Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-01-2022 ] Với tư cách là một giáo sư đã nghỉ hưu, gần đây tôi được mời tham dự cuộc họp của Ủy ban Sách giáo khoa và Tài liệu giảng dạy. Nhiều nhà nghiên cứu và giáo sư nổi tiếng được mời tới và tôi biết hầu hết những người này. Đó là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng cho họ. Tôi nhận thức rõ rằng vai trò thực sự của mình tại cuộc họp đó là với tư cách một học viên Pháp Luân Đại Pháp và lý do tôi được mời là để cứu những người mà tôi có thể. Tôi hiếm khi gặp những người này nữa, nhưng bây giờ tôi có thể nói chuyện trực tiếp với họ. Thật là một cơ hội vàng! Tôi cũng có thể gặp một số người trẻ tuổi!

Người đứng đầu một lĩnh vực nghiên cứu: Cảm ơn rất nhiều vì đã nghĩ đến chúng tôi vào thời điểm khó khăn này!

Khi tôi đến nơi, tôi thấy một người bạn cũ đang ngồi một mình. Bà ấy là con gái của một quan chức cao cấp. Trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, tôi là một sinh viên, và bà ấy là một giáo viên mới ở trường của tôi. Chúng tôi đã chứng kiến nhiều sự kiện bi thảm trong những năm hỗn loạn đó. Khi bà ấy nhiều tuổi hơn, bà đã tập trung vào giảng dạy và nghiên cứu và tránh xa chính trị.

Sau khi vui vẻ chào nhau, tôi nói chuyện về đại dịch, lịch sử tàn phá của Đảng Cộng sản Trung Quốc, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, thu hoạch nội tạng sống, những lời tiên tri và việc thoái ĐCSTQ để giữ an toàn. Bà ấy chăm chú lắng nghe và đồng ý thoái ĐCSTQ. Bà ấy nắm tay tôi và liên tục cảm ơn tôi.

Sau đó tôi đã gặp một phụ nữ trung niên là người đi đầu của một lĩnh vực nghiên cứu cụ thể. Trong những lần nói chuyện trước đây của chúng tôi, cô ấy nói rằng có một nguyên tắc trong gia đình cô đó là không ai được gia nhập ĐCSTQ. Tôi nói chuyện với cô ấy một lúc. Cô ấy đã rất cảm động và nói “Cảm ơn rất nhiều vì đã nghĩ đến chúng tôi vào lúc khó khăn này!” Cô ấy muốn thoái Đoàn Thanh niên và sau đó đã đưa tên con gái cô ấy cho tôi và nhờ tôi giúp con gái cô cũng thoái Đoàn Thanh niên.

Sinh viên đọc Thời báo Đại Kỷ Nguyên

Tại bàn ăn trưa, một nhóm sinh viên đã trò chuyện với tôi một cách háo hức. Một số em đã đọc những ấn phẩm của tôi và muốn làm quen với tôi, còn một số muốn hỏi tôi những câu hỏi liên quan đến nghiên cứu của họ. Tôi dần hướng câu chuyện về Covid 19, hậu quả của việc không tôn trọng tự nhiên, cái chết của những con người vô tội dưới các phong trào chính trị của ĐCSTQ, nạn đói lớn vào những năm 1960 và nạn mổ cướp nội tạng sống ngày nay.

Một nghiên cứu sinh, là thành viên của một nhóm dân tộc thiểu số, nói rằng cậu ấy vẫn luôn ghét các chính sách tàn ác của ĐCSTQ đối với các dân tộc thiểu số và đã thoái ĐCSTQ hai năm trước. Cậu ấy tiếp tục đưa ra bình luận khi tôi nói.

Vì lý do an toàn và sự riêng tư, tôi đã cẩn thận chỉ nói nhỏ về việc thoái ĐCSTQ. Trước tiên tôi đề cập nó với những sinh viên ngồi bên cạnh tôi và giúp họ thoái. Tôi ghi nhớ tên những sinh viên khác trong bàn và tìm cơ hội sau đó để nói riêng với họ, và đã đạt được kết quả khả quan.

Một sinh viên có vẻ nghi ngờ nói rằng bố mẹ em là cảnh sát. Tôi nói với cậu ấy: “Bởi vì vị trí của mình, họ đối mặt với sự lựa chọn là tuân theo mệnh lệnh hoặc lương tâm của họ. Tuân theo mệnh lệnh không nên là cái cớ để làm việc ác. Bất cứ ai phạm tội đều phải đền tội.” Cậu ấy hiểu ra và lựa chọn thoái ĐCSTQ.

Khi không có ai khác ở bên cạnh, một sinh viên nói với tôi: “Thầy ơi, thực sự em thường vượt phong tỏa Internet để đọc Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Em tin những điều thầy vừa nói.” Tôi đã giúp cậu ấy thoái ĐCSTQ.

Con chỉ an toàn khi tránh xa Đảng Cộng sản Trung Quốc!

Tôi tình cờ gặp lại một giáo viên đã nghỉ hưu mà tôi đã nói chuyện sáu tháng trước. Bà ấy đã từng là một Bí thư Chi bộ khi còn đi làm. Khi bà ấy nghỉ hưu sáu tháng trước, chúng tôi đã gặp mặt ăn tối và nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp và về dịch bệnh. Mẹ bà ấy đã từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng đã dừng sau khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc bức hại. Bà ấy nói rằng mình vẫn còn giữ một cuốn Chuyển Pháp Luân ở nhà và định đọc nó. Bà ấy căm ghét ĐCSTQ và ngay lập tức đồng ý thoái xuất khỏi nó. Tôi đưa cho bà ấy một USB giảng chân tướng.

Tại cuộc họp, bà ấy nói với tôi rằng Bí thư Chi bộ nơi con gái bà làm việc đang cố gắng đưa cháu vào Đảng. Con gái cô đã xin ý kiến bà, nghĩ rằng bà sẽ không phản đối việc đó vì bản thân bà cũng là một đảng viên. Tuy nhiên, người giáo viên đã nghỉ hưu này nói với con gái quả quyết rằng: “Hoàn toàn không! Con chỉ an toàn khi tránh xa ĐCSTQ! Đừng nhảy vào đống lửa!” Bà ấy đã bảo vệ con gái mình.

Một người về hưu khác đã từng là quản lý và lãnh đạo Đảng ở một trường cao đẳng. Tôi đã gặp ông ấy vài lần tại các hội nghị và có ấn tượng tốt về ông ấy. Tôi nghĩ: “Mình phải giúp ông ấy thoái ĐCSTQ.”

Tôi đến chỗ ông ấy và nói; “Có việc này rất quan trọng tôi cần nói với ông.” (Tôi biết tôi phải đi thẳng vào vấn đề vì không có thời gian nói chuyện lâu). “Trong đại dịch này, mọi người đều đang gặp nguy hiểm!”

Ông ấy hỏi: “Tại sao ông nghĩ vậy?”

“Bởi vì ông là Đảng viên và thậm chí còn làm lãnh đạo. Khi ông gia nhập Đảng, ông đã thề cống hiến trọn đời cho Chủ nghĩa Cộng sản. Lời cam kết đó phải được thực hiện. ĐCSTQ là tà ác. Nó đã giết chết quá nhiều nười vô tội trong các phong trào chính trị của nó. Trong thời kỳ Nạn đói lớn trong những năm 1960, hơn 36 triệu người đã chết. Ai giết người vô tội sẽ phải trả giá. Ông không gặp nguy hiểm sao nếu ông vẫn giữ lời thề đó? Để giữ an toàn, ông phải cắt đứt quan hệ với ĐCSTQ!”

Tôi cũng nói với ông ấy rằng Hoa Kỳ đã hạn chế các Đảng viên nhập cảnh vào nước này. Ông ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Pháp Luân Đại Pháp là một nhóm những người trung thực

Một lãnh đạo nổi tiếng cấp cao nhất trong lĩnh vực của tôi không chỉ tự mình thoái xuất khỏi ĐCSTQ mà còn khuyến khích các thành viên trong gia đình và người thân của mình cũng làm vậy.

Vài tháng trước, ông ấy đã đọc Chuyển Pháp Luân và đã xem những video các bài giảng của Sư phụ. “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là vô tội và trung thực-thật đáng xấu hổ,” ông ấy nói và sau đó bảo tôi rằng bây giờ ông đã hiểu tại sao ĐCSQT bức hại các học viên. Bây giờ ông ấy đang đọc các bài giảng khác của Sư phụ. Ông ấy đã coi mình là một học viên Đại Pháp.

Một số người trong cuộc họp đã từng là sinh viên của tôi trước đây. Khi còn là sinh viên đại học hoặc sau đại học, họ đã nghe tôi nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp, lịch sử đẫm máu của ĐCSTQ, và kinh nghiệm tu luyện của bản thân tôi. Họ kính trọng và tin tưởng tôi, đặc biệt vì tôi thực sự tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Vì vậy, 100% sinh viên mà tôi khuyên thoái ĐCSTQ đã đồng ý làm như vậy. Một số người họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hai mươi năm đã qua, và một số những sinh viên này bây giờ là các giáo sư cố vấn cho các sinh viên của họ. Khi họ thấy tôi vẫn rất khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng (bây giờ tôi đã trên 80 tuổi), họ càng kính trọng hơn đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Trong suốt cuộc họp Sách giáo khoa và Tài liệu giảng dạy, tổng cộng 16 người, gồm cả các thành viên ủy ban và các sinh viên, đã thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTSQ.

Tất cả dường như là tình cờ, nhưng tôi biết rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ!

Làm tốt ba việc, đặc biệt là cứu nhiều người hơn nữa, là một nhiệm vụ và cũng là một khảo nghiệm với các học viên. Tôi sẽ cố gắng hết sức để loại bỏ những chấp trước con người còn sót lại, chẳng hạn như tâm sợ hãi, tâm tự cao tự đại, tâm an dật, và tình thân quyến. Tôi sẽ theo Sư phụ, tu luyện tốt bản thân, trợ Sư chính Pháp, và hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của mình.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả. Mọi nội dung đăng tải trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Minh Huệ sẽ biên tập lại các nội dung trực tuyến theo định kỳ và những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/22/437067.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/14/199522.html

Đăng ngày 02-05-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share