Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 30-01-2022] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Từ năm 2005, tôi bắt đầu giảng chân tướng cứu người, kể từ đó tới nay chưa từng giải đãi.
Thời gian đầu bước ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi không có bất cứ tài liệu nào trong tay. Vì vậy, tôi đã viết dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên giấy và dùng giấy than để sao chép các tài liệu giảng chân tướng được đăng trên trang web Minh Huệ. Đợi đến khi trời tối, tôi mang chúng dán lên các cột điện trên phố. Khi đó, tà ác ở không gian khác vẫn rất nhiều, thêm nữa tôi lại thiếu kinh nghiệm, cho nên lúc đi trên phố trong tâm cảm thấy rất sợ, hễ nghe thấy tiếng chó sủa liền thấy run, vội vàng dán xong rồi đi về nhà.
Sau khi trang web Minh Huệ đăng các loại tài liệu giảng chân tướng, tôi bắt đầu đứng ở cổng làng để phân phát tài liệu cho người dân trong làng. Tuy nhiên can nhiễu cũng rất lớn, đi vài bước liền gặp xe hoặc người qua đường, có lúc thấy ánh đèn xe quét qua, tôi liền nhanh chóng trốn vào trong hốc cây. Có những buổi tối tôi chỉ phát được 30 cuốn tài liệu.
Vào thời điểm đó, ở làng tôi chỉ có bốn học viên, do điều kiện có hạn, muốn lấy tài liệu mới in là điều không hề dễ dàng. Để giữ an toàn, đồng tu ở địa phương khác cung cấp tài liệu cho chúng tôi bằng cách mang tài liệu chôn ở bờ sông vào những thời điểm cố định, sau đó chúng tôi tới lấy và chia cho các đồng tu.
Vì không có máy tin nên mỗi lần có kinh văn mới của Sư phụ, chúng tôi chỉ được nhận một bản và thay phiên nhau đọc. Khi nhận được kinh văn mới, tôi sẽ chép xuống, nhưng không thể để người nhà phát hiện, nên phải đợi tới lúc nửa đêm yên tĩnh để làm. Giờ đây nghĩ lại cũng không hề thấy khổ, chỉ thấy đoạn thời gian đó thật đáng trân quý.
Với sự gia trì từ bi của Sư phụ, bốn học viên trong làng chúng tôi đã cùng nhau học Pháp và phát tài liệu giảng chân tướng cho cả làng. Tất cả dân làng đều đã sớm biết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và biết về việc thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đã được dán trên tường trong làng, qua vài năm cũng không có ai gỡ xuống.
Một ngày nọ, cảnh sát đến khám xét nhà tôi. Khi đó cảnh sát rất hung ác, không những tịch thu tất cả cách Đại Pháp của tôi mà ngay cả vài trăm nhân dân tệ cất trong hòm họ cũng lấy đi. Tin tức nhanh chóng lan truyền trong làng và nhiều người dân trong đã đến nhà tôi để giúp đỡ. Một số người phụ nữ lớn tuổi vây quanh tôi để bảo vệ tôi và lớn tiếng chất vấn cảnh sát: “Bà ấy là người rất tốt bụng. Dân làng thường nhờ bà ấy giúp đỡ và bà ấy không bao giờ từ chối bất cứ ai. Tại sao lại bắt một người tốt như vậy?“ Cảnh sát không có lựa chọn nào khác đành rời đi.
Tôi vẫn còn xúc động khi nhớ lại ngày hôm đó. Những người dân làng tốt bụng đó đã minh bạch chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp và đã chọn một tương lai tươi đẹp cho mình bằng cách bảo vệ tôi.
Sau đó tôi chuyển đến sống ở thành phố, tiếp tục bước ra ngoài giảng chân tướng. Trong quá trình đó cũng gặp rất nhiều sự việc cảm động.
Mùa đông năm ngoái, có một lần tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho một người qua đường và tặng anh ấy một lá bùa bình an, đúng lúc đó một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đi ngang qua, tôi liền thuận tay đưa cho cô ấy một lá bùa, rồi tiếp tục giảng chân tướng. Người phụ nữ ấy đi được hơn 10 mét rồi đột nhiên quay lại, miệng chỉ kiêu mấy tiếng rồi hai tay ôm chầm lấy tôi, tỏ vẻ rất thân thiện. Trước đó cô ấy vừa đi vừa đọc nội dung trên tấm bùa bình an, nhất định là đọc xong thấy rất vui mừng, rất ủng hộ Đại Pháp. Cử chỉ của cô ấy khi đó khiến tôi rất cảm động. Cô ấy không nói được, nên đã chắp hai tay hành lễ với tôi, tỏ vẻ rất chân thành, dường như đã chờ đợi ngàn vạn năm chỉ để nhận được tấm bùa bình an với thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo” này.
Trong khu dân cư của tôi có một bà lão là giáo sư đã nghỉ hưu. Lần đầu gặp, tôi thấy bà ấy phải chống nạng do từng bị tai biến mạch máu não, bước đi từng bước từng bước, cử động rất khó khăn. Tôi đã giảng chân tướng cho bà ấy, bà ấy rất tán thành, lập tức đồng ý làm “tam thoái” (thoái xuất khỏi đảng, đoàn, đội của ĐCSTQ). Trước khi chia tay, tôi nhắc bà ấy hãy thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn, sẽ có tác dụng tốt với sức khỏe.
Khoảng một tháng sau, chúng tôi gặp lại, tôi chưa kịp chào hỏi, bà ấy đã bước đến nắm tay tôi và xúc động nói: “Chị nói đúng. Đại Pháp thực sự tuyệt vời!” Bà ấy nói với tôi rằng ngay sau khi thoái khỏi ĐCSTQ, bà không cần phải chống nạng mà vẫn đi lại được. Bà ấy không còn mệt khi đi chợ và có thể tự mình xách đồ về nhà. Bà ấy đã đích thân trải nghiệm được sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Sau này hễ thấy tôi đang giảng chân tướng cho người khác, bà ấy liền bước tới giúp tôi và nói: “Đại Pháp thật tuyệt. Hãy nhìn tôi đây, tôi rất nhiều bệnh tật, phải chống nạng. Sau đó tôi bắt đầu nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, tất cả bệnh tật của tôi đã được chữa khỏi và tôi không cần phải chống nạng nữa.” Đối phương nghe thấy vậy cũng thường đồng ý nhận những lá bùa bình an của Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Một lần tôi gặp một người phụ nữ ở chợ không mang theo tiền mặt. Tôi đã đưa cho cô ấy một số tiền để mua hàng, khi đó cũng không nghĩ nhiều đến việc cô ấy có trả lại tiền cho mình không. Tôi đã nhân cơ hội đó để nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy cũng đồng ý với những gì tôi nói. Vài tháng sau, chúng tôi lại tình cờ gặp nhau. Cô ấy rất vui khi gặp tôi và nói với tôi rằng cô ấy muốn trả lại tiền cho tôi. Lúc ấy, tôi đang nói chuyện với một người hữu duyên khác về Đại Pháp. Cô ấy đến và nói chuyện với người đó: “Đây là một phụ nữ tốt bụng. Một ngày nọ, tôi định mua một cái nồi, nhưng lại quên mang theo tiền. Bà ấy đã trả tiền giúp tôi mặc dù tôi không quen biết bà ấy. Sau lần đó, tôi đã tìm bà ấy để trả ơn. Thời buổi này, bạn có thể tìm ở đâu một người tốt như vậy? Hãy lắng nghe tất cả những gì bà ấy nói.”
Sau khi chuyển đến thành phố, tôi không nghỉ ngơi một ngày nào. Mọi người đều biết tôi, từ những cư dân trong khu dân cư của chúng tôi đến những người bán hàng trong chợ. Đôi khi, tôi đạp xe để có thể tới khắp nơi giảng chân tướng cho nhiều người hơn.
Mặc dù tôi đã gần 80 tuổi, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ tôi vẫn khỏe mạnh. Tôi có thể đạp xe đến những nơi cách nhà bảy dặm để giảng chân tướng. Một số người cũng hỏi tôi về sách Đại Pháp; một số người ủng hộ tôi và nói rằng tôi có thể sống lâu trăm tuổi tuổi bởi vì tôi làm những việc tốt; một số tự hỏi liệu tôi có được trả tiền để làm những việc này không. Một lần, khi tôi giảng chân tướng cho một viên cảnh sát trẻ, cậu ấy vốn định bắt tôi nhưng sau đó lại thay đổi chủ ý. Bất kể thời tiết như thế nào, tôi vẫn ra bước ra ngoài mỗi ngày. Tôi không quan tâm đến số lượng người mà tôi có thể giúp thoái đảng, bởi vì Sư tôn sẽ an bài những người có duyên đến với tôi.
Thuận theo hồng thế Chính Pháp tiến tới trong những năm gần đây, tôi có thể cảm nhận được sự biến hóa của chúng sinh cũng như môi trường xung quanh. Ngày càng có nhiều người sẵn sàng tiếp nhận chân tướng. Tôi thường gặp những người đã thoái khỏi ĐCSTQ, họ chào hỏi tôi và nhắc nhở tôi phải cẩn thận. Một số người bán hàng trong chợ hô lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” khi thấy tôi đi ngang qua gian hàng của họ. Tôi thực sự cảm thấy rằng những chúng sinh minh bạch chân tướng đang dần dần đồng hóa với Đại Pháp.
Tôi biết mình vẫn cần phải tinh tấn hơn và loại bỏ các chấp trước, ví dụ như thiếu kiên nhẫn và hay xen vào chuyện của người thường, v.v. Có những sự việc tôi làm không tốt, sự việc xảy ra xong nghĩ lại mới thấy hối hận. Tôi cần tăng cường chính niệm của bản thân, càng tinh tấn hơn nữa và cứu nhiều người hơn nữa.
Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/1/30/437859.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/11/199490.html
Đăng ngày 04-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.