là giám sát trực tiếp của tôi. Có lẽ do anh ta tật đố với kỹ năng của tôi nên đã đi tố cáo sau khi nghe nói tôi là học viên. Đó là lý do tại sao ông Bai khăng khăng đuổi việc tôi.
Anh Bin nổi tiếng tham lam và câu khẩu hiệu của anh ta là “tiền là trên hết“. Thế nhưng, vài năm sau, tôi nghe đồng nghiệp cũ nói rằng anh Bin đã thay đổi. Thay vì kiếm tiền thì anh ta đã xuống tóc đi tu ở một ngôi chùa hẻo lánh thuộc tỉnh Thiểm Tây để được bảo hộ. Khó mà tin được một người như anh Bin lại có thể từ bỏ tiền bạc cho những điều mà trước đây anh ta đã coi thường.
Năm 2015, tôi cùng các học viên nộp đơn kiện hình sự đối với cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi ghi số điện thoại di động trên đơn kiện và sau đó nhận được tin nhắn xác nhận đơn kiện đã được chuyển đến Tòa án Tối cao và Viện Kiểm sát Tối cao.
Vài tháng sau, một cán bộ từ Uỷ ban khu dân cư nói chuyện với tôi về đơn kiện Giang nhưng thái độ của cô ấy không đến nỗi tệ. Nhưng khi tôi đến đồn cảnh sát địa phương vì một số việc liên quan đến con trai tôi, một cảnh sát đã đưa ra đơn kiện và đe dọa tôi. Tôi cố gắng giải thích với anh ta rằng các học viên Pháp Luân Công là những người vô tội đã bị vu oan trong cuộc bức hại. Nhưng anh ta vẫn thốt ra những lời bất hảo. Từ những gì anh ta nói, tôi có thể thấy anh ta cũng đã bức hại các học viên khác. Sau này, tôi nghe nói anh ta đã chết một cách đột ngột ở khi tuổi còn trẻ, để lại đứa con mới một tuổi.
Một người khác là ông Cai trong khu dân cư. Xuất thân từ gia đình hàn vi, ông ta biết ơn ĐCSTQ và rất tích cực trong các phong trào vận động chính trị. Ngoài ra, ông ta sẽ bực bội nếu ai đó chỉ ra những việc xấu xa mà Mao Trạch Đông hoặc ĐCSTQ đã làm. Thỉnh thoảng, ông ta cũng nhận được những cuộc gọi từ các học viên Pháp Luân Công ở nước ngoài giảng cho ông biết ĐCSTQ đã hãm hại người vô tội vào những thập niên trước. Mỗi lần như vậy, ông ta đều chửi bới các học viên qua điện thoại. Tôi cũng đã vô số lần cố gắng giải thích cho ông hiểu Pháp Luân Công là gì, nhưng ông ta luôn nổi trận lôi đình, khiến tôi tự hỏi không biết ông ta có thể nghe chân tướng được không.
Cách đây hai năm, ông Cai được chẩn đoán mắc ung thư trực tràng và đã làm phẫu thuật cắt bỏ một phần ruột. Ông ấy cũng làm hoá trị khiến sức khoẻ bị tổn hại và thậm chí còn khiến cho da bị sạm đi.
Sau khi đại dịch bùng phát vào năm 2020, tôi chia sẻ với ông Cai một bài viết về lợi ích sức khoẻ của Pháp Luân Công và cách giữ an toàn trong đại dịch. Ông ta đã hung hãn hỏi tôi: “Tôi giao cái này cho cảnh sát nhé?!” Vài tháng sau, tình trạng sức khỏe của ông ta xấu đi và ông ta đã qua đời.
Hai gia đình hạnh phúc
Cô Ding, một trong số người thân của tôi, cùng gia đình di cư đến nước khác khi con của cô ấy mới học lớp hai. Cách đây vài năm khi cô ấy quay về thăm chúng tôi, tôi đã nói với cô ấy về Pháp Luân Công và khuyến khích cô ấy đọc các tài liệu Pháp Luân Công có sẵn ở nơi cô ấy sinh sống. Cô ấy làm theo lời khuyên của tôi và còn chia sẻ thông tin Pháp Luân Công cho người khác.
Ding hiện giờ có một cuộc sống tốt với công việc tử tế. Sau khi tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, con trai của cô đã nhận được một công việc với mức lương cao ở một công ty lớn, toàn cầu. Tôi tin rằng Ding và gia đình đã đắc phúc báo vì cô ấy đã ủng hộ Pháp Luân Công và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi có một người thân khác, con gái của ông ấy kết hôn với cậu En, nhân viên phát triển phần mềm ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Sau khi đại dịch bùng phát, công ty của cậu En đóng cửa và cậu ấy bị mất việc. Xuất thân từ gia đình nghèo khó ở nông thôn, cậu En không còn cách nào nên làm đủ mọi công việc lặt vặt để kiếm sống. Lúc đầu, cậu ấy làm việc chăm chỉ tại một nhà máy sản xuất điện thoại di động, và phải làm nhiều giờ trong ngày. Sau này cậu ấy đã trở thành kỹ thuật viên cơ khí.
Một lần khi quay về quê nhà, tôi đã gặp cậu En và chúng tôi đã buổi trò chuyện khá lâu. Cậu ấy tiếp thu những gì tôi nói và tôn trọng sự dũng cảm và đức tin của các học viên Pháp Luân Công. Vài ngày sau, cậu ấy tìm được công việc phát triển phần mềm và sau này có cuộc sống hạnh phúc.
Câu chuyện của tôi
Cũng như các học viên Pháp Luân Công khác, tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu trong những năm tháng tu luyện. Một lần, không lâu sau khi bước vào tu luyện, tôi chạy xe đạp về nhà sau khi tan ca. Khi ngừng trước đường ray xe lửa, tôi thấy túi quần đựng ví tiền của mình đột nhiên sột soạt. Bất ngờ về điều này, tôi biết có lẽ là điểm hoá của Sư phụ Đại Pháp rằng ai đó có thể lấy trộm ví tiền của tôi, nên tôi đặt tay lên túi quần.
Khi xe lửa chạy ngang qua và tiếng ồn giảm dần, tôi nhìn xung quanh và thấy một người đàn ông ăn mặc như côn đồ đang nhìn tôi. Thấy tôi nhìn lại ông ta, ông ta liền đạp xe, huýt sáo rời đi. Tôi biết chính là Pháp Luân Công đã bảo hộ tôi khỏi tên trộm đó.
Một người bạn của tôi là bà Fang mua một căn nhà lớn. Trong giai đoạn cao trào của khí công vào những năm 1980 và 1990, gia đình của bà ấy đã mua đủ loại sách khí công và để hết vào trong một căn phòng. Mọi chuyện trở nên tồi tệ sau đó. Nếu hai người lớn ở trong căn phòng đó thì không sao, nhưng nếu là hai đứa trẻ hoặc một người lớn và một đứa trẻ thì sẽ có những tiếng động lạ vào ban đêm. Từ đó trở đi, không ai dám ngủ trong căn phòng đó nữa. Bà Fang cũng thỉnh thoảng than rằng bà ấy có những biểu hiện như mắc phụ thể.
Có lần chồng và con tôi không có ở nhà, bà Fang đã ngủ lại ở nhà tôi vì tâm trạng bà ấy không tốt. Vì tôn trọng khách nên tôi đề nghị chúng tôi ở hai phòng khác nhau nhưng bà ấy khăng khăng ở cùng phòng với tôi vì sợ ở một mình vào ban đêm.
Sáng hôm sau, bà Fang nói bà nằm mơ thấy tôi giúp bà loại bỏ con rít trong kẽ răng của bà. Tôi không mơ thấy gì cả. Sau lần đó, chúng tôi đã nhiều lần liên lạc với nhau và bà ấy không còn than phiền việc bị mắc phụ thể nữa. Tôi rất biết ơn Sư phụ của Pháp Luân Công vì Ngài không chỉ bảo hộ các học viên mà còn thanh lý môi trường xung quanh cho các học viên.
Trong sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng: “…nhất chính áp bách tà” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân). Điều này hoàn toàn chính xác đối với những trải nghiệm thực tế của tôi. Tôi hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ thụ ích từ Pháp Luân Công bằng cách bước vào tu luyện hoặc ủng hộ các học viên vô tội trong vụ vi phạm nhân quyền tồi tệ nhất trong lịch sử gần đây.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/15/440078.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/18/199570.html
Đăng ngày 30-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.