Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 20-10-2021] Vào khoảng 8 giờ sáng ngày 11 tháng 10 năm 2021, tôi cùng đồng nghiệp Lưu ở ngoài công trường hỗ trợ người lái xe cần cẩu dỡ hàng từ xe tải xuống. Bởi vì hàng hóa quá nhiều, còn không gian trên mặt đất có hạn, tôi đã hướng dẫn người lái cần cẩu dịch chuyển đồ tới khu vực ngay bên dưới đường dây điện cao thế. Đường dây trần 10.000 Volt không có lớp cách điện, vì vậy chúng tôi phải làm việc hết sức cẩn thận.

Một tai nạn đã xảy ra khi gói hàng cuối cùng được tháo dỡ. Cần cẩu tiến đến quá sát đường dây cao thế, khiến cho dòng điện cao thế xuyên qua không khí và truyền vào thanh cần cẩu. Lúc đó cả tôi và đồng nghiệp Lưu đều đang bám tay vào dây thép của cần cẩu, vì vậy chúng tôi bị điện giật và ngã văng xuống đất.

Theo bản năng tôi đã gắng sức tránh ra, nhưng dòng điện mạnh đã dính chặt tay trái của tôi vào thanh kim loại. Trong đau đớn tột cùng, tôi thầm kêu lên trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, xin Sư phụ hãy cứu con.” Sau đó tay tôi tuột khỏi xe cần cẩu và ngã gục xuống đất. Tôi muốn đứng dậy nhưng người tôi như bị tê liệt, không còn chút sức lực nào. Tôi quay đầu lại và thấy anh Lưu nằm trên mặt đất, tay vẫn đang dính vào vào cần cẩu. Tôi thầm xin Sư phụ trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Thưa Sư phụ, con muốn cứu anh ấy.”

Ngay lập tức, tôi đã có thể đứng dậy và đi đến cạnh anh Lưu. Mắt anh ấy trợn to, miệng đang sùi bọt. Tôi ghé sát tai của anh anh ấy và kêu lên: “Hãy nghe và nhẩm theo tôi! Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Hãy chớp mắt nếu anh nghe thấy tôi nói.” Một lát sau tôi cảm thấy anh ấy đã lấy lại ý thức. Vì thế tôi lại nói với anh ấy: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Hãy nhớ điều này. Anh sẽ được cứu mạng.” Sau đó tôi thấy mắt anh ấy chuyển động và nhìn tôi.

Những người đồng nghiệp gần đó vội vã chạy lại chỗ chúng tôi, giúp tôi ngồi xuống và sơ cứu tại chỗ cho anh Lưu. Tôi ngay lập tức đứng dậy và bảo những người khác gọi xe cứu thương. Sau đó tôi chạy ra đường lớn để đợi xe và hướng dẫn xe đi vào trong công trường. Tôi hoàn toàn quên mất mình cũng vừa mới bị giật điện rất nặng. Một lát sau xe cứu thương đến, nhưng ngoài tôi ra chỉ có ba người khác có thể khiêng anh Lưu lên cáng. Không nghĩ ngợi gì, tôi nắm lấy một bên cáng bằng tay trái vẫn đang còn rất đau và giúp ba người họ khiêng anh Lưu vào xe cứu thương.

Ngay khi tôi đặt chiếc cáng xuống, tay trái của tôi lại cảm thấy mềm nhũn. Một người đồng nghiệp khác và tôi đã đi cùng xe cứu thương tới bệnh viện địa phương. Sau đó chúng tôi trợ giúp bác sĩ đưa anh Lưu vào phòng cấp cứu. Tôi thở phào nhưng cảm thấy đau ở bắp chân giống như bị chuột rút. Ngoài ra chân của tôi cũng hoàn toàn không thể gập lại được. Tôi bước đi vài bước như một người máy và sau đó nhận ra tôi không thể tiếp tục bước đi như vậy. Tôi tự nhủ: Mình là một đệ tử Đại Pháp và cơ thể của mình không thể bị hủy hoại. Ngay khi xuất ra niệm này, mặc dù bắp chân của tôi vẫn còn rất đau nhưng tôi đã có thể đi lại bình thường.

Một lát sau bác sĩ tới và nói anh Lưu phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Bác sĩ và tôi cùng đặt anh Lưu vào cáng và khiêng lên giường bệnh. Tôi lật người giúp anh Lưu trong khi bác sỹ kéo chiếc cáng ra từ bên dưới. Tay trái của tôi cảm thấy vẫn ổn khi làm những việc này nhưng làm xong lại cảm thấy tay không còn sức nữa.

Bác sĩ tới chần đoán mức độ thương tích của anh Lưu, tôi thấy ngón chân út của anh ấy bị bỏng và phần thịt đã chuyển sang màu trắng. Giày của anh ấy có nhiều lỗ thủng. Bác sĩ nói rằng trang thiết bị ở bệnh viện đó rất hạn chế và ông không thể xác định mức độ nghiêm trọng của vết thương của anh. Ông quyết định chuyển anh ấy lên bệnh viện tuyến thành phố. Ông nói nếu mô bị tổn thương nặng thì cần phải cắt bỏ cả hai chân để loại bỏ mô bị hoại tử bên trong.

Những lời nói của bác sĩ tiến nhập vào đầu tôi, tôi liền lập tức bài trừ chúng. Tôi nghĩ: “Sức mạnh của điện năng kia lợi hại tới đâu? Có lẽ mạnh nhất thì có thể xuyên qua trái đất phải không? Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một dòng điện nhỏ bé này có thể làm gì được tôi?” Phải mất đến một giờ để xe cứu thương ở thành phố tới đón anh Lưu, vì vậy tôi tranh thủ thời gian nói với anh về sự kỳ diệu của Đại Pháp và chân tướng về “vụ tự thiêu” tại Quảng trường Thiên An Môn. Mặc dù anh chưa thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới, nhưng tôi đã giúp anh tải phần mềm Freegate để sau này anh có thể vượt tường lửa.

Khi xe cứu thương đến, tôi đã đi cùng anh đến bệnh viện ở thành phố, tôi đẩy anh trên một chiếc xe lăn đi khắp nơi để làm xét nghiệm và kiểm tra. Đến khoảng 4 giờ chiều tất cả các kết quả xét nghiệm đã có. Bác sĩ nói anh Lưu rất may mắn vì ngoài chỗ bỏng ở chân thì những chỗ khác đều không đáng ngại. Có người đã tới bệnh viện đón anh, vì thế tôi cũng di chuyển ra ngoài.

Sau đó người quản lý gọi tôi hỏi han về sự việc. Ông ấy nói một đồng nghiệp khác đang có mặt ở thành phố và anh ấy có thể đưa tôi về.

Tôi không muốn gia đình lo lắng cho tôi vì thế tôi không nói cho họ biết về vụ tai nạn. Mặc dù khắp thân thể đau đớn nhưng tôi vẫn coi mọi việc đều bình thường. Tối đó có cuộc họp phụ huynh cho con tôi ở trường, vì thế sau khi ăn tối, vợ tôi vội đi ngay để tôi ở nhà dọn chén bát. Khi tôi rửa chén con tôi chơi đùa bên cạnh, cháu vòng tay qua chân tôi, sau đó vòng qua eo của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ hôm nay mình đã bị giật điện, tay của tôi bị như vậy mà tôi vẫn phải làm các công việc nhà. Tuy nhiên tôi đã lập tức chặn những suy nghĩ này và bĩnh tĩnh trở lại. Tay tôi không còn đau nữa nhưnng khi tôi xong việc nó lại đau trở lại.

Sáng hôm sau khi chuông báo thức kêu toàn thân tôi vô cùng đau nhức và tôi không muốn đứng dậy luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Sự lười biếng đã chiến thắng tôi và tôi đã ngủ tiếp. Tôi thức dậy lúc 5 giờ 10 phút sáng và những đoạn Pháp của Sư phụ hiện ra trong đầu:

“… Nạn trung luyện kim thể
Hà cố bộ tiên tiên” (Thần Lộ Nan, Hồng Ngâm II)

Vì vậy tôi liền ép bản thân phải thức dậy và luyện ba bài công pháp, sau đó đến giờ phát chính niệm toàn cầu. Trong khi luyện bài công pháp thứ hai tôi ngửi thấy mùi giấy cháy. Sau đó một lúc nó biết mất và một lúc sau lại xuất hiện. Tôi ngộ ra rằng, dùng lửa thiêu hết tạp chất trong vàng mới có thể luyện ra vàng tinh khiết.

Sau khi tôi phát chính niệm, chỉ còn đau một chút ở cánh tay, những chỗ khác trên thân thể tôi đều đã ổn.

Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi bảo hộ con.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/10/20/432615.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/3/196841.html

Đăng ngày 22-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share